Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con

Chương 84: Dọn Dẹp Cục Diện Rối Rắm





Trong nội đường thẩm tra, chốc lát lại xuất hiện trầm mặc quỷ dị.
Quan đại nhân sau khi đánh giá Lạc Lạc, thấy nàng thần thái bất phàm, cũng không dám đoán bừa bãi.
Do đó, hắn lại quay hướng chưởng quỹ: "Đem tình hình một lần nói rõ cho bản quan."
Chưỡng quỷ khấu đầu một cái sau đó lòng đầy căm phẫn kể lại: "Chuyện là như vầy, nàng cố ý ở trong tửu lâu của ta lấy ra độc vật Tuyết Thiên Thử đe dọa Trọng tiểu thư, thiếu chút nữa hại Trọng tiểu thư bị thương........."
Cứ như thế, chưởng quỹ đem chuyện từ đầu tới đuôi thuật lại lần nữa, tự mình tóm tắt cảnh Thượng Quan Lăng Phi cứu Trọng Tiêu Hi.
Quan đại nhân nghe xong, nhíu mày, hỏi Trọng Tiêu Hi: "Trọng thiên kim, chuyện này là thật chứ."
Trọng Tiêu Hi lạnh nhạt gật đầu: "Đúng vậy."
Thấy thế, Quan đại nhân ánh mắt cố ý tránh Thượng Quan Lăng Phi nhìn qua Lạc Lạc.
"Tuyết Thiên Thử là độc vật trí mạng, ngươi thế nhưng dùng để tổn thương Trọng tiểu thư, phải bị tội gì?"
Lạc Lạc mở miệng muốn nói chuyện, lại bị Thượng Quan Lăng Phi đoạt trước: "Đại nhân, Tuyết Thiên Thử là sủng vật của tại hạ, chuyện này cùng xá muội không liên quan."
Xá muội?!

Quan đại nhân nhanh chóng suy nghĩ, muội muội thân cận nhất của Thượng Quan Lăng Phi........ Không phải là gần đây được Thập Tam vương gia chỉ định làm Tiểu vương phi sao?!
Hắn trợn to hai mắt, không biết làm sao cho phải.
Trọng tiểu thư bên kia là con gái của Hình Bộ Thượng Thư, Lạc vương phi bên này là thê tử của con trai Hoàng Thượng, Thập Tam vương gia, hai bên đều không thể đắt tội a.
Lâm vào tình thế lúng túng, chưởng quỹ thấy Quan đại nhân mặt tỏ vẻ do dự bất định, nói thêm: "Đại nhân, ngài nhất định phải vì tiểu dân làm chủ, đường đường là Lạc vương phi lại dùng Tuyết Thiên Thử nhiễu loạn trật tự, chẳng lẽ có thể cứ như vậy bỏ qua sai phạm?"
Thượng Quan Lăng Phi lại giành nói trước Lạc Lạc: "Đại nhân, chuyện này đều do Tuyết Thiên Thử gây nên, mà nó chỉ nghe lệnh của tại hạ, ra ngoài làm loạn, muốn trách thì hãy trách tại hạ không biết quản lí sủng vật mới có thể để nó gây rối, tại hạ nguyện nghe đại nhân xử lý."
Quan đại nhân trong lòng âm thầm cân nhắc, liền nghiêm nghị mà đối diện Thượng Quan Lăng Phi: "Thượng Quan công tử, ngươi nói Tuyết Thiên Thử là sủng vật của ngươi, có cái gì để chứng minh?"
"Đại nhân........" Thượng Quan Lăng Phi còn đang muốn nói, Trọng Tiêu Hi lại đột nhiên lên tiếng.
"Đại nhân, chuyện này chỉ là một hiểu lầm, Tuyết Thiên Thử không có làm ta kinh sợ, về phần gây rắc rối cho tửu lâu, đều là do ta........Chạy loạn nên mới dẫn đến hậu quả, ta sẽ bồi thường tất cả tổn thất của tửu lâu, chuyện này đến đây chấm dứt."
Giọng nói thanh lãnh của nàng trong công đường im ắng đặc biệt rõ ràng, cho dù có hơi ngây thơ trẻ con, nhưng tản mát khí thế bức người làm cho Quan đại nhân lập tức im bặt.
Chưởng quỹ không tin nhìn nàng, há miệng, lại cái gì cũng không nói chỉ cúi thấp đầu xuống.
Lạc Lạc hí mắt nhìn về phía Trọng Tiêu Hi, lại thấy ánh mắt đối phương xẹt qua mặt Thượng Quan Lăng Phi, ánh mắt không giống vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Ha ha........Xem ra ca ca một đời vô luận của nàng cũng rất có số đào hoa nha, đã thế.......Nàng tạm thời đành im lặng vậy.
Quan đại nhân nhìn lại chung quanh lần nữa, hắng giọng: "Khụ khụ, nếu người bị hại đã nói đây chỉ là chuyện hiểu lầm, vậy bây giờ hiểu lầm đã giải trừ, lui x......."
Còn chưa nói hết, ngoài nha môn lại đột nhiên lao ra một người quỳ gối xuống.
"Đại nhân, tiểu dân muốn kiện nàng."
Lạc Lạc quay đầu nhìn, mày khẽ nhăn, nàng tưởng mọi chuyện đã kết thúc,thế nhưng ông chủ bán mặt nạ - râu dê lại tới tham gia náo nhiệt!
Quan lớn không khỏi lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, thế nào sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến a.
Hắn rất bất đắc dĩ nhìn tên râu dê trên mặt đất, trong mắt có thương hại mà lại không giúp được gì than thở.
Không biết rõ thân phận của đối phương là gì cũng tới tố cáo, ai không chọc lại đi trêu chọc con dâu Hoàng thượng, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào! Ai...

Những người trên công đường vẻ mặt khác nhau, đều nhất thời trầm mặc, bỗng một giọng nói khinh đạm như nước miễn cưỡng từ ngoài của truyền tới ——
"Ai muốn kiện Tiểu vương phi của Bổn vương?"
Mọi người đồng thời quay đầu lại...
Chỉ thấy Thương Nguyệt Vô Triệt phe phẩy chiết quạt ưu nhã đi tới, toàn thân áo trắng khiến hắn trông anh tuấn nhưng mất đi dáng vẻ nhanh nhẹn.
Ở nơi khuất bóng, tóc dài đen mượt thỉnh thoảng bị gió thổi phất qua vai, lướt qua môi mỏng tuyệt mỹ, tuấn dật thoát trần như tiên.
Mà phía sau hắn, thị vệ cận thân Thiếu Ngân luôn theo sát trước sau như một.
Thời điểm bọn hắn đi vào công đường, Quan đại nhân cơ hồ là lập tức từ chỗ ngồi bắn dậy hành lễ nghênh đón, mà Trọng Tiêu Hi chỉ là lạnh mắt xem náo nhiệt.
Thương Nguyệt Vô Triệt đầu tiên là đi tới trước mặt Lạc Lạc, không để ý nàng âm thầm nhìn chằm chằm, hắn đưa tay vuốt tóc mềm của nàng.
"Ngoan! Để vi phu thay nàng xử lý."
Hắn dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói với nàng.
Lạc Lạc ngước mắt nhìn hắn, mặc dù hắn bề ngoài trông nhu hòa, nhưng là từ góc nhìn của nàng hoàn toàn nhìn thấy đáy mắt hắn có ý vị bức hiếp mãnh liệt.
Hắn đang báo cho nàng hãy an phận nghe lời hắn nói...
Mím chặt môi, nàng không cam lòng nghe theo ám hiệu của hắn.
Nhưng vào lúc này, tay của hắn thuận thế di chuyển từ trên đầu của nàng xuống sống lưng, vào thời điểm nàng cảm thấy lực nắm của hắn tăng thêm, sống lưng của nàng đột nhiên cảm giác được như châm gai đau đớn tê dại từ nơi nào đó tràn ra.

"Ngươi........" Nàng trợn mắt há mồm, lại cảm thấy bị châm gai đau đớn lan tràn đến trên bả vai, khiến nàng thiếu chút nữa nghẹn thở.
"Ngoan ngoãn nghe lời, không nên náo loạn nữa biết không."
Giọng hắn khuyên nàng rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn, tăng thêm uy hiếp.
Cho dù hắn vẫn như cũ mỉm cười nhu hòa, nhưng Lạc Lạc vẫn tinh tường cảm thấy hắn đang tức giận, hơn nữa còn là loại tức giận cực kì nghiêm túc.
Cắn cắn môi, nàng hạ mắt, không nói thêm nữa.
Thượng Quan Lăng Phi nhìn động tác của bọn họ, con ngươi sắc bén rơi vào phần lưng Lạc Lạc, siết chặt nắm tay.
Cho dù không rõ cuộc đối thoại của họ, nhưng hắn nhìn ra được Lạc Lạc đang bị uy hiếp.
Như biết được tầm mắt của Thượng Quan Lăng Phi cùng tâm tình của hắn, Thương Nguyệt Không Triệt lạnh mắt chóng lại tầm mắt của hắn, môi mỏng nhẹ nhàng nâng lên.
Ta chỉ là đang trừng phạt nàng tạo ra cục diện rối rắm.
Giữa ánh mắt lưỡng lự, Thượng Quan Lăng Phi dần dần nổi lên tức giận.
Hắn nhìn Lạc Lạc, có chút bất đắc dĩ than nhẹ, tiếp tục giữ im lặng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.