Dược Môn Tiên Y

Chương 104: Trong lòng bất an



*

Trong không khí, nồng đậm mùi máu, nàng nhìn người dưới cây bị gặm chết, một thân cốt nhục bị ăn hết sạch sẽ, ngay cả xương, cũng bị chuột gặm thành bã vụn.

Có lẽ gặm hết nhân loại trên đất rồi, rắn độc với chuột ngẩng đầu nhìn nàng, lưỡi rắn lè ra, phát ra tiếng ti ti, còn có con vọt lên cây, cắn tới nàng, nhưng bởi vì mới lẻn lên nửa đường, thấy khí tức tản ra xung quanh, sợ rụt ngay đầu về.

"Muốn chết!"

Mắt Đường Ninh nhíu lại, bàn tay ngưng tụ linh lực, sau một khắc, lửa bay ra từ lòng bàn tay, phụt một tiếng bay tới đám rắn độc.

Hỏa diễm bùng cháy lên, bầy rắn tán loạn, nhưng rất nhanh bị thiêu thành tro. Một vài con chuột thấy thế, chi chi một hai tiếng chạy đi, không lâu lắm, lúc đầu còn một bầy rắn, côn trùng, kiến, chuột vây thành một đoàn, giờ chỉ còn một vết tích bị đốt...

Nàng ngồi trên cây, lấy tóc giả trong không gian ra vuốt, lẩm bẩm: "Lông đuôi ngựa làm tóc giả quá thô đi, hôm nào, phải làm tóc thật dự sẵn, không chừng sau này phát huy tác dụng." Vừa dứt tiếng, hỏa diễm trong tay vọt tới, đốt mái tóc giả thành tro bụi.

Nàng hít một hơi một sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Đường Ninh, người Thất Sát Các chết rồi, bọn hắn khiến ngươi chết như thế nào, ta để bọn hắn chết thảm hơn gấp trăm lần!"

Nàng thu mắt lại, hàn quang xẹt qua mắt: "Về phần những người còn lại, để bọn chúng sống thêm mấy ngày đi!"

Nàng thả người nhảy, cả người vững vàng xuống đất, hướng tới đường lớn.

Thất Sát Các bị diệt, khiến các thế lực khắp nơi khiếp sợ không thôi, làm các thế lực khắp nơi khủng hoảng, hoảng sợ tăng cường đề phòng, hành vi xử sự thu liễm lại không ít, sợ phát triển quá, lại có cường giả không biết tên tìm tới cửa.

Trong lúc nhất thời, dân chúng cảm thấy, hình như thái bình đi rất nhiều.

Thanh Vân thành, Đường gia.

"Cái gì? Trong vòng một đêm Thất Sát Các bị diệt!" Nam nhân trung nhiên lộ ra bản mặt sợ hãi, kinh hoảng hô lên.

"Phụ thân, người nói nhỏ thôi." Đường Sương vội vàng nói, tới đóng lại cửa phòng.

"Làm sao Thất Sát Các bị người diệt? Là người phương nào gây ra?" Nam nhân trung niên Đường Diệu Lương đứng ngồi không yên đi lui đi tới, hai tay quá khẩn trương mà xoa xoa, lông mày nhíu chặt lại.

"Nghe người bên ngoài nói là báo thù, người chết quỷ dị, giống như bị mấy con côn trùng gặm, thi cốt không còn." Nói đến chuyện này, sắc mặt Đường Sương có chút khó coi, trong lòng có dự cảm bất an.

Đường Sương không nhịn được hỏi: "Phụ thân, quý tộc hoàng thành không phải nói giúp người leo lên chủ vị sao? Bây giờ đã lâu như vậy, sao chưa có hành động nữa? Danh ngạch học viện thu nhận học viên cũng chưa đưa tới, không phải nói không còn Đường Ninh, chỗ đó là của con sao?"

"Quý tộc hoàng thành đã an bài, bọn họ là thế gia đứng đầu Huyền Long quốc, chúng ta đã móc lên quan hệ với họ, sao con nghĩ họ không có cách giúp ta ngồi lên chủ vị Đường gia được?"

Nghĩ tới thế gia quý tộc đứng đầu hoàng thành kia, hắn hơi vặn lông mày, vỗ vai nàng: "Danh ngạch học viện nhất định sẽ là của con, với thiên phú của con, nhất định có thể tiến vào Thiên Long học viện, nếu vận khí tốt hơn, được chọn làm đệ tử tông môn tiên nhân, đến lúc đó thật là rạng danh tổ tông!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.