Dược Môn Tiên Y

Chương 113: Nữ trang kinh diễm



*

Chưởng quỹ tưởng tiểu hòa thượng xuất gia, trên người sẽ không có tiền, nhưng không ngờ đối phương cười híp mắt lấy kim tệ ra, nhãn tình chưởng quỹ sáng lên, vội vàng giới thiệu thêm vài cái.

Đường Ninh đem tất cả đồ muốn mua trong tiệm ra ngoài, trả tiền xong tới một quán trọ, vào quán trọ, để tiểu nhị đem nước nóng lên lầu, tắm rửa xong, nàng thay đổi y phục và đội tóc giả lên.

"Bối tóc này kiểu sao?"

Đối với bối và vấn tóc nàng không am hiểu, thế là, nàng thả tóc xuống lấy một bên một chùm tóc kết thành hai bím tóc, dùng dây lụa cột lại thả tự nhiên xuống, còn tóc phía sau để xuôi xuống lưng.

Tóc mái che lông mày, giấu đi ba phần tuyệt sắc, giấu đi sự sắc sảo cả người nàng, nhiều hơn một sự dịu dàng cùng nhu thuận.

Lấy vải buộc trong ngực ra, đường cong linh lung cũng vừa với váy áo, cùng đai lưng buộc dưới hiện lên tư thái thiếu nữ uyển chuyển ôn nhu, nhất là bộ áo xanh nước kia, đơn giản mà lộ ra khí tức hoạt bát, nhẹ nhàng thoải mái, đôi mắt sáng ngời khiến người khác kinh diễm.

"Thật đẹp."

Nàng nhìn vẻ đẹp của mình trong gương liền nở nụ cười, xoay người một vòng, bộ váy nhẹ nhàng đong đưa, từng đóa từng đóa hoa từ mép váy nở rộ ra, trông rất đẹp mắt.

"Ta đẹp như vậy, chừng hai năm nữa, tuyệt sắc khuynh thành cỡ nào chứ?" Nàng sờ mặt mình, cười đến vui vẻ: "Thích trưng diện quả nhiên là bản tính của nữ nhân! Một bộ trang phục như vậy, thế nào cũng cảnh đẹp ý vui."

Nàng chuyển cái gương, nhìn một chút, lầm bẩm: "Mặc nữ trang đúng là không dễ chịu bằng trang phục hòa thượng."

Mặc nữ trang quá lóa mắt, thứ nhất dễ chọc thị phi, thứ hai hành tẩu bên ngoài không tiện, cho nên, nàng xử lý chuyện Đường gia xong, lại đổi về trang phục hòa thượng.

Kiểm tra trên dưới xong, nàng thu thanh trúc vào túi càn khôn, rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.

Khi chưởng quỹ thấy một thiếu nữ tuyệt mỹ mặc váy xanh nước đi ra ngoài, không khỏi giật mình, thần sắc nghi hoặc: Quán trọ hắn khi nào có một thiếu nữ tuyệt mỹ như vậy? Sao hắn không ấn tượng nhỉ?

Đường Ninh ra quán trọ, cũng không đi Đường gia mà đến Bảo Kiếm Các trong thành, dự định mua một cây dao găm vừa tay.

"Đường đại tiểu thư?" Chưởng quỹ Bảo Kiếm Các nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu, khi nhìn thiếu nữ đi vào, không khỏi ngạc nhiên, vội vàng chào đón.

Đường Ninh nghe đối phương gọi xưng hô, chân hơi dừng lại. không ngờ nơi này cách Đường gia cũng khá xa, nàng mới đổi nữ trang đã có người nhận ra nàng.

"Đường đại tiểu thư về lúc nào vậy? Phụ thân ngài phái không ít người đi tìm ngài, nếu biết ngài bình an trở về, nhất định sẽ rất vui." Chưởng quỹ đối với nàng giống như không lạ, liền cười nói: "Đường đại tiểu thư muốn mua dao găm sao? Vừa vặn chỗ ta có một thanh cực tốt, ta đi lấy cho người xem thử."

Chưởng quỹ tự thân đi lấy dao găm cho Đường Ninh xem, vừa đánh giá nàng, vừa cười: "Đường đại tiểu thư vừa về sao? Nói đến, lần trước ngài tới chỗ ta mua kiếm, đã nửa năm không thấy người rồi, suýt nữa đã không nhận ra."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.