Dược Môn Tiên Y

Chương 120: Nam Cung Lăng Vân



*

Đôi mắt uy nghiêm của Đường Khiếu lướt qua kỵ vệ, dừng một chút trên người lão giả đứng cạnh kiệu, rồi rơi vào cỗ kiệu kia, âm thanh lạnh lẽo nói ra: "Xưa nay nghe nói Âu Dương gia là thập đại thế gia đứng đầu trong hoàng thành, không ngờ lại có thể coi thường luật pháp Huyền Long quốc, xông tới chỗ này gϊếŧ người! Quả nhiên uy phong thật lớn!"

"Đại nhân, đại nhân cứu chúng tôi!" Đường Diệu Lương giãy dụa, mở miệng kêu lên.

Người Âu Dương gia lướt qua Đường Diệu Lương, không thèm để ý hắn, ngay lúc này, màn kiệu vén lên, bên trong đi ra một nam nhân trung niên cẩm y đai ngọc, tầm mắt hắn rơi vào Đường Khiếu, đánh giá một hồi, nói: "Không hổ là gia chủ Đường gia, quả thật có phong thái gia chủ."

Hắn dừng lại, ánh mắt nhíu lại, trong mắt xẹt qua khinh miệt, lời nói mang tự cao tự đại: "Chỉ tiếc, đứng trước mắt ngươi là người Âu Dương gia, gϊếŧ ngươi, đối với chúng ta, dễ như trở bàn tay!"

"Vậy sao? Vậy các ngươi có thể thử một chút!" Đường Diệu Lương cấu kết với người ngoài thì thôi, còn mưu hại cả nữ nhi hắn, hắn hận không thể gϊếŧ bọn chúng báo thù cho Ninh nhi!

"Ngươi muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi." Nam nhân trung niên cười lạnh, ra hiệu với lão giả, nói: "Đi, gϊếŧ hắn cho ta!"

Đường Khiếu cầm kiếm trong tay, sải bước đi ứng chiến, người bên cạnh vội vàng kêu lên: "Gia chủ!"

"Gia chủ, để ta đi!" Một tộc lão nói, muốn tiến lên.

"Gia chủ, để chúng ta đi!"

Một lão giả khác cũng mở miệng, trong mắt vội vàng lo lắng: "Trên người còn bị thương, độc chưa hết, không thể vận khí!"

"Các ngươi cùng lên luôn." Lão giả kia tầm mắt như nước đọng đăm đăm nhìn bọn họ, giọng nói khàn khàn mà khó nghe.

Hai bên giương cung bạt kiếm, chiến ý hết sức căng thẳng, ngay lúc này, một đoàn bước chân vội vã truyền tới, cùng với một âm thanh dồn dập.

"Dừng tay! Tất cả dừng tay!"

Nam Cung gia chủ dẫn người chạy đến, bên cạnh chính là Nam Cung Lăng Vân, mà sau lưng họ, lần lượt là các gia chủ thế gia trong thành.

"Âu Dương gia là thế gia cao quý trong hoàng thành, nếu chuyện này truyền về hoàng thành, đến tai quốc chủ, chỉ sợ, Âu Dương gia các ngươi không tránh khỏi bị quốc chủ trách phạt!" Nam Cung Lăng Vân đi lên nói, tầm mắt đảo qua hai cha con Đường Sương đang bị trói, lông mày hơi vặn.

Hắn đỡ Đường Khiếu, thấy trên người ông bị thương, bèn hỏi: "Đường thế bá, người sao vậy? Còn tốt chứ?"

"Ta không sao."

Đường Khiếu lắc đầu, nhớ đến con gái hắn, hán tử sắt đá mắt ửng hồng, vẻ mặt lộ ra bi thống: "Lăng Vân, Ninh nhi nó, nó bị họ hại chết..."

Lòng hắn đau đớn vô cùng, hắn đã sớm hoài nghi nữ nhi hắn không phải tự rời đi, nhưng không thể ngờ là, người thân trong nhà cấu kết với người ngoài hại con hắn, chính Đường Diệu Lương tự nói ra, hắn căn bản không hoài nghi, bởi vì, ngay cả chuyện hạ độc hắn ta còn làm được, thì có cái gì không thể làm nữa chứ?

Đường Sương kinh ngạc khi thấy Nam Cung Lăng Vân, nàng không ngờ hắn sẽ xuất hiện ở đây, còn chứng kiến cảnh này, ngay lúc này, không có cách nào đối mặt với hắn, chỉ rủ đầu nỗ lực ép xuống cảm giác nặng nề.

Nghe thấy lời ông nói, trong lòng Nam Cung Lăng Vân chấn động: "Sao có thể như vậy? Sao nàng chết được?"

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đường Sương, đi lên bóp cằm nàng ta, âm thanh lạnh như băng lộ ra sát ý: "Các ngươi hại chết nàng? Các ngươi lại hại chết nàng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.