Dược Môn Tiên Y

Chương 124: Giống như quen biết



*

Tại lầu hai, Hắc Phong nhìn một màn kia, không khỏi sợ hãi xen lẫn vui mừng: "Thì ra thiếu nữ kia là nữ nhi Đường Khiếu, quá tốt rồi! Thì ra nàng không bị gϊếŧ chết, có điều, bộ dạng Đường Khiếu eo hổ lưng gấu, sao sinh ra một nữ nhi xinh đẹp như vậy?"

Nghe vậy, Ám Nhất nhìn hắn, yên lặng dời mắt. Con gái không theo cha, dĩ nhiên theo mẹ rồi, cái này còn phải nói sao?

"Các ngươi có cảm thấy, nữ nhi Đường Khiếu có chút quen mắt không?" Mặc Diệp nhìn thiếu nữ kia, vẫn không nhớ nổi người này đã gặp nơi nào.

"Thấy quen mắt?"

Hắc Phong nghe xong, không khỏi nhìn thêm vài lần, lắc đầu: "Chắc chắn chưa thấy qua, thiếu nữ đẹp như vậy, nếu mà thấy, chắc chắn ta sẽ nhớ."

Ám Nhất suy nghĩ một lát, cũng mở miệng nói: "Thuộc hạ cũng chưa thấy qua." Đúng như Hắc Phong nói, thiếu nữ dáng dấp xinh đẹp như vậy, nếu họ thấy qua, sẽ không quên.

Nghe hai người bên cạnh đều nói chưa thấy qua, Mặc Diệp không hao tâm tốn sức suy nghĩ nữa, mà nhíu mày chăm chú nhìn người Âu Dương gia, nói: "Hắc Phong, ngươi đi một chuyến, để người Âu Dương gia thu liễm một chút."

"Vâng!" Hắc Phong hơi ngạc nhiên, không ngờ chủ tử sẽ giúp họ, hắn lập tức ứng tiếng, nhanh chóng đi xuống lầu.

Ám Nhất nhìn về phía Đường gia, hỏi: "Sao chủ tử lại muốn giúp Đường gia?"

"Ở trong Thanh Vân thành, phẩm chất Đường Khiếu không tệ, người Đường gia dám cam đảm đánh một trận quyết liệt với Âu Dương gia, để Hắc Phong đi chuyến này, cũng để miễn mấy gia tộc Thanh Vân rối tung do Âu Dương gia và Đường gia, nếu thật sự đánh nhau, dân chúng trong thành cũng chịu ảnh hưởng, toàn bộ Thanh Vân thành cũng lâm vào hỗn loạn."

Hắn lấy chén trà, giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm nói ra: "Chuyện nhỏ thôi, thỉnh thoảng học hỏi tiểu hòa thượng cũng không tệ lắm."

Nghe vậy, Ám Nhất bừng tỉnh, thì ra chủ tử bị Đường sư ảnh hưởng.

Bên kia Đường gia, Đường Ninh rời khỏi ngực Đường Khiếu, đi ra phía trước, tầm mắt lướt qua Đường Diệu Lương và Đường Sương đang bị trói, sau đó rơi vào nam nhân trung niên Âu Dương gia.

Nhìn cử chỉ thiếu nữ tuyệt mỹ hào phóng tự tin mà thoải mái, đôi mắt kinh diễm của nam nhân trung niên rơi vào nàng, chợt hiện ra một nụ cười khó hiểu: "Không ngờ Đại tiểu thư Đường Ninh của Đường gia, tuổi còn nhỏ lại có bộ dáng khuynh quốc khuynh thành như vậy, nghe nói thực lực tu vi nàng bị hủy, thật sự đáng tiếc, có điều, chỉ bằng tư thái dung nhan này của nàng, nếu theo ta về Âu Dương gia, ta có thể bảo vệ Đường gia trăm năm không lo, để phụ thân nàng tiếp tục làm gia chủ Đường gia, như thế nào?"

Nam Cung Lăng Vân sầm mặt, cất bước tới trước mặt Đường Ninh, thiếu nữ chớp mắt nhìn hắn, hắn lộ ra nụ cười trấn an, nói với nàng: "Ninh nhi, có ta ở đây, nàng đừng sợ."

Vừa dứt tiếng, hắn quay người bảo vệ Đường Ninh sau lưng, nhìn nam nhân trung niên kia, giọng nói lạnh đi mấy phần: "Nếu ngươi muốn chiến, Nam Cung Lăng Vân ta có thể phụng bồi!"

Đường Ninh nhìn nam tử chặn trước mặt mình, thần sắc hơi động. Ai nói nàng sợ? Nếu nàng sợ sẽ không tới, chỉ là, Nam Cung Lăng Vân rõ ràng không phải đối thủ của họ, nhưng vẫn muốn bảo vệ nàng, không thể không nói, giờ phút này, lòng nàng có mấy phần phức tạp.

Nếu nguyên chủ không chết, cùng với hắn hẳn là một đôi lương duyên đi?

Chỗ lầu hai, Mặc Diệp thấy cảnh kia, tay vuốt vuốt cái chén dừng lại, hỏi: "Nam Cung Lăng Vân và Đại tiểu thư Đường gia có quan hệ như thế nào?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.