Dược Môn Tiên Y

Chương 126: Không biết Dạ Vương



*

Hắc Phong dương cao giọng, giọng điệu ngạo nghễ mà mang theo mệnh lệnh, khiến người xung quanh tò mò, chủ nhân người này là ai? Lại dám dùng ngữ khí như vậy nói với Âu Dương gia?

Nghe lời nói của Hắc Phong, nam nhân trung niên Âu Dương Luật kinh ngạc, vị kia muốn bảo bọc Đường gia?

Ở lầu hai tửu lâu, Mặc Diệp nghe thấy lời nói của Hắc Phong, hơi nhíu mày, lời hắn nói hồi nãy, hình như không phải như vậy.

Đường Ninh nghe Hắc Phong nói vậy, cũng sửng sốt một chút, có chút bất ngờ, bởi vì cảm thấy lời kia không giống như lời của Mặc Diệp, người kia trời sinh tính lạnh lùng, sao có thể quản chuyện gia tộc khác được?

Âu Dương Luật liếc nhìn Hắc Phong, không khỏi nhìn lại xung quanh, khi ánh mắt chạm tới thân ảnh màu đen ở lầu hai tửu lâu, vẻ mặt cứng cứng, chắp tay thi lễ tới hướng đó, rồi nói với Hắc Phong: "Nếu là gia tộc Dạ Vương che chở, Âu Dương Luật tất nhiên không dám mạo phạm, chuyện hôm nay cứ qua như vậy, mong Hắc Phong hộ vệ nói tốt vài câu với Dạ Vương."

Tam vương gia Mặc Diệp, bị mọi người xưng là Dạ Vương, có lẽ vì không ai biết thực lực người này sâu bao nhiêu, các thế gia trong hoàng thành không có người nào không biết.

Nhưng hắn ngờ rằng, người kia không ở hoàng thành, mà chạy đến một nơi như Thanh Vân thành, lại chứng kiến cảnh ngày hôm nay.

Thật ra hắn không sợ ồn ào tới quốc chủ, Âu Dương gia bọn hắn là thế gia hàng đầu, coi như chuyện vỡ lở ra, quốc chủ chỉ trách phạt một chút, nhưng mà, nếu là Dạ Vương, khó mà nói được.

Tuy người này không được thánh tâm, nhưng thủ đoạn và thực lực của hắn, đều khiến người hoàng thành phải kính sợ.

"Đi!" Hắn quay người ngồi vào kiệu, ra lệnh một tiếng, để mọi người rút lui.

Tưởng trận này nhất định máu chảy thành sông, vì một câu của Dạ vương mà kết thúc, khiến đông đảo thế gia có chút ngơ ngác, không ngờ sự việc sẽ giải quyết như vậy.

Đường Khiếu cũng nhìn thấy thân ảnh màu đen ở tửu lâu, ông nhìn về Hắc Phong, nghi hoặc lại chần chờ: "Xin hỏi, Dạ Vương vì sao..."

Vì sao giúp bọn họ? Đường gia bọn họ chưa từng giao lưu với Dạ Vương, hơn nữa, hắn cũng từng nghe qua một số chuyện về vị Dạ Vương này, không thể tin, Dạ Vương lại ở chỗ này, còn hóa giải nguy cơ cho Đường gia.

"Chúng ta là thuộc hạ không dám đoán tâm tư của chủ tử, chỉ cần giải quyết chuyện." Hắc Phong nói xong, quay người trở về.

"Chờ một chút." Đường Khiếu lại gọi, đi lên một bước, nói: "Ta muốn bái tạ Dạ Vương điện hạ, không biết được không?"

Nghe vậy, theo bản năng Hắc Phong nhìn lầu hai, đã không thấy bóng dáng chủ tử, lập tức nói: "Không cần, chủ tử nhà ta đi rồi." Vừa dứt tiếng, hắn vội vàng đuổi theo.

Đường Khiếu gặp người Âu Dương gia rút lui, hộ vệ Dạ Vương cũng rời đi, ông âm thầm thở nhẹ ra, lúc này mới nhìn về mấy vị gia chủ, chắp tay nói lời cảm tạ: "Đường Khiếu ở đây, đa tạ mấy vị hôm nay đã tương trợ, chờ ta chỉnh đốn chuyện trong nhà xong sẽ đến cửa bái tạ."

Mấy vị gia chủ cũng chắp tay đáp lễ: "Trên người Đường gia chủ còn tổn thương, hay vào phủ chữa thương trước đi! Còn chúng ta về trước."

Vậy là, bọn họ lần lượt cáo từ, dẫn người rời đi.

Nam Cung Kiệt thấy ánh mắt nhi tử cứ rơi vào Đường Ninh, nghĩ đến bây giờ nàng đã mất hết tu vi, trong lòng không khỏi thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.