Dược Môn Tiên Y

Chương 127: Còn nhớ rõ



*

Đường Ninh bất kể nhan sắc, khí chất hay thiên phú tu vi đều cực kỳ xuất sắc, nếu nàng không mất hết tu vi, ở trong Thanh Vân thành này, không có một nữ tử nào có thể so được.

Nhưng nàng bây giờ chỉ là người bình thường, còn là người bình thường không thể tu luyện, nếu là lúc trước hắn sẽ tình nguyện kết thân với Đường gia, nhưng bây giờ...

"Lăng Vân, chúng ta về nhà trước đi! Đường gia có rất nhiều chuyện phải xử lý, chúng ta ở đây không tiện lắm." Hắn mở miệng nói với nhi tử, một bên nhìn Đường Khiếu và Đường Ninh, cười nói: "Đợi một thời gian nữa, chúng ta đến bái phỏng."

"Được, hôm nay đa tạ."

Đường Khiếu nói xong, đi lên vỗ vỗ bả vai Nam Cung Lăng Vân, lại như nghĩ đến cái gì đó, nói với nữ nhi đứng bên cạnh: "Ninh nhi, nó là Nam Cung Lăng Vân, con còn nhớ rõ nó không?"

Trong mắt Nam Cung Lăng Vân chứa ý cười, mong đợi nhìn nàng, lúc trước gặp, thấy nàng quen mắt, không ngờ nàng là Đường Ninh, nàng với thời bé thật sự không giống nhau, khó trách lúc trước đến Đường gia, Đường Khiếu nói coi như vô tình gặp nàng đoán chừng cũng không nhận ra nàng.

Đường Ninh nhìn hắn một cái, lộ ra tiếu dung, nói: "Lúc trước chúng con đã gặp qua."

"Ninh nhi, là ta không đúng, lúc trước không nhận ra nàng." Nam Cung Lăng Vân nhìn nàng, trong mắt đều là vẻ nhu hòa: "Nàng cùng phụ thân nàng về băng bó vết thương đi, xử lý chuyện trong nhà xong, ta sẽ tới tìm nàng."

Nói xong, hắn thi lễ với Đường Khiếu một cái: "Đường thế bá, con và phụ thân về trước."

"Ừ." Đường Khiếu đáp lời, thấy bọn họ đã rời đi, lập tức được Đường Ninh đỡ vào nhà.

Lúc đi qua Đường Diệu Lương và Đường Sương, Đường Ninh dừng bước chân, phân phó: "Nhốt bọn họ lại."

"Vâng." Hộ vệ đáp lời, kéo hai người xụi lơ trên đất đi.

Mấy tộc lão Đường gia nhìn nhau, cũng nhanh chóng đi vào nhà. Đối với kiếp nạn này được hóa giải, bọn họ vẫn có rất nhiều nghi hoặc và không hiểu.

Không phải họ nói đã gϊếŧ Đường Ninh rồi sao? Sao còn sống trở về? Từ khi nào Đường gia bọn họ lại lọt vào mắt của Dạ Vương rồi?

Chủ viện Đường gia, băng bó vết thương xong đỡ Đường Khiếu nằm xuống, thấy ông vẫn nắm chặt tay nàng, Đường Ninh không khỏi cười lên, nói: "Phụ thân, người yên tâm ngủ một chút đi! Con ở đây không đi đâu cả."

"Ừ, ta ngủ một chút, ta ngủ một chút liền lên..." Vì uống thuốc, lại chống đỡ lâu như vậy, vừa buông lỏng, ông dần ngủ thiếp đi.

Đợi ông ngủ xong, Đường Ninh đắp chăn lên cho ông, lúc này mới nhẹ chân nhẹ tay đứng lên. Trở lại Đường gia, nàng còn có chuyện phải làm.

Mấy lão tộc đang chờ ngoài chủ viện, thấy Đường Ninh đi ra, liền đứng lên: "Uống thuốc xong rồi?"

"Ừm, uống xong, cũng ngủ luôn rồi." Đường Ninh đáp lời, nhìn bọn họ, nói: "Chúng ta tới phòng nói chuyện đi!" Vừa dứt tiếng, căn dặn với Thanh Tri đang canh giữ ở cửa: "Ngươi ở đây trông coi, đừng cho ai vào quấy rầy."

"Vâng." Thanh Tri đáp lời, nhìn Đại tiểu thư, hắn có cảm giác Đại tiểu thư có gì đó rất lạ.

Các tộc lão đi trước, Đường Ninh theo sau, lúc ra ngoài chủ viện, thấy tiểu nha đầu đứng trong góc, nàng dừng chân lại, vẫy tay với nàng ấy.

Chờ tiểu nha đầu đi lên, nàng thấp giọng bên tai dặn dò vài câu, sau đó mới cất bước rời đi.

Thấy nàng rời đi, tiểu nha đầu cũng nhanh chóng ra khỏi Đường gia...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.