Dược Môn Tiên Y

Chương 145: Không có kết cấu



---Edit by Tiên Vô Sắc---

Âu dương gia chủ trầm tư, nói: "Nếu Dạ vương đã che chở cho Đường gia, tốt hơn chúng ta vẫn đừng chạm vào xui xẻo , chuyện này tạm thời để một bên đi! Trái lại qua vài ngày nữa Thiếu Kiệt và bạn bè nó từ học viện về ở lại mấy ngày, đem chuyện này an bài cho tốt."

"Vâng." Nghe nói thiếu chủ tu luyện ở Thiên Long học viện sắp trở về, còn dẫn bạn bè theo cùng, trong lòng bọn họ có chút coi trọng chuyện này.

Đối với chuyện này, người Đường gia không biết, một tai họa ngầm cứ yên lặng không tiếng vì Mặc Diệp mà hóa giải...

Lúc này người Đường gia đang bận rộn chuẩn bị tiệc sinh nhật. Tuy nói là không lớn, nhưng trong phủ cũng phải chuẩn bị, mà người Đường gia cùng ăn một bữa cơm, đây không phải chuyện đơn giản, dù sao, người Đường gia cũng không ít.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Đường Ninh đều dành chút thời gian để tu luyện, chỉ là, vào lúc này tu vi cũng không hề tăng lên. Mà nàng tu luyện bằng phương pháp liễm khí, vốn là bí pháp cổ của nàng ở kiếp trước, do phương pháp liễm khí, nàng mới có thể ẩn dấu tu vi đi, không để mấy người Mặc Diệp nhìn thấu.

Bây giờ, ở trong Đường gia này, cũng chỉ có tiểu nha đầu biết nàng có tu vi, những người khác, đều nghĩ là nàng đã mất hết tu vi không thể tu luyện lại.

Ra khỏi phòng, thì thấy Nam Cung Lăng Vân đang ngồi trong viện, ở bàn bày ra màn cờ vây, quân đen quân trắng phân bố trên bàn cờ, lúc này, trong tay hắn cầm một quân cờ chuyển động nhẹ nhàng, mà ở bên cạnh đặt một hộp thức ăn.

"Ninh nhi, ta có mua bánh ngọt, nàng tới nếm thử coi thích không." Thấy nàng đi ra, trên mặt hắn hiện lên ý cười, ánh mắt hắn rơi vào người nàng.

Hộ vệ bên cạnh đem bánh ngọt qua, sau đó lẳng lặng lùi ra sau đó không xa.

Đường Ninh nhìn hắn, đi tới ngồi xuống cạnh bàn, nói: "Mỗi ngày ngươi đều tới đây, chẳng lẽ không có chuyện gì khác làm sao?"

Nam Cung Lăng Vân sai người đổi trà, tiện thể nói: "Chuyện trong nhà có phụ thân ta xử lý, ta ít tiếp xúc, huống chi, lần này trở về chỉ có một tháng, hiển nhiên phải nghỉ ngơi thật tốt."

Nói xong, tiếng nói của hắn dừng lại, nhìn nàng: "Mà trong Thanh Vân Thành này, không có nơi nào bằng nơi này của nàng làm ta vui vẻ."

Nghe thế, Đường Ninh liếc hắn, cầm một miếng bánh ngọt lên ăn, lại nhìn bàn cờ.

"Chúng ta đánh cờ không?" Khi nói chuyện, hắn đã phân quân cờ ra.

Đường Ninh không nói chuyện, vừa lấy quân cờ chỉ tiện tay đặt xuống, vừa ăn bánh ngọt.

Nam Cung Lăng Vân nhìn thấy vậy, mỉm cười, hắn cũng hạ xuống một quân. Hai người có qua có lại, nhưng mà, hơn nữa nén hương qua trôi qua, trong mắt Nam Cung Lăng Vân xẹt qua một tia kinh ngạc.

Nàng đánh cờ không có kết cấu gì, nhìn tổng thể, hắn lại nhìn không thấu nước cờ của nàng, trong nhất thời, hắn không khỏi nhìn lại nàng.

Đường Ninh như không có cảm giác, cầm quân cờ suy nghĩ, nhíu nhíu mày, nói: "Hình như ta thua ngươi rất nhiều quân!" Vừa dứt tiếng, hai tay nàng đẩy một cái: "Không chơi nữa."

Thấy vậy, Nam Cung Lăng Vân không khỏi bật cười, lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nhưng lại dung túng: "Được, không chơi nữa, nàng muốn làm gì? Ta làm với nàng."

"Đại tiểu thư." Một tỳ nữ dẫn hai phụ nhân đến, hành lễ trước hai người, nói: "Đại tiểu thư, gia chủ sai người tới lấy số đo để may y phục."

Đường Ninh nhìn về Nam Cung Lăng Vân, nói: "Hiếm khi ngươi về được một chuyến, vẫn nên ở cạnh gia đình mình nhiều hơn! Ta phải đi đo, nhất thời không thể xong."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.