Dược Môn Tiên Y

Chương 56: Tiếng cười kỳ dị



---Edit Tiên Vô Sắc---

Trong phòng, Mặc Diệp nghe âm thanh bên ngoài, khóe miệng giật giật.

Hòa thượng giữa đường xuất gia này, lúc gϊếŧ người nói không phải đệ tử Phật môn, lúc hóa duyên nói cùng Phật kết duyên, lúc ăn thịt uống rượu, chắc hắn cũng quên cái đầu trọc của mình rồi.

Chưởng qũy nghe thấy âm thanh trên lầu, ngẩng đầu nhìn lên, thấy là tiểu hòa thượng kêu, ngơ ngác một chút, hỏi: "Tiểu sư phụ, cần thức ăn chay không?"

"Không cần, làm những cái ta nói là được rồi, nhanh một chút." Tâm tình Đường Ninh đang rất tốt dựa vào lan can chờ, nhiều ngày như vậy, nàng cuối cùng cũng được ăn thịt, thật không dễ mà!

"Tiểu sư phụ, thịt rượu sắp bưng lên rồi, xin chờ một lát." Tiểu nhị lên lầu, dẫn Đường Ninh tới phòng thuê, ở trong rót trà cho nàng, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.

"Tiểu nhị, tới hiệu may mua cho ta hai bộ y phục, vẫn tính sổ sách với vị bên cạnh, ngày mai tính luôn một lượt." Nàng cười híp mắt nói.

"Vâng." Tiểu nhị đáp lời, nhìn hắn một cái, lúc này mới lui ra ngoài.

Không bao lâu, thịt rượu trên bàn, Đường Ninh đóng cửa xong, mới kêu: "Đến đây, tiểu Hắc, những thứ này là của ngươi, ăn đi! Theo ta sẽ có thịt ăn."

Tiểu Hắc nghe thấy mùi thịt đã sớm thèm, thịt gà thịt bò kho tương trong cái dĩa, nó vui sướng bay tới lấy ăn, ngay cả lời nói của nàng cũng không để ý.

Sau khi ăn no nê, Đường Ninh mới đi tắm, băng bó vết thương ở bả vai, mặc y phục mới mua rồi nằm uỵch xuống giường.

"Ha! Bây giờ mới có cảm giác sống."

Tiểu Hắc nằm bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi: "Đường Đường, chúng ta thật sự theo hắn về nhà sao? Nếu không thoát được làm sao bây giờ?"

Đường Ninh xoay xoay eo, nói: "Vị này xuất thân tôn quý, có thể tới phủ hắn ở vài ngày, để mở rộng tầm mắt, nóng nảy cái gì chứ? Lại nói, thật sự muốn trốn, với duyên gặp ba lần này, không lâu sau sẽ gặp lại hắn, tới lúc đó chẳng phải phiền phức hơn sao?"

Nàng ngáp một cái,nói: "Ngủ đi ngủ đi! Khó có được một giấc ngon." Vừa dứt lời, đã nhắm mắt lại ngủ say.

Ngày kế tiếp, giữa trưa.

Đường Ninh theo Mặc Diệp tới một tòa nhà khí thế hùng vĩ, nhìn ba chữ to Diệp Vương Phủ, nàng không khỏi nhìn người bên cạnh.

Đúng là vương nhỉ!

"Chủ tử!" Hộ vệ trông thấy hắn, hành lễ một cái, không gọi vương gia, mà gọi chủ tử.

Nhưng mà, lúc âm thanh vừa hạ xuống, hai hộ vệ dùng khóe mắt ngắm tiểu hòa thượng sóng vai bên cạnh chủ hắn.

"Chủ tử!"

Hắc Phong bước nhanh ra, thấy tiểu hòa thượng bên cạnh chủ tử hắn, nhãn tình không khỏi sáng lên: "Chủ tử bắt được tên tiểu hòa thượng này rồi? Muốn đem hắn xuống địa lao? Thuộc hạ lập tức đem hắn..."

Lời còn chưa nói xong, đã bị tiếng quạ đen cắt ngang.

"Câm! Câm!" Tiểu Hắc nhìn về hắn kêu hai tiếng, nếu hiểu được ngôn ngữ của loài chim, hắn sẽ biết, tiểu Hắc đang mắng hắn đó!

Đường Ninh vỗ nhẹ lên đầu tiểu Hắc, cười nhẹ: "Chúng ta không giống với kẻ thiếu kiến thức."

Nhưng mà, rất nhanh, nàng không còn cười được nữa, bởi vì ...

"Ha ha ha ha ha! Đồ đần! Đồ đần!"

Tiểu Hắc đắc ý, ngẩng đầu cười ra tiếng cười kỳ dị, còn mắng thêm hai tiếngđồ đần, xung quanh lập tức yên tĩnh, mọi người đều quay đầu nhìn quạ đen trên vaitiểu hòa thượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.