Dược Môn Tiên Y

Chương 64: Không thể địch lại



Edit Tiên Vô Sắc

"A di đà phật."

Nghe thấy âm thanh kia, lão hòa thượng khẽ đọc Phật yết, nhìn gương mặt vặn vẹo xuất hiện trên bầu trời, nói: "Năm đó ngươi cắt đứt linh mạch Phật môn ta, cướp thánh kinh Phật môn, không ngờ hòa thượng ta chỉ mới tới nơi này, ngươi lại để mắt đến ta."

"Ha ha ha ha ha! Năm đó ngươi gϊếŧ đứa con độc nhất của bản tọa, cướp thánh kinh, hủy linh mạch Phật môn ngươi tính là gì chứ? Bản tọa còn muốn hủy Vạn Phật Tự, để Vạn Phật Tự vĩnh viễn không thể phục hồi!"

Âm thanh ngoan lệ mang theo sát ý mãnh liệt, nương theo âm thanh hắn hạ xuống, hóa thành phong nhận đánh tới lão hòa thượng.

"Do nhi tử ngươi luyện ma công, gây ra bao nhiêu tai họa cho nữ tử vô tội? Hòa thượng ta mà không gϊếŧ hắn, cũng sẽ có người gϊếŧ hắn, giống như mấy tên ác nhân vậy, thế gian này không có chỗ cho hắn đặt chân!" Âm thanh lão hòa thượng vừa ra, hai tay vung lên, khí tức linh lực bùng ra, hóa đi đánh tới.

"Lão lừa trọc! Thế gian này ác nhân ngàn vạn, ngươi gϊếŧ hết sao?" Trên bầu trời tiếng rống giận dữ như lôi đình lăn lộn, khí lưu cường đại hóa thành đợt tấn công đánh úp về phía lão hòa thượng, dẫn tới sấm sét xẹt qua bầu trời, cuồng phong gào thét, bỗng nhiên, giữa bầu trời như có bàn tay khổng lồ duỗi ra, nó như một ngọn núi nặng vỗ úp tới lão hòa thượng.

"Hô! Ầm!"

Khí lưu cường đại rít qua không khí, một tiếng bịch vang lên mạnh mẽ bắn xuống chỗ lão hòa thượng đang đứng, sức mạnh khủng lồ, chưởng ấn đánh ra một đường sâu mười mấy mét.

Mặt đất bị nứt nẻ lại gần sông, nước trong sông bị trào ra, nhanh chóng tụ lại thành ao. Thấy lão hòa thượng bay lên trời, chiến một trận trong đêm với cường giả kia, lòng Đường Ninh không khỏi hơi xách, thực lực cường đại kiểu này, chính là người tu tiên sao?

Ở Huyền Long quốc này, coi như Đường gia là danh môn quý tộc một phương, người tọa trấn chỉ có Linh Sư thôi, cũng coi như nhìn toàn Thanh Vân thành, chưa chắc đã tìm thấy một Trúc Cơ cường giả, có thể thấy, gương mặt khổng lồ xuất hiện trên bầu trời như có như không kia, lại như điểm chí mạng vậy, cường giả có thực lực như vậy, chỉ cần phất tay một cái, có thể phá hủy cả một Huyền Lòng quốc!

"Phốc!"

Khí lưu ngưng thành một bàn tay khổng lồ nhanh như chớp chưởng ấn đánh xuống lão hòa thượng, ông phun ra máu tươi, cả người bị quẳng xuống mặt đất, rơi vào ao nước chưởng ấn trước đó.

"Ầm!"

Thân thể đập xuống ao nước, văng lên một mảng bọt lớn. Thấy cảnh này, Đường Ninh không khỏi kêu lên.

"Lão hòa thượng!"

Nàng theo bản năng kêu lên, chưởng phong đang muốn đánh tới ao nước ngừng lại, giống như không ngờ tới ở đây lại có người vậy, gương mặt trong mây, hóa thành đôi mắt đỏ ngầu quét qua xung quanh, tìm kiếm chủ nhân của âm thanh đó.

Sau khi nàng kêu lên, nàng rất bất ngờ. Thấy đôi mắt đỏ ngầu đang tìm kiếm xung quanh, lúc này nàng nắm bùn thoa lên mặt, thở ra một hơi thật sâu, thả người lướt tới ao nước cách đó mười mấy mét.

"Một tiểu lừa trọc!"

Con mắt máu trên trời kia, khi nhìn thấy thân ảnh tiểu đầu trọc, xùy một tiếng, âm thanh âm tàn cũng theo ra: "Chẳng lẽ lão lừa trọc thu đồ đệ? Vậy bản tọa tiễn thầy trò các ngươi xuống Địa Ngục luôn!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.