Dược Môn Tiên Y

Chương 67: Hồn phi phách tán



Edit Tiên Vô Sắc

Nghe âm thanh bên ngoài, nữ tử trong phòng sắc mặt biến hóa, vội vàng đi ra chặn cửa, nhưng tiếng nói kia vừa truyền vào, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Một nữ nhân khoảng 30 tuổi đi tới, mắt nhìn qua hai hòa thượng trong phòng, trong mắt xẹt qua tia vui mừng: "Lại là hai vị sư phụ! Sao không tới nhà ta ngồi chơi!" Nàng ta đi lên muốn đưa tay sờ mặt Đường Ninh.

"Ngươi làm gì vậy, đi mau!" Nữ tử kia giữ chặt tay nàng ta, muốn đẩy nàng ta ra ngoài, nhưng không ngờ bị nàng ta đẩy ngược trở lại, cả người ngã ra ngoài, đụng trúng góc nhà.

"Không nhìn ra ngươi bình thường giả mù sa mưa, lại muốn ăn một mình?" Trong nháy mắt ánh mắt nữ nhân kia trở nên âm tàn, âm phong trên người hiện ra, bộ dạng biến lớn.

"Tiểu hòa thượng da mịn thịt mềm, tinh khí cả người nhất định sẽ rất ngon, hơn nữa, nghe nói hút máu đệ tử Phật môn có tinh khí sẽ biến thành quỷ tu, không nghĩ tới hôm nay có hai hòa thượng tới cửa, ha ha ha ha ha!"

Thấy nữ nhân cười càng cỡ, a, không, phải gọi là nữ quỷ.

Trong mắt nàng có tia bất đắc dĩ lướt qua, nhẹ nhàng thở dài: "Ăn cái gì chứ? Ngươi nhìn ta dễ ăn lắm sao?" Vừa dứt lời, thấy móng vuốt nữ quỷ dài ra đánh tới nàng, nàng gỡ thanh trúc bên hông rót vào linh lực đánh tới.

"Một thanh trúc làm vũ khí? Ha ha ..."

Nữ quỷ nhào tới cười điên lên, thậm chí thấy thanh trúc kia đánh tới mà cũng không thèm tránh, bởi vì, thứ bình thường không đả thương được bọn họ.

Đúng vậy, không ngờ tới, tiếng cười chưa hạ xuống hết, lúc cây trúc đánh tới như thanh kiếm bình thường, toàn bộ hồn quỷ bị đánh tan, nương theo đó là tiếng hét thảm thiết, rơi xuống tạch tạch, trên mặt đất hóa thành một đống cốt trắng.

Thậm chí Đường Ninh không cần di chuyển, vẫn đứng cạnh lão hòa thượng. Nàng di chuyển thanh trúc, thổi nhẹ lên thanh trúc, như đang đứng nói một mình: "Trúc của ta có thể trừ tà, những thứ yêu tà không thể đến gần, chỉ cần đụng vào nó, kết cục sẽ là hồn phi phách tán."

Nữ tử bên kia lui về phía sau, nhìn đống xương trắng hóa thành tro tiêu tán trong không khí, nhưng lại thấy có từng tia sáng đi vào cơ thể tiểu hòa thượng.

Con mắt Đường Ninh hơi sáng, không ngờ khi diệt con quỷ này, còn thu được công đức! Mặc dù hơi ít, nhưng hơn ở chỗ góp gió thành bảo!

"Tiểu sư phụ!" Nữ tử kia quỳ xuống bi ai kêu lên.

Đường Ninh nhìn nàng, mở miệng nói: "Trên người ngươi không có mùi máu, tất hai tay không dính máu, yên tâm, ta không diệt ngươi."

Hồi nãy khi tới đây thì đã biết nữ tử này không phải người, mà gặp người nàng ta không có mùi máu, lại không có tâm tư gì với họ, dĩ nhiên nàng sẽ không lo chuyện bao đồng đi thu thập nàng ta.

"Không phải, tiểu sư phụ, có thể siêu độ cho ta không, mang hài cốt ta về nhà, đừng để ta chết không chỗ về, phiêu du bên ngoài." Nàng ta dập đầu khẩn cầu.

"Chuyện của ta còn chưa quản được, sao rảnh hơi quản chuyện của ngươi." Đường Ninh khoát tay áo: "Trần thế này người chết oan không nhiều, còn cô hồn dã quỷ như ngươi thì đếm không hết, nếu ta quản, đau làm nổi."

"Tiểu sư phụ, Phật độ người hữu duyên, cô hồn dã quỷ trên đời này bao nhiêu ta không biết, nhưng, tiểu sư phụ không gặp họ mà là gặp ta! Tiểu sư phụ, xin ngài, cầu ngài phát độ từ bi, độ ta siêu sinh, đưa giúp thi cốt ta về nhà đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.