Dược Môn Tiên Y

Chương 74: Vô cùng xấu hổ



Edit By Tiên Vô Sắc

Đám người Trịnh gia sốt sắng lên, lo hắn sẽ tin lời Thường Ngũ, nhận thuốc kia, rồi cùng hắn đi Thường gia.

Trịnh Hành nhìn Thường Ngũ, rồi nhìn thuốc trong tay hắn, âm thanh lạnh lẽo: "Là ngươi? Đúng không?"

Người bên ngoài không hiểu ý hắn, nhưng Thường Ngũ nghe thấy, thì ngạc nhiên một chút, tiếp đó bật cười: "Đúng vậy, vì ngươi, ta phí không ít tâm tư, có điều, ngươi làm sao biết? Đại phu trong thành này hẳn không tra được." Hắn trực tiếp thừa nhận, vì hắn hiểu rõ, người Trịnh gia không làm gì được hắn.

Trong phòng, Đường Ninh nghe mấy lời đáp thoại kia, trong tâm vẫn rất kinh ngạc, thấy Trịnh phu nhân nhíu chặt khăn tay, thở hổn hển hận hận nhìn chằm bên ngoài, không khỏi hỏi bà ấy một tiếng.

"Trịnh phu nhân, bà còn khỏe đấy chứ?"

"Ta không sao, ta chỉ là ..."

Trịnh phu nhân hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Đường Ninh, lộ ra một nụ cười khổ: "Tiểu sư phụ, không gạt ngài, từ lúc lão gia ngã xuống, ta luôn đề phòng người trong tộc, ta cảm thấy bọn họ sẽ nhân lúc lão gia ngã xuống đi cướp đồ đích tôn, đoạt chủ vị của Hành nhi, đại phu nói chuẩn bị hậu sự, người trong tộc đều tới trông coi, ta mới nghĩ, bọn họ ngóng lão gia nhà ta chết sớm một chút, để bọn họ dễ khi dễ cô nhi quả mẫu chúng ta, nhưng..."

Bà lau khóe mắt, trong mắt có xấu hổ, nói: "Nhưng ta không ngờ tới, lão gia nhà ta bị trúng độc, mà Thường Ngũ xông vào gây chuyện với Hành nhi, tộc nhân sẽ bảo vệ nó, sẽ đứng cạnh nó, ta, ta thật sự rất xấu hổ, ta lại hoài nghi bọn họ như thế..."

"Phu nhân không nên tự trách, vì lời của phu nhân, đều xảy ra trong nhiều gia tộc."

Đường Ninh cười một tiếng, nói: "Người đời tham luyến tiền tài quyền lực, nhà giàu còn có âm mưu tranh chấp, huống chi đám người trong gia tộc, có thể thấy người trong tộc đều đồng lòng, ít nhất, chỉ phát sinh ở nhà người khác, chứ không xuất hiện ở nhà các ngươi."

Nàng ngừng lại, nhìn ra ngoài, lại hỏi: "Thường Ngũ này là ai? Sao hắn lại để mắt tới lệnh công tử?"

"Hắn là con thứ năm của Thường gia một trong bát đại gia tộc, vậy nên mọi người mới xưng là Thường ngũ gia, phẩm chất không tốt, thích nam phong, trong Nhạn thành này thanh danh cực kém, mấy tháng trước Hành nhi từ học viện về, trên đường thấy hắn ta đang bắt một thiếu niên 14-15 tuổi, ra tay cứu giúp thiếu niên kia còn đánh Thường Ngũ một trận, từ ngày đó, Thường Ngũ này thường xuyên tới cửa."

Nhắc tới việc này, mặt bà đầy bất đắc dĩ với phẫn nộ: "Đồ vô sỉ như vậy, Thường gia chẳng để ý thanh danh hắn, để hắn vô pháp vô thiên làm người Nhạn thành đều ghét, nhưng không có người nào có thể làm gì được hắn."

Nghe vậy, Đường Ninh nhẹ gật đầu: "Thì ra là vậy."

Lúc này, một tỳ nữ lặng lẽ đi đến, đem mấy thứ đặt lên bàn, nói: "Phu nhân, kim châm đã mang tới, thuốc cũng đang nấu trong bếp."

"Được." Phu nhân nhìn về Đường Ninh, hỏi: "Tiểu sư phụ, ngài xem kim châm này có dùng được không? Cái này là nhà ta dự sẵn trong kho thuốc, nếu không dùng được, ta sai người ra ngoài mua."

Đường Ninh mở ra nhìn, nhẹ gật đầu: "Có thể, dùng cái này cũng được." Nói xong, nàng cầm kim châm đi tới giường, nói: "Phu nhân, ta giúp Trịnh lão gia giải độc trước, tuy không thanh trừ hết độc trong người, nhưng có thể làm ông ấy tỉnh lại."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.