Dược Môn Tiên Y

Chương 77: Có tính toán gì không



Edit By Tiên Vô Sắc

*

Thường Ngũ lấy tay che bụng, mắt nhỏ dài vụt qua tia âm tàn, nhìn chằm chằm tiểu hòa thượng trước mặt, quát hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai!"

Một hòa thượng nho nhỏ, làm sao có bản lĩnh khiến tu sĩ Luyện Khí tầng tám nhà hắn bị thương?

Đường Ninh cười nhẹ, bước nhanh về phía trước, thanh trúc trong tay vừa chuyển, gõ xuống hổ khẩu* Thường Ngũ, bình thuốc vẫn luôn kẹp trong lòng bàn tay hắn, vì hổ khẩu tê rần mà buông ra, rơi vào tay Đường Ninh.

Thêm một lần nữa bị đánh, thuốc còn rơi vào tay tiểu hòa thượng, Thường Ngũ tức giận quay qua người bên cạnh chửi ầm lên: "Các ngươi là người chết rồi hả?"

Mấy người kia biết mình không phải đối thủ của tiểu hòa thượng, từng người cúi đầu, không dám lên tiếng.

Đường Ninh vuốt vuốt bình thuốc trong tay, mắt nhìn Thường Ngũ, lạnh nhạt nói: "Không đi? Muốn ta tiếp tục đánh gãy xương ngươi mới đi? Nếu cảm thấy được, ta sẽ thành toàn cho ngươi." Khi nói chuyện, nàng nâng thanh trúc lên, ngay lúc muốn đánh xuống, Thường Ngũ hoảng sợ theo bản năng lui lại.

"Ngũ gia, tiểu hòa thượng này rất tà môn, chúng vẫn nên về trước đã." Nam nhân trung niên bị đánh thổ huyết tới nói nhỏ với Thường Ngũ, vừa cảnh giác nhìn tiểu hòa thượng.

"Đi!"

Thường Ngũ vung áo một cái, bụng dưới ẩn ẩn run lên, người mình lại đánh không thắng, thuốc cũng rơi vào tay đối phương, đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, lập tức đỏ mặt lên, dáng vẻ xấu hổ quay người nhanh chóng rời đi.

Thấy người Thường gia bại mà lui, người Trịnh gia khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, từng người nhìn mặt nhau, vẫn cảm thấy khó tin.

"Đa tạ tiểu sư phụ, không biết tiểu sư phụ tôn xưng như thế nào?" Trịnh Tam thúc công chắp tay hành lễ với Đường Ninh, cảm kích hỏi.

Nếu hôm này không có người này, chỉ sợ Trịnh gia gặp nạn rồi.

Đường Ninh nhìn lão giả, cười nói: "Cứ gọi ta Đường sư là được."

Nghe vậy, đám người nhìn nhau, tiến lên một bước, chắp tay hành lễ: "Trịnh gia ta, đa tạ Đường sư cứu giúp, trước kia có nhiều mạo phạm, xin Đường sư chớ trách."

Đối với tiểu hòa thượng 13-14 tuổi tôn xưng Đường sư, không ai thấy không ổn cả, dù sao, thực lực đối phương ở ngay đó, tôn hắn Đường sư, không đủ.

"Đường sư, thuốc đó có phải là thuốc giải không?" Trịnh Hành đi lên hỏi, hắn vẫn lo cho thân thể phụ thân hắn.

"Để ta xem."

Đường Ninh dắt thanh trúc vào hông, mở bình thuốc ra ngửi, cười nói: "Đúng là thuốc giải, cho phụ thân ngươi uống thuốc này, độc trong cơ thể ông ấy sẽ bài trừ."

Đám người nghe vậy, vui mừng lên: "Nói như vậy, Trọng Lâm có thể cứu rồi? Thật tốt quá!"

"Trước đó Đường sư đã giúp lão gia trừ độc, sau khi lão gia phun máu độc ra, người đã tỉnh lại, độc trong người chưa thanh trừ hết, nên người còn rất yếu." Trịnh phu nhân mở miệng nói, gương mặt tươi cười: "Tam thúc công, các vị thúc thúc, không bằng đi xem một lát!"

"Được được được!" Đám người vội vàng đáp, theo bà cùng vào phòng.

Đường Ninh cũng cười, nàng không tham gia náo nhiệt, mà gọi Trịnh Hành lại.

"Đường sư có dặn dò gì sao?" Trịnh Hành hỏi, thấy tiểu hòa thượng chỉ cao ngang ngực mình, thật sự rất khó tin, người này có tu vi cao như vậy, có thể đánh bại hộ vệ Thường gia kia.

"Người Thường gia sẽ không từ bỏ ý đồ, ngươi có biện pháp gì đối phó không?"

*

Hổ khẩu*: đoạn nằm giữa ngón trỏ với ngón cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.