Dược Môn Tiên Y

Chương 91: Đi đâu tìm ngươi



Edit Tiên Vô Sắc

*

Trên bầu trời, xuất hiện nhiều tấm lưới khổng lồ, giống như đã bao phủ toàn bộ Thường gia hắn, mà ở tấm lưới đó có điểm ánh sáng lấp lóe, hắn đứng nhìn vào đó, cảm giác khi điểm sáng kia lóe lên như vào một thế giới khác vậy.

Một người mà hắn quen ở trong điểm sáng hốt hoảng chạy loạn, kêu cứu, cuối cùng bị gϊếŧ chết trong mộng ...

"Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Là ai? Là ai? Đi ra!" Hắn vì hoảng sợ mà thét lên, cầm kiếm vung tứ phía, hủy hoại mọi thứ xung quanh.

"Thường gia ta có lão tổ Trúc Cơ tu luyện ở tiên nhân chi địa, sao các ngươi dám! Sao các ngươi dám hại Thường gia! Làm sao các ngươi dám!" Hắn rống giận, gầm thét lên.

Nhưng ngay tại lúc này, một âm thanh truyền tới.

"Xùy!"

Nghe thấy trong không khí một âm thanh cười nhạo truyền tới, Thường gia chủ hai tay nắm kiếm: "Ai? Đi ra!"

"Nhất tộc Thường gia các ngươi, giờ chỉ còn một người còn sống, xem trên ngươi là Thường gia chủ, ta sẽ để ngươi chết được rõ ràng." Âm thanh kia nói xong, mang theo khinh miệt với khinh thường: "Nếu không phải lão tổ Trúc Cơ của ngươi, thì Thường gia các ngươi sẽ không gặp tai họa diệt tộc này!"

"Không! Không thể nào!"

Thường gia chủ vung kiếm, đang muốn hét lên, thì trước mặt hiện lên một hình ảnh, hắn nhìn thấy, trong ảnh đó, lão tổ Trúc Cơ của bọn hắn bị ngũ mã phanh thây...

Máu tươi tràn ra gần nữa thi thể, hình ảnh kia khiến hắn chảy mồ hôi, toàn thân mềm nhũn, cả người đứng không vững ngã ngồi xuống: "Lão tổ... Lão tổ chết, chết rồi?"

"Ngươi cũng nên xuống cùng hắn rồi." Vừa dứt lời, Thường gia ngồi trên đất chỉ thấy có cái gì đó bay vào mi tâm, hắn rên lên, cả người đổ xuống.

Một ngọn lửa từ trên không bay ra, phân ra vô số ngọn rơi xuống Thường gia, lửa cháy hừng hực bùng tỏa lan ra, lửa cao ngút trời, kinh động đến toàn bộ Nhạn thành...

Mà ở phòng đấu giá, Ám Nhất đang báo tin Thường gia bị diệt cho Mặc Diệp, thấy Thường gia bị như lời của Đường sư, tâm tình hắn nặng nề dị thường, vì Đường sư cũng nói chủ tử hắn gần nhất có họa sát thân.

Hắc Phong cũng lo lắng, thấy chủ tử vuốt vuốt chén trà trong tay cũng không thấy rốt ruột, không khỏi nói: "Chủ tử, hay là thuộc hạ đi mời Đường sư tới, hỏi hắn coi có cách nào phá giải không?"

Tuy ban đầu hắn không phục, nhưng lúc này hắn tâm phục khẩu phục.

Thử hỏi, ai dám khẳng định, trong vòng ba ngày, một gia tộc trăm năm sẽ bị người diệt?

"Không cần, tự ta đi qua một chuyến." Hắn để chén trà xuống đứng lên đi vào bóng đêm.

Hắc Phong Ám Nhất vốn định đuổi theo, nhưng bị phân phó ở lại, mặc dù lo cho chủ tử, nhưng khi nghĩ đến, chỉ ít thời gian thôi, sẽ không có vấn đề gì.

Mặc Diệp đi vào Trịnh phủ, đang định tìm khách viện ở đâu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy vệt thân ảnh ngồi trên mái nhà, lập tức đề khí lên.

Đường Ninh thấy là hắn, cười híp cả đôi mắt: "Sao ngươi lại tới đây?"

Mặc Diệp đứng cạnh hắn, nhìn lửa bốc cháy hừng hực, nói: "Ta đến nói lời tạm biệt, thuận tiện hỏi chút, sau này ta có việc cần tìm, đi đâu tìm ngươi?"

Nghe vậy, Đường Ninh cười một tiếng, suy nghĩ một lát, rồi nói: "Sau khi ta trở về xử lý chuyện của mình xong sẽ đi Thiên Long học viện, tới lúc đó có thể đến đó tìm ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.