Dược Môn Tiên Y

Chương 96: Mặc Diệp gặp nạn



*

Nghe ngữ khí của hắn, với thần sắc của hắn, Hắc Phong cảm thấy, nếu mình nói không được, chắc chắn hắn sẽ không cho mình theo nữa.

Thế là, hắn cười hắc hắc, nói: "Được mà, được mà, ta nhưng là phụ tá đắc lực bên chủ tử, tư liệu Thất Sát Các có gì khó chứ? Người chờ đi, bây giờ ta đi truyền tin, để bọn hắn đem tư liệu tới."

Nói xong, không lo nàng đi khỏi, bước ra cửa, đến thế lực trong thành của bọn hắn.

Đường Ninh không biết, Hắc Phong không chỉ để người đem tư liệu tới, mà còn gửi tin tức cho chủ tử hắn...

Chỉ là, tình huống Mặc Diệp bên này không quá tốt, hắn bị hai tu sĩ Kim Đan phục sát, tuy đánh lui hai người kia trốn được, nhưng hắn bị thương cực nặng, còn trúng kịch độc.

Hắn uống viên Giải Độc Hoàn mà Đường Ninh đưa, khó khăn lắm mới ra khỏi nơi đó, cửa sân còn chưa mở, hắn nhịn không được ngã xuống.

Ám Nhất thu được tin tức của Hắc Phong, lại thấy chủ tử ra ngoài lâu như vậy mà vẫn chưa về, định ra ngoài chờ, không ngờ nghe thấy âm thanh, bước nhanh ra mở cửa, thấy chủ tử hôn mê ngã trên đất.

"Chủ tử!"

Hắn hô lên, tranh thủ đỡ chủ hắn vào sân, trong đêm đi mời đại phu chẩn trị, nhưng, bị thương quá nặng, y thuật đại phu trong trấn nhỏ không cao, coi như đã băng bó vết thương, hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, cái này để Ám Nhất lo lắng, sợ chủ tử có bất trắc gì.

Lúc này, hắn nghĩ tới Đường sư, thế là truyền tin cho Hắc Phong.

Hắc Phong nhận được tin tức đã qua ngày, biết chủ tử hôn mê bất tỉnh, mặt hắn biến đổi, ý niệm đầu tiên trong đầu hắn là: Đánh ngất Đường sư rồi vác đến chỗ chủ tử!

Nhưng ý niệm vừa lóe lên, hắn nhớ chủ tử từng nói Đường sư có thể gϊếŧ cả Kim Đan tu sĩ, vậy nên hắn hơi chần chờ.

Hắn sợ nếu không đánh ngất được Đường sư, tới lúc đó ngược lại hắn bị Đường sư đánh ngất, lỡ hắn ta mà tức giận, đến đó rồi không muốn chữa trị cho chủ tử phải làm sao bây giờ?

Thế là hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng nhãn tình sáng lên, vội vàng chạy tới quán trọ.

"Đường sư, đã có tin tức!"

"Ồ? Ở đâu?" Đường Ninh hỏi.

"Vì tư liệu bảo mật, bọn họ không đưa tới đây, chúng ta tới đó mới lấy được, bất quá đừng lo lắng, không quá xa, chúng ta thúc ngựa đi bây giờ, ban đêm có thể thấu rồi." Hắn đè lòng khẩn trương xuống.

Nghe vậy, Đường Ninh liếc một cái, hắn quá khẩn trương nên âm thầm nắm chặt tay lại, mặc dù không biết hắn làm cái quỷ gì, nhưng trên mặt nàng vẫn như thường, nói: "Vậy thì đi thôi!" Nàng đứng lên, nhìn hắn, nói với ý vị thâm trường: "Nếu tới lúc đó thứ ta muốn thấy mà không thấy, ngươi nên thắt chặt da mình lại."

"Không có, ta lừa ai cũng không dám lừa ngài." Hắn vội vàng cười ha ha, nhanh chóng xuống lầu thanh toán chi phí, sau đó thúc ngựa chạy đến trấn nhỏ chỗ mà bọn Ám Nhất đang ở.

Trên đường lúc Đường Ninh dừng lại nghỉ ngơi, Hắc Phong đều một thần sắc gấp rút, thấy mặt hắn lo lắng, trong mắt cũng khó nén lo lắng, nàng có thể đoán ra, chắc Mặc Diệp xảy ra chuyện gì rồi.

Nàng xuống ngựa thắt dây vào cành cây, rồi đi vào rừng, sau lưng thấy Hắc Phong làm vậy, nàng dừng lại, hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Hắc Phong một tay nắm đai lưng, nghe hắn hỏi vậy, nói luôn: "Đường sư không phải đi vệ sinh à? Ta cũng muốn đi vệ sinh, chúng ta đi cùng nhau!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.