Dược Ngọt

Chương 41



Lương Dược trở lại nhà vệ sinh ở tầng một của khu nhà dạy học.

Bây giờ là giờ ăn trưa, toàn bộ tòa nhà dạy học hầu như đều không có người chứ đừng nói đến nhà vệ sinh. Bên trong trống không không có người, rất yên tĩnh, bây giờ cô là người duy nhất đi vệ sinh ở đây.

Nhà vệ sinh ở Nhất Trung từ lâu đã nổi tiếng rất sạch sẽ, mỗi ngày cô lao công đều quét dọn đúng giờ, không bẩn thỉu cũng không có mùi hôi, lại còn được lắp máy phun sương để làm mát không khí, tốt hơn nhiều so với nhà vệ sinh vừa hôi hám vừa bừa bộn ở Cửu Trung.

Lương Dược hơi đau bụng, cô đoán có lẽ do tối qua mình bị cảm lạnh khi đi ngủ. Nhưng cô cũng không quan tâm lắm, sau khi đi vệ sinh xong thì cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Cô bước đến bên cạnh bồn để rửa tay, nhân tiện rửa mặt rồi tháo dây thun ra buộc lại tóc.

Lương Dược nhìn mình đang tươi tỉnh trong gương, trong lòng cô thầm hạ quyết tâm không chậm trễ nữa, lần này cô nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Sở Trú.

Dù sống hay chết cũng mặc kệ.

Vì dù sao cũng là cô nợ anh.

Cô tự động viên bản thân rồi hít một hơi thật sâu. Lúc cô chuẩn bị rời đi thì nghe thấy cửa nhà vệ sinh “cạch” một tiếng, giống như bị người khác khóa lại.

Lương Dược sửng sốt quay đầu lại, cô nhìn thấy hai nữ sinh đang đứng chặn ở cửa, một người tóc đen dài thẳng, còn một người có khuôn mặt búp bê. Mặc dù họ đều mặc đồng phục học sinh, nhưng họ lại đem cho người ta một loại cảm giác không giống ai. Lương Dược chú ý đến đôi tay và lỗ tai của bọn họ, bàn tay thì không cần nói rồi, cả mười đầu móng tay đều sơn đỏ chót trông rất chói mắt, lỗ tai của bọn họ cũng lồi lõm, Lương Dược liếc sơ qua, có vẻ còn bấm nhiều lỗ tai hơn cả cô.

“Các cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”

Lương Dược chắc chắn rằng mình không quen biết họ.

“Lương Văn, bây giờ chỉ có ba người chúng ta thôi, cậu còn giả bộ cái gì.”

Người tóc đen dài thẳng rõ ràng là kẻ cầm đầu, cô ta nhìn cô cười như không cười, toàn thân tỏa ra sự nguy hiểm.

“Cậu khá lợi hại đó, nhanh như vậy mà cậu đã quyến rũ được Sở Trú rồi?” Cô ta nói đầy chế nhạo: “Xem ra khuôn mặt này của cậu đúng là khiến con trai thích đó, cơ thể cậu sắp bị chơi đến nát rồi mà không ngờ Sở Trú lại còn cần cậu.”

“Thì sao?” Lương Dược khẽ nhướn mày, cô ung dung nói: “Cậu đến đây chỉ để khen gương mặt xinh đẹp này của tôi sao?”

“Này, cậu nói chuyện kiểu gì vậy?” Người có khuôn mặt búp bê lạnh lùng nhìn cô, định tiến lên phía trước.

“Đừng kích động.” Người tóc dài ngăn cản cô ta lại: “Lần này chúng tôi sẽ không đánh cậu mà đến để nói chuyện đàng hoàng với cậu.”

“Tôi nói trước, tôi không có cảm giác với Sở Trú, chỉ là khi có cậu ta ở đó thì tôi không tiện để tìm cậu.” Cô ta ôm ngực nhìn Lương Dược: “Tôi cũng không phải là người không nói lý lẽ, chỉ cần cậu và Sở Trú chia tay là được, à không, lát nữa cậu hãy hôn một nam sinh khác trước mặt Sở Trú đi, tôi sẽ tha cho cậu. Còn nữa, khi nào cậu mới đưa cho tôi một nghìn tệ mà lần trước cậu đã nói vậy? Cậu đã trì hoãn quá lâu rồi đấy. Đúng rồi, sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, nhớ hãy đưa đáp án cho tôi như những lần trước đó, lần này tôi muốn thi đậu vào lớp 1. Thế nào, cậu làm được không?”

“Tại sao tôi phải nghe lời cậu?” Lương Dược như thể đang nghe câu chuyện cổ tích: “Bản thân tôi còn không thể thi đậu thì sao có thể để cậu thi vào được?”

“Không phải chứ? Mặc dù lúc trước tôi có yêu cầu cậu cố ý thi trượt, nhưng cậu vẫn ở trình độ của mình mà. Suy cho cùng thì cậu cũng là người mà nhìn có vẻ như không biết gì ngoài việc học hành cả.” Tưởng Hương Sương chế nhạo: “Một con mọt sách.”

Cố ý thi trượt sao?

Tim Lương Dược khẽ thắt lại, cô lạnh lùng nói: “Ý của cậu là gì?”

“Ý gì là ý gì, có phải cậu vừa chữa lành vết thương nên đã quên đi đau đớn rồi đúng không?” Người tóc dài mất kiên nhẫn nói: “Mới mấy ngày không bị đánh mà cậu đã quên bài học lần trước rồi hả? Không lẽ cậu nghĩ lát nữa sẽ có Sở Trú che chở cho cậu nên cậu mới bình tĩnh như vậy đúng không?”

Cô ta lấy điện thoại ra rồi mở một tấm ảnh, đắc ý nói: “Đừng quên rằng cái này vẫn còn trong tay tôi!”

Vừa nhìn thấy bức ảnh, đầu óc Lương Dược choáng váng ngay lập tức, mắt cô cũng lập tức đỏ lên. Trong tấm ảnh, Lương Văn bị một nhóm nữ sinh đè xuống đất lột quần áo, cô ấy ôm chặt lấy ngực, khuôn mặt cũng tái nhợt đến mức không còn giọt máu, vẻ mặt trông vô cùng hoảng hốt và bất lực, cô ấy không ngừng rơi nước mắt, trên người chỉ còn mặc áo lót và quần lót, đầu tóc rối bời, xấu hổ vô cùng.

Đây là em gái của cô.

Là người em gái mà cả nhà ai cũng yêu thương, bao gồm cả cô cũng luôn một mực yêu chiều em ấy.

Lương Dược cảm thấy máu trong cơ thể đang chảy ngược, cô dường như không thể tin vào mắt mình, không nói nên được lời nào, hai tay bắt đầu run rẩy.

Người tóc dài nhìn thấy cô ngẩn người ra không nói chuyện, tưởng rằng cô đã khiếp sợ, cho nên tỏ vẻ rất hài lòng: “Nếu biết điều thì hãy ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu không tôi sẽ đăng tấm ảnh lên trên mạng, à, cậu nói thử xem nếu để Sở Trú, người mà cậu yêu thích nhất nhìn qua thì sẽ như thế nào nhỉ?”

Cô ta vừa dứt lời, Lương Dược đã giật lấy điện thoại của cô ta ném mạnh xuống đất với vẻ mặt lạnh lùng.

Người tóc dài sững sờ một lúc, cô ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy da đầu truyền đến cơn đau tê dại, Lương Dược túm lấy tóc cô ta rồi hung hăng đập mạnh đầu cô ta vào tường.

Đôi mắt cô đã đỏ ngầu, đôi tay trắng bệch của cô túm lấy cổ áo cô ta, gào lên: “Mẹ mày, mày cũng thật là lợi hại đó, dám bắt nạt em gái tao như thế này, muốn tìm cái chết đúng không? Hả!?”

Đầu của người tóc dài liên tiếp bị cô đập mạnh vào tường, cơn đau bất ngờ ập đến khiến cô ta còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì lại bị Lương Dược đấm thêm một cái vào mặt.

Không phải xòe lòng bàn tay ra tát, cũng không phải là dùng móng tay để túm lấy người khác, mà là một cái nắm đấm rất rắn chắc, Lương Dược hoàn toàn không chừa một chút sức lực nào cả, đánh cô ta rất kịch liệt. 

Gương mặt của người tóc dài bị cô đấm một cú khiến cô ta hét lên đau đớn, cô ta cảm thấy xương cốt mình dường như sắp nứt ra, đồng thời mũi cũng bắt đầu nóng ran, dường như có thứ gì đó đang chảy xuống.

Cô ta vô cùng sững sốt, khi đưa tay ra sờ lập tức thấy trên tay dính đầy máu tươi, máu còn nhỏ giọt xuống ướt cả một mảng, trước mặt cô ta bỗng tối sầm lại, suýt chút nữa không thể thở nổi, cuối cùng vẻ mặt của cô ta cũng bắt đầu trở nên hốt hoảng, cô ta nhìn Lương Dược với sắc mặt tái nhợt nói: “Mày, mày dám...”

Người có khuôn mặt búp bê đứng bên cạnh đã bị dọa đến ngẩn người ra, cô ta không ngờ rằng Lương Văn lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, sau khi hoàn hồn lại, cô ta vội vàng muốn tiến lên giúp đỡ: “Lương Văn, mày mau dừng lại!”

Nhưng một nữ sinh lông bông như cô ta làm sao có thể đánh lại được Lương Dược. Lương Dược từ nhỏ đã bắt đầu học taekwondo, vẫn kiên trì tập đến khi lên cấp hai, cô đã lấy được đai đen, ngay cả một số đứa con trai còn không thể đánh bại được cô, hơn nữa bây giờ cô còn vô cùng tức giận.

Lương Dược nhìn thấy người có khuôn mặt búp bê xông đến, cô không suy nghĩ đã đưa chân ra đá cô ta một phát, người có khuôn mặt búp bê bị đá trúng bụng, đau đến nỗi phải quỳ xuống đất. Cuối cùng cô ta cũng nhận ra rằng Lương Văn của bây giờ không còn là người mà hai người họ đã từng bắt nạt, cô ta vội vàng bò ra khỏi nhà vệ sinh hét lên trong hoảng loạn: “Mọi người đến mau, Lương Văn điên rồi! Mọi người đến mau đi!”

*

Tâm trạng Sở Trú vẫn luôn lo lắng đến nỗi anh không ăn cơm ở căng tin mà bỏ lại bọn người Triệu Ức Hào ở đó. Sau khi đóng gói đồ ăn của mình với Lương Dược xong thì anh liền quay trở lại lớp học.

Anh vừa bước chân vào tòa nhà dạy học đã thấy đám học sinh xông vào nhà vệ sinh với vẻ mặt hoảng sợ, họ vừa chạy vừa la hét: “Mau cho hai nam sinh đến mau đây! Lương Văn điên rồi, ai cũng không thể cản nổi cậu ta được!”

Sở Trú khẽ cau mày, anh lập tức đi theo đến đó, có nhiều người nhận ra anh nên nhường đường.

Khi đến cửa nhà vệ sinh nữ, Sở Trú đã nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng, Lương Dược bị hai nam sinh đè chặt lấy vai, hai mắt cô đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào một nữ sinh trên mặt đất.

Nữ sinh đó trông rất thê thảm, mặt mũi sưng vù, khóe miệng nứt toác, vết máu dưới mũi vẫn còn ướt, mái tóc rối bời xõa tung lên trên vai, quần áo xộc xệch, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, cô ta vô cùng sợ hãi trốn sau lưng người khác nhìn Lương Dược, thân thể cũng không ngừng run rẩy.

Sở Trú vừa nhìn đã nhận ra ngay cô ta chính là nữ sinh lúc trước đã hỏi Lương Dược đang ở đâu.

“Các cậu thả tôi ra!” Lương Dược vùng vẫy muốn thoát khỏi bọn nam sinh, cô chỉ thẳng vào người tóc dài với vẻ đầy kích động, gào lên với giọng khàn khàn: “Mẹ nó, mày hãy kể rõ ràng những gì mày đã làm với... tao trước đây, nếu không tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Cô đã mất đi lý trí, chỉ muốn liều mạng với người tóc đen dài thẳng. Cuối cùng cô cũng chật vật thoát ra khỏi hai người nam sinh, nhưng giây tiếp theo lại bị người khác ôm lấy từ phía sau.

“Ngoan nào, không sao đâu.”

Hơi thở ấm áp vây lấy cô, Lương Dược bỗng sửng sốt, cô dừng lại, có chút bối rối khi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô: “Những chuyện còn lại hãy giao cho tôi.”

- --

Lời tác giả muốn nói:

Nghe có người nói rằng việc em gái bị bạo lực học đường có liên quan đến nữ chính, thật ra không có liên quan gì cả, em gái thi trượt lần đầu tiên là vì đang ở Cửu Trung, không theo kịp tiến độ của Nhất Trung, sau đó lại bị mẹ ngày nào cũng ép buộc học hành (Không bị đánh thì bị chửi), cho nên đã nảy sinh ra cảm giác sợ sệt đối với việc học, càng ngày càng thi không tốt, sau đó đến kỳ thi cuối kỳ lại trượt dốc thê thảm hơn, nên đã bị đẩy qua lớp 5, hơn nữa lúc đó tinh thần của cô ấy đã rất suy sụp rồi, bị mẹ ngày càng ép buộc nghiêm khắc hơn, cũng bị chửi thê thảm hơn, cho nên tính cách của cô ấy đã có sự thay đổi lớn, trong lớp cứ rụt rè nhút nhát, không thích nói chuyện, sau đó bị rơi vào cảnh bạo lực học đường, tiếp đó lại bị bạo lực lạnh, Tô Thiển đang diễn vai diễn gì, sẽ tiết lộ vào chương sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.