Dược Ngọt

Chương 57



Đôi môi của cô đỏ rực, hàm răng trắng sáng, cô nhìn Sở Trú cười, chiếc váy đỏ tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, đẹp đến mức không có gì có thể so được. Cô giống như hoa hải đường nở rộ giữa trời đông, biến căn phòng tăm tối trở nên bừng sáng. 

Sở Trú sững sờ, im lặng nhìn cô không lên tiếng. 

“Sao thế, sao lại ngẩn ngơ rồi?”

Lương Dược đợi hồi lâu cũng không thấy anh đáp lại, cô quyết định đi tới trước mặt anh, vẫy vẫy tay rồi ngẩng đầu lên hỏi anh: “Em có đẹp không?”

“Đẹp..." Sở Trú nhìn cô, một lúc sau mới nói.

"Coi như anh tinh mắt." Lương Dược cười, lông mi cong lên mang theo vài phần đắc ý.

“Cho nên, em mặc đẹp như vậy rồi đến chỗ anh.” Sở Trú rũ mắt xuống nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại: “Là đến để học hay là đến để quyến rũ anh?”

Âm cuối của anh hơi cao lên, nghe cực kỳ gợi cảm quyến rũ. 

“Đương nhiên là em đến đây để học rồi.” Lương Dược nhịn cười, đuôi mắt cong lên mang theo vài phần quyến rũ, cô ngả người về phía sau tránh hơi thở nguy hiểm của anh: “Bài tập của em còn chưa làm xong, thầy giáo chắc không quên đâu nhỉ?"

Cô nhấn mạnh chữ ‘thầy giáo’ giống như đang nhấn mạnh mối quan hệ hiện tại của hai người.

Đây là đang trả thù anh sao?

Sở Trú đương nhiên là biết cô đang cố ý trêu chọc mình, anh dở khóc dở cười, anh cố gắng ổn định lại tinh thần rồi cẩn thận nhìn cô một lần nữa.

Cô gái nhỏ vừa tắm xong, mái tóc đen ướt xõa ngang vai, làn da mịn màng trắng hồng, đáng yêu đến mức anh chỉ muốn cắn một miếng. 

“Sao em lại không sấy khô tóc đi?” Sở Trú rất quan tâm cô, anh vươn tay sờ tóc cô, toàn là nước.

“Hả?” Lương Dược hơi sửng sốt, cái người này sao lại không làm theo kịch bản chứ?

Sở Trú không nói gì, kéo cô đến ngồi lên giường của mình, sau đó lấy ra một chiếc máy sấy tóc màu đen từ trong tủ rồi cắm điện. Anh đi đến bên cạnh cô, cúi người xuống rồi nhẹ nhàng giúp cô sấy tóc. Bên tai vang lên tiếng ù ù của máy sấy tóc khiến Lương Dược không phản ứng kịp, tại sao cốt truyện lại chuyển từ đùa giỡn tán tỉnh sang ôn nhu dịu dàng rồi? Thay đổi cũng hơi nhanh rồi nhỉ? 

Theo tưởng tượng lúc đầu của cô thì bây giờ cô đã thành công quyến rũ Sở Trú, khiến anh muốn hôn cô nhưng không hôn được. Đồng thời để trả thù việc anh suốt ngày ngày bắt cô học tập, kết quả anh lại dừng lại, khiến vẻ đẹp của cô không có chỗ phát huy.

Tuy nhiên được anh sấy tóc cho cũng rất thoải mái.

Thiếu niên một tay cầm máy sấy tóc, tay kia thì luồn vào tóc cô, anh dùng những ngón tay mảnh khảnh xoa xoa mái tóc, lực tay vừa phải.

Lương Dược nhắm mắt lại, tận hưởng sự phục vụ của anh, chút tức giận trong lòng cô trước đó đã tan thành mây khói. 

Có bạn trai tốt thật. 

Sau khi sấy khoảng mười lăm phút, Sở Trú nắm lấy mái tóc dài của cô, xác định tóc đã khô anh mới tắt máy sấy đi. Anh cúi đầu nhìn vẻ mặt vẫn chưa hài lòng của cô, khẽ cười một tiếng rồi từ từ cúi xuống nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ: “Anh hỏi lại em một lần nữa, em đến đây làm gì?”

Mặt Lương Dược ửng hồng, cô ngượng ngùng quay đi chỗ khác, ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Anh bảo em đến làm bài mà."

Cô còn muốn trêu chọc anh một lúc nữa nhưng giọng nói của cô lại không chút nghiêm túc, vừa mềm mại vừa quyến rũ, đã biến thành một vũng nước.

Sở Trú cảm thấy buồn cười nhưng vẫn cố kìm lại, anh dùng ngón tay vuốt ve mái tóc dài của cô, thầm nghĩ bạn gái của mình sao lại đáng yêu như vậy.

“Đúng vậy, anh sai rồi, có thể tha thứ cho anh không?”

Anh dịu dàng dỗ dành, giọng nói hơi khàn, sau đó anh hôn lên trán cô, đôi môi dần dần di chuyển xuống dưới, không cần nghĩ cũng biết anh đang muốn làm gì.

Lương Dược không phản kháng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, vô thức vòng tay qua cổ anh, đôi môi ướt át khẽ mở.

Khi hai người đang chuẩn bị hôn nhau thì có tiếng gõ cửa: "Dược Dược, cháu xong chưa?"

Thư Hựu Mạn gọi ở ngoài cửa. 

Lương Dược hoảng sợ đến mức tỉnh táo lại, cô đẩy Sở Trú ra rồi đột nhiên đứng dậy trả lời: “Cháu không sao.”

Sở Trú bị đẩy ngã xuống đất: “?”

Thư Hựu Mạn vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy Lương Dược đang ngồi trên giường sửa lại tóc tai quần áo, còn Sở Trú thì đang ngồi trên mặt đất với vẻ mặt khó chịu.

Trong nháy mắt Thư Hựu Mạn có thể đoán ra được chuyện gì vừa xảy ra, bà ấy nhướn mày lên rồi lập tức đi tới đứng trước mặt Lương Dược, bà ấy hỏi Sở Trú: “Có phải vừa rồi con định làm bậy với Dược Dược không?”

Sở Trú: “...”

Sở Trú bình tĩnh ngước mắt nhìn bà ấy nói: "Cô ấy là bạn gái của con."

"Bạn gái của con thì làm sao? Bạn gái của con thì con có thể tự ý động tay động chân à? Đừng quên hai đứa mới chỉ mới là học sinh cấp ba."

Lời của Thư Hựu Mạn rất thẳng thắn, bà ấy luôn muốn tìm đối tượng cho Sở Trú nhưng cũng chỉ nghĩ là giúp anh ổn định trước, để hai người có thể có một tình yêu thanh xuân đẹp đẽ thuần khiết. Còn những chuyện khác thì phải đợi sau khi hai người tốt nghiệp, bây giờ bọn trẻ không biết kiềm chế, một khi không cẩn thận sẽ gây ra chuyện lớn. 

Sở Trú không hiểu mẹ anh đang nghĩ cái gì: “Chiếc váy trên người cô ấy không phải mẹ đưa à?”

Chẳng lẽ không phải mặc để cho anh xem?

"Đúng vậy." Thư Hựu Mạn kéo Lương Dược đến bên cạnh mình rồi nói: “Chỉ mặc để cho con xem thôi, chứ không phải để con chạm vào."

Sở Trú: “…”

"Chúng ta đi trước." Thư Hựu Mạn hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt tức nghẹn của con trai mình, bà ấy cảm thấy rất vui vẻ: "Học hành gì đó để đến ngày mai rồi hãy bắt đầu, hôm nay Dược Dược cũng mệt rồi, mẹ sẽ đưa con bé về phòng nghỉ ngơi, con cũng đi ngủ sớm đi."

Nói xong bà ấy kéo Lương Dược rời đi rồi dịu dàng nói: "Dược Dược, dì đã chuẩn bị cho cháu một phòng riêng, cháu chắc chắn sẽ thích."

Lương Dược nói: "Cảm ơn dì, dì thật tốt."

"Đấy là điều nên làm mà." Thư Hựu Mạn nói: "Nếu Sở Trú dám làm bậy với cháu, cháu phải nói cho dì biết, để dì giúp cháu dạy dỗ nó trước."

"Vâng."

… 

Nghe tiếng cửa đóng lại, Sở Trú nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy anh sẽ phát điên mất.

Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng rồi đi đến phòng làm việc ở tầng một.

Ba Sở đang ngồi trước máy tính trong phòng làm việc.

“Ba.” Sở Trú đi tới gõ lên bàn làm việc của ông ấy, giọng nói không kiên nhẫn: “Ba không thể quản người phụ nữ của mình sao?”

Ba Sở không ngẩng đầu lên, ông ấy trả lời: “Bà ấy làm sao thế?”

Sở Trú nói: "Quan tâm thái quá."

“Ừm.” Ba Sở mắt vẫn nhìn vào máy tính, ông đáp qua loa cho có lệ: “Bây giờ ba hơi bận, đợi lúc nữa đi ngủ ba giúp con quản."

Sở Trú: “…”

Ba Sở chợt nhận ra hình như mình vừa nói điều gì đó không nên nói, ông ấy dừng lại một chút định sửa lại: "Con có hiểu ý của ba không?"

"..." Sở Trú xoay người rời đi.

“Người trẻ tuổi không nên nóng vội như vậy." Ba Sở tháo kính xuống xoa xoa mắt rồi lắc đầu cười nói: “Con có biết khuyết điểm của con là gì không?”

Sở Trú dừng lại.

Ba Sở thở dài: "Con quá nhạy cảm, cũng quá yếu đuối. Theo ba thấy thì cô gái nhỏ đó còn mạnh mẽ hơn con, con nên học cách tin tưởng con bé một chút, đừng tạo áp lực quá lớn cho con bé, nếu không người con thích sớm muộn gì cũng có ngày bị con dọa cho sợ rồi bỏ đi.”

Sở Trú mím môi không nói gì, anh im lặng một lúc sau đó mở cửa rời đi.

*

Thư Hựu Mạn đưa Lương Dược đến căn phòng ở bên cạnh phòng Sở Trú, đây vốn là phòng dành cho khách, sau khi bố trí lại thì đã thành phòng dành cho con gái.

Lương Dược nhìn vào bên trong, những bức tường màu trắng như tuyết, tấm thảm màu xanh nhạt, chiếc tủ quần áo che kín một bức tường, trên bàn làm việc còn có một chậu hoa tulip màu tím và cuối cùng là một chiếc giường lớn được trải bằng ga ren màu hồng kê ở giữa.

Chiếc giường thật sự rất lớn, Lương Dược ước chừng bằng mắt thường, nếu thêm ba người nữa ngủ lại thì chắc chắn vẫn còn thừa.

Cô nghi ngờ đây là một ám chỉ gì đó. 

“Thích không?” Thư Hựu Mạn cười hỏi.

"Có ạ.” Vẻ mặt của Lương Dược hơi bối rối: “Thật sự không cần chuẩn bị tốt như vậy đâu ạ, cháu ngủ ở đâu cũng được."

“Đến giờ này rồi còn khách sáo gì nữa." Thư Hựu Mạn ôm cô: "Cháu không cần phải cảm thấy áp lực, dì đối xử tốt với cháu không phải vì con trai dì mà đơn giản là vì dì muốn làm thôi. Dì có biết một chút về hoàn cảnh của cháu, mẹ cháu quá bất công nên dì nghĩ mình ít nhất cũng có thể để cho cháu cảm nhận được một chút tình thương từ mẹ."

Lương Dược khịt mũi, cô cố gắng kiềm chế đôi mắt hơi cay của mình rồi gật đầu nói: “Cảm ơn dì”

Thư Hựu Mạn nhẹ nhàng vỗ vai cô, mỉm cười nói: “Mặc dù một phần là do dì bắt cháu đến đây làm con dâu, nhưng đây chỉ là suy nghĩ của dì, còn chuyện của cháu và Sở Trú vẫn phải phụ thuộc vào hai đứa. Trên đời không có gì là chắc chắn, dù sao thì hai đứa vẫn còn trẻ, chuyện tình cảm cũng không thể nói trước được, nếu sau này cháu cảm thấy mình và Sở Trú không còn hợp nhau nữa thì cứ nói ra, đừng vì dì và chú mà ép buộc bản thân mình."

"Dì..." Lương Dược cảm động đến mức nước mắt sắp rơi ra.

"Nhưng tất nhiên dì hy vọng hai đứa sẽ thành đôi." Thư Hựu Mạn lấy một bức ảnh từ trong túi ra rồi đưa cho cô xem, chủ động nói: "Nếu buổi tối cháu thấy khó ngủ thì cứ nhìn ảnh của bạn trai mình, dì nghĩ nó có thể mang lại cảm giác an toàn cho cháu."

Lương Dược cầm lấy tấm ảnh xem qua, trong bức ảnh là một cậu bé tầm mười hai, mười ba tuổi, khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ rụt rè, cậu bé mỉm cười dịu dàng nhìn vào máy ảnh.

“Sở Trú.” Lương Dược rất ngạc nhiên, cô nhìn lại mấy lần: "Đây là Sở Trú ạ?”

Nếu không phải nhờ có gương mặt đó cô thật sự không thể nhận ra, khí chất rất khác biệt.

"Đúng vậy, là nó." Thư Hựu Mạn hơi buồn phiền: "Nó trước đây là một cậu bé trầm tính, mỗi khi bị trêu chọc thì sẽ đỏ mặt nhìn rất đáng yêu, nhưng sau này… thôi không nói đến chuyện này nữa, bức ảnh này tặng cho cháu, nếu không ngủ được thì lấy ra xem, ngủ ngon nhé."

Thư Hựu Mạn như vừa nhớ tới chuyện buồn phiền nào đó, bà ấy miễn cưỡng cười vẫy vẫy tay với cô rồi rời đi.

Sau khi bà ấy rời đi Lương Dược chưa ngủ luôn, cô lấy tấm ảnh ra nhìn rất lâu rồi thở dài. 

Làm sao bây giờ, cô nhớ anh.

Giúp ngủ ngon cái gì chứ, rõ ràng là làm mất ngủ.

*

Sở Trú cũng chưa ngủ, anh dựa vào đầu giường, cúi đầu nghĩ lại những lời lúc nãy ba Sở nói lại cảm thấy hơi bực mình nên muốn hút thuốc, nhưng giờ anh đang ở nhà nên đành kiềm chế lại.

Đừng tạo áp lực quá lớn cho con bé... ý ba anh là gì?

Việc anh thích cô là một áp lực lớn đối với cô sao? 

Sở Trú trước nay chưa từng yêu đương, không biết thích một người sẽ như thế nào, đối xử với cô như thế nào mới gọi là tốt, có phải nên kiềm chế lại không?

Trong lúc anh đang suy nghĩ thì đột nhiên có người gõ cửa phòng: “Trú Trú, em vào được không?”

Giọng nói của thiếu nữ nhẹ nhàng vang lên.

Sở Trú sửng sốt ngẩng đầu lên, anh chưa kịp lên tiếng thì cô gái mặc váy đỏ đã mở cửa rồi lẻn vào.

“Sao em lại tới đây?”

Sở Trú vừa mở miệng đã phát hiện giọng nói của mình hơi khàn khàn.

“Em nhớ anh.” Lương Dược thấy anh đang dựa vào đầu giường, cô mỉm cười rồi nhẹ nhàng bước tới.

Mùi hoa hồng quen thuộc dần tiến lại gần, cô ngồi bên cạnh anh, Sở Trú vô thức muốn ôm cô nhưng lại do dự rồi cuối cùng lại thu tay về: "Muộn rồi, em về ngủ đi."

"Anh đột nhiên bị làm sao thế?" Lương Dược rất ngạc nhiên, cô chủ động đưa mình tới cửa thế mà anh lại từ chối.

Sở Trú rũ mắt xuống, anh không nói gì, hình như có tâm sự.

Lương Dược bị anh phớt lờ nên hơi khó chịu, cô đột nhiên dịch lại gần, ôm mặt anh rồi hôn lên môi, đầu lưỡi quét qua nhẹ nhàng miêu tả hình dáng môi anh rồi cẩn thận xâm nhập vào bên trong. Cả người Sở Trú cứng đờ, anh không chút do dự đưa hai tay ra ôm lấy đầu cô, từ bị động biến thành chủ động, càng hôn cô kịch liệt hơn.

Lương Dược biết anh vẫn luôn là một người luôn bình tĩnh và kiềm chế bản thân rất tốt, dù có xúc động đến đâu anh cũng không bước qua ranh giới một bước. Thế nhưng nếu trong phạm vi của mình thì anh sẽ vắt khô mọi phúc lợi không chừa lại một giọt, cũng như nụ hôn này, anh có thể hôn cô đến không biết trời đất.

Lương Dược bị hôn đến mức cả người nhũn ra, sau khi hôn xong anh ôm cô vào lòng, mặt vùi vào cổ cô, thở hổn hển hỏi: “Tại sao?”

Lương Dược cảm nhận được cơ thể anh đang nóng bừng lên nên không dám nhúc nhích, cơ thể cô cứng ngắc: “Cái gì mà tại sao?”

Sở Trú: “Sao đột nhiên em lại tới đây?”

Lương Dược: “Em đã bảo rồi, em nhớ anh.”

"..." Sở Trú chỉ im lặng nhưng anh ôm cô càng chặt hơn.

"Thôi, muộn rồi, em về đây." Lương Dược lúng túng đẩy anh ra. 

Sở Trú mặc dù không muốn nhưng vẫn buông tay ra: "Anh đưa em về."

“Không cần đâu.” Lương Dược lắc đầu, cô đứng lên chỉnh lại quần áo rồi nói: “Đi có vài bước thôi mà."

Sở Trú cũng không ép cô, anh im lặng trong vài giây rồi nói: "Chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon..." Lương Dược do dự một lúc rồi cẩn thận hỏi: "Lần này anh lại phải tắm nước lạnh à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.