Dược Ngọt

Chương 72



Lương Dược chột dạ nói: "Em còn nghĩ là ‌không ‌dùng đến nữa, nên đã một hơi... bán hết."

Sở Trú im lặng vài giây, nâng mí mắt, "Có phải là em‌ trông mong ngày này từ rất lâu rồi không?"

"Làm sao lại thế được." Lương Dược vô tội nói, "Em chỉ là không ‌muốn uổng phí một mớ tâm huyết của anh, cho nên đã nhịn đau bỏ những thứ yêu thích tặng cho người‌ thích học tập."

"Em thật sự thật sự rất không muốn!" Cô trọng điểm nhấn mạnh.

Sở Trú mặt không chút thay đổi nói: "Bán bao nhiêu tiền?"

"Không ‌nhiều." Lương Dược thuận miệng nói, "Tầm năm sáu trăm."

Sở Trú: "..."

Anh cảm giác bị vũ nhục.

Anh, vất vất vả vả, hy sinh giấc ngủ và thời gian nghỉ ngơi đặc biệt vì cô mà soạn ra bài thi và bài tập, trong nháy mắt đã bị ‌cô không chút‌ do dự bán đi.

Còn chỉ bán hơn năm trăm.

Lương Dược thấy vẻ mặt anh lạnh lùng, cho rằng ‌anh ngại ít, ngược lại tới an ủi anh: "Yên tâm đi, anh vẫn còn rất được hoan nghênh, em vừa nói là đề mục anh tự mình ra, rất nhiều cô gái đều muốn cướp đó, là em quá vội vã bán ra‌, nên mới không thể tăng giá bán."

Sở Trú hít sâu‌, ra lệnh cho mình bình tĩnh, "Lấy về."

Lương Dược bị làm khó, "Nhưng bán cũng đã bán..."

"Phải lấy về." Giọng nói Sở Trú kiên quyết, "Đó là đồ anh cho em, là chuyên biệt cho ‌em."

Lương Dược có bị làm‌ cảm động, nhưng mà...

"Đều là đồ của em vậy sao em không được tự do sắp đặt?" Cô không tình nguyện, "Lấy về mất mặt lắm."

Sở Trú không nói chuyện, lẳng lặng nhìn cô.

"Được rồi được rồi, em đi lấy về còn không ‌được à!" Lương Dược sợ nhất anh nhìn cô như vậy, bất đắc dĩ gật đầu, cầm điện thoại gọi cho người bán.

Cô bán cho một em gái lớp dưới, cô ấy ngưỡng mộ đại danh Sở Trú đã lâu, nghe đồn ghi chép học thần của anh muốn bán ra, lập tức liên hệ Lương Dược muốn mua.

Lương Dược vốn không muốn bán cho nữ sinh, sách vở nhỏ của người đàn ông nhà cô dựa vào cái gì mà cho cô gái khác xem.

Nhưng không còn cách nào, ai bảo đối phương thật sự trả quá nhiều, Lương Dược dứt khoát bán.

Em gái lớp dưới nhận được điện thoại, nghe thấy Lương Dược nói phải trả lại, có hơi không tình nguyện, nhưng vẫn tương đối thấu tình đạt lý, nói có thể trả lại, nhưng có thể để cho cô ấy đi photocopy một phần không.

Lương Dược đương nhiên tỏ vẻ không thành vấn đề, sau khi giao hẹn xong thời gian gặp mặt thì cúp điện thoại, hoàn hảo giải quyết xong sự việc, cô còn chưa kịp thở phào đã thấy Sở Trú kéo ghế ra cho cô ngồi, tiếp đó lấy ra đề thi Nhất Trung thống nhất phát, đầy một xấp tất cả đều ném trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống ra lệnh: "Làm hết toàn bộ."

Lương Dược nhìn cũng không ‌muốn nhìn, tâm mệt mỏi, "Nhiều như vậy, làm sao em có thể làm hết được."

"Đêm nay làm không xong thì ngày mai làm, ngày mốt làm không ‌xong thì ngày kia làm." Sở Trú thản nhiên nói, "Dù sao cũng phải làm xong."

Lương Dược: "..." Ma quỷ.

*

Từ ngày hôm nay, Lương Dược chính thức bắt đầu kiếp sống học tập của cô, thay đổi thái độ lười nhác từ trước giờ, trở nên chăm chỉ hơn rất nhiều.

Lương Dược nói cho Lương Văn mình vẫn muốn học đại học, cũng muốn cô ấy học cùng cô, ba có thể để người khác hỗ trợ chăm sóc.

Lương Văn do dự không đáp lại, cuối cùng sau khi biết được tình huống nhà cô ấy, mỗi ngày Lâm Hàn Hi đều dính lấy cô mặt dày mày dạn ‌thuyết phục.

Lâm Hàn Hi chỉ nói một câu: "Em không ‌học anh cũng không ‌học, ở lại cùng em chăm sóc ông ấy."

Viền mắt Lương Văn đỏ hồng, vẫn không lên tiếng như trước.

Lâm Hàn Hi đã nhuộm tóc trở về màu đen, mặt mày đoan chính, tuấn tú xuất sắc, hoàn toàn‌ không tìm thấy cái bóng thiếu niên bất lương trên người anh ta, anh ta đau lòng‌ ôm lấy cô ấy, "Nhà em xảy ra chuyện lớn như vậy, sao em không nói với anh? Không ‌cần lo lắng cho ba em, cho dù anh rể bên kia không ‌ra tay, anh cũng sẽ giúp đỡ, em để lại một trăm lòng thành là được rồi."

"...Vâng." Lương Văn nhịn nước mắt xuống, mặt chôn ở trong ngực anh ta không ‌ngừng gật đầu, "Cảm ơn anh."

"Cảm ơn có ích gì." Lâm Hàn Hi thấy cô ấy ngoan như vậy, lại khôi phục bản tính cà lơ phất phơ, cười xấu xa, "Không bằng cho chút thực tế, thấy thân báo đáp thế nào hả?"

Lương Văn nín khóc, mỉm cười, vỗ lưng anh ta một cái, "Chờ anh thi lên đại học rồi lại nói."

Lâm Hàn Hi nhướng mày, "Lẽ nào không ‌thi được em sẽ không ‌muốn anh nữa?"

"Anh sẽ thi được." Lương Văn bất đắc dĩ nở nụ cười: "Bởi vì ‌em sẽ giúp anh."

Đây là đã nói rõ ràng rồi!

Lâm Hàn Hi kích động đỡ lấy bả vai cô ấy, muốn tiến tới ôm hôn, nhưng lại bị Lương Văn tát một cái cản lại, "Đã nói là sau khi lên đại học!"

"..." Lâm Hàn Hi bụm mặt, thành tâm thật lòng nói: "Em thực sự là càng ngày càng có phong phạm của chị em."

*

Ngày thi đại học càng tới gần, mỗi người đều cảm thấy áp lực cực lớn, ngay cả Triệu Ức Hào từ trước tới nay đều không tim không phổi cũng không ‌cợt nhả nữa, mỗi ngày không‌ phải giải đề thì chính là giải đề trên đường.

Trước đó Lương Dược đã nghe ngóng qua quy trình chiêu sinh của học viện mỹ thuật đại học C, muốn thi đậu, không chỉ có điểm văn hóa phải đạt, điểm nghệ thuật lại càng thêm dọa người, trước đó còn phải thực hiện một đợt tập huấn.

Thư Hựu Mạn nhờ quan hệ, tiến cử cô vào một phòng vẽ tranh không tệ.

Bây giờ ban ngày Lương Dược ở phòng vẽ vẽ một chút, khuya về nhà nghe Sở Trú giảng bài, sinh hoạt được sắp xếp dày đặc, bận rộn lại phong phú.

Lương Viễn Quốc vẫn chưa tỉnh lại, Lương Dược và Lương Văn thường xuyên đến bệnh viện thăm ông, ở trước giường bệnh của ông trò chuyện tin tức thú vị ông yêu thích nhất, mỗi người cầm một tay của ông‌, hy vọng ông có thể mau mau tỉnh lại.

Gần đây mẹ Lương mỗi ngày đều đến tìm các cô, vẫn muốn xoay chuyển hai người con gái như trước‌, từ sau khi ly hôn, bà ta lẻ loi coi chừng phòng ở trống vắng, bên người không còn mấy cô con gái cười nói vui vẻ, cũng không có chồng che chở làm bạn, tan tầm về nhà vĩnh viễn đều là một mình, không ai chờ bà ta, không có người nói chuyện với bà ta, bà ta làm đầy bàn cơm cũng không ai ăn.

Chuyện cho tới bây giờ, cuối cùng bà ta cũng hối hận, hối hận không đối tốt với Lương Dược, không đối xử tử tế với Lương Văn, đều lãng phí thời gian tức giận với bọn họ.

Lúc này bà ta mới phát hiện tầm quan trọng của bọn họ, không có việc gì thì sẽ đi tìm họ, mong muốn bọn họ có thể cho bà ta một cơ hội nữa, một lần nữa trở lại bên người bà ta, bà ta không bao giờ ép buộc họ nữa.

Nói thật là Lương Văn có hơi không ‌đành lòng, trong lòng không ‌dễ chịu, nhưng nghĩ đến những chuyện mẹ Lương đã từng làm kia, từ đầu đến cuối đều nhấp môi không nói chuyện, mà Lương Dược càng không thèm để ý đến, lạnh lùng nhìn bà ta khóc lóc, hoàn toàn bất di bất dịch*.

(*) Bất di bất dịch: Không hề thay đổi, không hề lay chuyển.

Thương tổn đã tạo thành, bù đắp như thế nào đi nữa cũng không bù đắp được.

*

Thời gian qua nhanh, ba tháng đã trôi qua, Lương Dược dưới sự đốt cháy giai đoạn của Sở Trú điên cuồng học bổ túc, thành tích học tập như nước lên thì thuyền lên, tiến bộ thần tốc, bản thân cô chính là người thông minh, đầu óc xoay chuyển nhanh hơn người bình thường, sau khi thay đổi cách học tập chính xác, xếp hạng thành tích của cô ở Cửu Trung thoáng cái từ hạng hơn một trăm nhảy lên trên hạng mười, sau đó thì nghênh đón kỳ thi đại học vạn người chú ý.

Ngã rẽ đầu tiên trong cuộc đời.

Lương Dược cũng không ‌biết mình đã xảy ra chuyện gì, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học khẩn trương đến muốn ói, ngược lại sau khi có thể cầm được bài thi lại không có cảm giác gì, biết làm thì làm, không biết làm thì để trống, viết rất nhanh, thuận lợi đến không thể tưởng tượng nổi.

Ngày có thành tích, Lương Dược không‌ dám tra cho mình, để Sở Trú tra giúp.

"Thi không tốt cũng đừng nói cho em, em sợ."

"Ừ." Sở Trú cũng không hoảng không vội vàng, mở laptop, tìm được trang web nhà nước, nhập chính xác số báo danh của cô rồi trực tiếp tiến vào.

Với anh mà nói, cô thi đậu tất nhiên tốt, nhưng không thi đậu cũng chẳng sao, dù sao bọn họ cũng sẽ ở cùng nhau, học trường nào cũng đều được.

Khi anh thấy thành tích của cô, cảm thấy hơi kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng khẽ cười, "602."

"Cái gì?" Lương Dược mở to mắt.

"Tổng điểm 602." Sở Trú quay đầu nhìn về phía cô, nét mặt hiện lên một chút ý cười, "Rất giỏi."

"Thật sao?" Lương Dược mừng rỡ như điên, điểm số khoa nghệ thuật đại học C năm ngoái là 558 điểm, cho dù nhiều người dự thi, cô cũng sẽ không‌ bị ‌đá ra.

"Thật tốt quá!" Lương Dược phấn khởi hơn, không ‌quên hỏi anh: "Vậy anh thi bao nhiêu?"

Sở Trú: "73..."

"Quên đi quên đi, anh không cần nói." Lương Dược vừa nghe cũng biết là số điểm mà cô muốn cũng không thể đạt đến, vội vã xua tay‌, sau đó kích động nhào qua hôn một cái lên mặt anh, "Trú Trú, nhờ có anh em mới có thể thi tốt như vậy, cảm ơn anh!"

"Chỉ hôn mặt?" Sở Trú nhướng mày, nhìn cô, mắt đen nhánh ôn nhu, ý cười bên môi chưa giảm chút nào.

Tâm tình anh rất ít khi lộ ra ngoài, nụ cười càng ít đến thảm thương, thế nhưng nếu như anh nở nụ cười, vậy tỏ vẻ tâm tình của anh thực sự tốt.

"Đương nhiên không chỉ có thế." Lương Dược nhếch khóe miệng, đè lấy vai anh, khuôn mặt xinh đẹp tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên môi mỏng của anh.

Màu sắc con ngươi Sở Trú chợt sâu hơn, tay thon dài ôm lấy eo cô, để cô dán gần mình hơn, mở miệng hôn trả lại.

Môi lưỡi quấn quýt, dịu dàng triền miên.

Bọn họ quên mình hôn môi, dường như thế gian chỉ có lẫn nhau.

Sau khi nụ hôn dài đằng đặc ‌kết thúc, hai gò má Lương Dược ửng đỏ, mắt khép hờ, tựa vào trên người Sở Trú ổn định hơi thở, Sở Trú ôm cô, đầu hơi cúi,‌ ngón tay như có như không‌ chơi đùa tóc của cô, thần sắc lười biếng.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng màu vàng ấm áp chiếu đến, bọn họ ai cũng không nói chuyện, hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh này.

Điện thoại Lương Dược bỗng nhiên vang lên.

Cô ngáp một cái, lười biếng đứng lên từ trên người Sở Trú, đưa tay qua điện thoại trên bàn, nhìn thoáng qua, là Lương Văn, cô nhận điện thoại, "Alo?"

"Chị, ba tỉnh rồi!" Giọng nói Lương Văn kích động vang to bên tai.

"Cái gì?" Lương Dược cả kinh, thiếu chút nữa nhảy lên từ trên ghế, "Thật không? Em không lừa chị chứ?"

"Em lừa chị cái này làm gì?" Lương Văn nói năng lộn xộn, "Chị mau mau đến bệnh viện đi!"

"Chị đi ngay giờ đây."

Lương Dược vội vã cúp điện thoại, lập tức đứng lên, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói với Sở Trú: "Anh nghe chưa? Ba em vậy mà tỉnh rồi!"

"Ừ, nghe được." Sở Trú thấy cô tay ‌vội chân loạn, đứng dậy đồng thời giúp cô thu thập, "Đừng nóng vội, người ở ngay trong bệnh viện, không chạy được đâu."

"Ừm." Lương Dược gật đầu thật nhanh, nhớ tới cái gì, nói với anh: "Đợi lát nữa chúng ta đến tiệm in một chuyến đi."

Sở Trú: "Sao thế?"

Mắt Lương Dược rất sáng, "Em muốn in tờ thành tích của mình ra cho ông ấy nhìn!"

"..."

*

Bọn họ ngồi xe đến bệnh viện, Lương Dược đi vào phòng bệnh quen thuộc, liếc mắt đã thấy Lương Viễn Quốc suy yếu ‌tựa vào đầu giường, rốt cuộc không còn là tử khí nặng nề nằm ở nơi đó, mà là cười ha hả nói chuyện với người khác.

Mấy ngày nay ông ấy nằm ở trên giường, mặc dù nhân viên điều dưỡng mỗi ngày đều xoa bóp cơ thể cho ông, nhưng ông vẫn mập lên rất nhiều, vẻ mặt tròn trịa, tóc cạo thành đầu đinh, nhìn như Phật Di Lặc, rất có phúc khí, chỉ là sắc mặt hơi lộ ra tái nhợt.

Lương Dược thấy ông thực sự tỉnh, mũi đau xót, có loại xúc động muốn khóc.

"Dược Dược, con đã đến rồi, mau tới đây!" Lương Viễn Quốc thấy cô, ánh mắt sáng lên, vội vàng vẫy tay với cô‌, "Bọn họ đều nói ba đã ngủ bốn tháng, ba không‌ tin, con nói lời thật cho ba, có phải thế thật không?"

Lương Dược hít mũi một cái, đè chua xót xuống, cười đi tới ngồi ở bên cạnh ông, "Ba, đâu chỉ bốn tháng chứ, con cũng kết thúc thi đại học luôn rồi."

"Thật sao?" Lương Viễn Quốc không tin tưởng, "Vậy con thi được bao nhiêu điểm?"

Lương Dược kiêu ngạo mà‌ đưa phiếu điểm đã chuẩn bị cho ‌ông nhìn, "602, con thi đậu đại học C."

"..." Lương Viễn Quốc nhìn phiếu điểm, câu nói đầu tiên là: "Thật ra ba đã chết rồi đúng không?"

Ông tự mình hoài nghi nói: "Cho nên bây giờ ba là đang ở trên thiên đường?"

"Ba!" Lương Dược cố ý trừng ông.

"Ha ha nói đùa thôi, thi tốt như vậy, nhất định con đã rất nỗ lực." Lương Viễn Quốc thấy con gái‌ trổ mã ưu tú như vậy, lòng vui mừng lại chua xót, "Là ba không tốt, để một mình con chống đỡ nhiều như vậy."

Ông nói, lại nhìn về phía Sở Trú an tĩnh đứng ở bên cạnh Lương Dược, giọng nói có hơi khàn, "Cảm ơn cháu thay chú chăm sóc con bé."

Sở Trú gật đầu, "Chú khách sáo quá, nên làm cả."

"Chú, cháu và Văn Văn cũng bận rộn giúp rất nhiều." Lâm Hàn Hi là đi cùng Lương Văn, nghe vậy có hơi không ‌chịu phục, "Sao chú không cám ơn cháu một phát?"

HIển nhiên Lương Viễn Quốc không có ấn tượng tốt với anh ta, hừ nói: “Cậu cũng không có ý tốt, nếu như không phải Văn Văn, cậu nơi nào lại để ý đến lão già mục nát như tôi được."

Lâm Hàn Hi: "Coi chú nói lời này kìa, nói giống như không có Lương Dược, Sở Trú sẽ để ý đến chú ấy."

"Anh nói bậy gì đó!" Lương Văn nhìn anh ta chằm chằm, khuỷu tay thọc anh ta một cái.

Lương Viễn Quốc không ‌để ý đến anh ta, kéo hai cô con gái‌ đến trước người, tỉ mỉ quan sát các cô, trên mặt cười ha hả, nhìn thế nào cũng không đủ, ông hỏi thăm tình hình các cô gần đây, nghe thấy Lương Văn thi đến trường học địa phương, vui vẻ vô cùng.

Nghe Lương Văn nói đến mẹ Lương, cũng nói mẹ Lương đã ký tên lên thỏa thuận ly hôn, nụ cười Lương Viễn Quốc dần nhạt‌ đi, chậm rãi thở dài, "Thật không."

Trên mặt ông không ‌nhìn ra là khổ sở hay là nhẹ nhõm, có loại nhiều lần trải qua dâu bể cuộc đời.

Trong lòng Lương Dược khẽ nhúc nhích, nhìn ông, muốn hỏi cái gì, nhưng miệng hơi nhấp nháy, từ đầu đến cuối cũng không phát ra âm thanh.

Cô muốn hỏi bây giờ ông có còn thích mẹ Lương không, có hối hận hay không.

Thế nhưng đều đã qua lâu như vậy, nói những thứ này nữa cũng không có ích gì.

Lương Dược lại không nhịn được nghĩ, hết thảy những đôi vợ chồng trên đời liệu sẽ giống như bọn họ không, mất đi tình cảm mãnh liệt, trở nên bình thản như nước, tạm biệt như những người xa lạ. 

Không, ngay cả người lạ cũng không tới.

Lương Viễn Quốc mới vừa tỉnh lại, cần nghỉ ngơi nhiều, Lương Dược đợi một hồi‌, thấy ông không ‌ngừng ngáp, hình như là mệt mỏi, đành bảo ngày mai trở lại thăm ông, sau đó cùng Sở Trú cùng quay về.

Bọn họ tay nắm tay nhau ‌đi trên đường, không ngồi xe, dự định đi một đoạn đường.

"Anh biết hôm nay là ngày gì không?" Lương Dược nhéo nhéo ngón trỏ Sở Trú, cười hỏi.

Sở Trú suy nghĩ một chút, "Ngày may mắn của em‌?"

"..."

Quả thực ngày hôm nay rất may mắn không sai, nhưng chẳng liên quan gì tới cái này cả! Lương Dược trừng anh, "Không phải anh thật sự không biết chứ?"

"Là ngày gì?" Sở Trú nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói có hơi hờ hững không ‌để ý.

"Là sinh nhật của em đó, sinh nhật‌!" Lương Dược chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Anh làm bạn trai thế nào vậy, thậm chí ngay cả sinh nhật bạn gái cũng không biết, cũng thất trách quá đấy!"

Cô thở dài, xem ra trông cậy vào Sở Trú có chút tế bào lãng mạn len lén chuẩn bị quà tặng là không ‌thể nào rồi.

"Ồ." Sở Trú bình thản, không có vẻ mặt ngoài ý muốn, "Nói như vậy, bây giờ em đã mười tám tuổi rồi?"

Lương Dược: "... Điểm quan tâm của anh có phải‌ là có hơi kỳ quái?"

Tuy rằng anh nhìn như là thuận miệng nói, nhưng hình như cô nghe được ám chỉ nào đó.

Lương Dược: "Người bình thường nghe được sinh nhật ‌bạn bè, cho dù không tặng quà, chí ít cũng nên nói tiếng sinh nhật ‌vui vẻ chứ?"

"Anh không ‌phải bạn bè." Sở Trú nhàn nhạt nói, "Là bạn trai em."

Lương Dược “a” một tiếng, "Lại còn bạn trai, bạn bè bình thường không thân thiết, sáng nay điện thoại em cũng đã nhận cả thảy hơn chục lời chúc sinh nhật rồi, còn người còn gửi quà cho em, còn anh?"

Sở Trú nhìn dáng vẻ bạn gái thở phì phò, bất đắc dĩ nở nụ cười, "Em cho là ‌anh thực sự cái gì cũng chưa chuẩn bị?"

Anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp màu lục lam, tiện tay ‌đưa cho ‌cô: "Quà sinh nhật."

Lương Dược không nghĩ tới anh đúng thật là có chuẩn bị, có hơi ngây người mà nhận lấy, "Là cái gì thế?"

Cô mở ra xem, thế mà lại là một sợi dây chuyền, còn là một sợi dây chuyền... hình thù kỳ quái, trên dây xích màu bạc nạm một viên đá quý nửa trắng nửa đỏ hình bầu dục, tươi mát thoát tục.

Lương Dược vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại đá quý này, lại lấy ra nhìn một chút, "Anh mua ở đâu thế, sao mà đá quý này nhìn giống... viên nhộng?"

"Đây là thuốc." Sở Trú uốn nắn, lây dây chuyền từ trên tay cô, mở khuy nối, nhẹ nhàng đeo vào cổ cô, động tác kiên nhẫn lại‌ chăm chú, lại có vài phần thiêng liêng.

Anh rũ‌ mi mắt xuống, nói: "Đây là anh đặc biệt tìm người đặt làm, trước đây anh đã muốn nói, em không phải thuốc của em gái em, mà là của anh."

Anh nhìn cô thật sâu: "Em là một người thuốc của anh."

"Bớt đi." Lương Dược vẫn là lần đầu tiên nghe anh nói buồn nôn như thế, trên mặt nóng rực, ngược lại có chút xấu hổ, quay mặt đi kéo anh rời khỏi, "Em mệt rồi, chúng ta đón xe trở về đi."

Sở Trú nhìn vành tai cô gái ửng đỏ, buồn cười ‌"Ừ" một tiếng.

Khi ngang qua một nhà sách, bước chân Lương Dược dừng lại, nghiêng đầu nhìn lại.

"Sao thế?" Sở Trú cũng nhìn sang.

"Anh còn nhớ nơi này không?" Lương Dược kéo anh đi vào, hoài niệm nhìn bài trí trong tiệm sách, chính là nơi cô và Sở Trú gặp nhau lần đầu.

Sở Trú nhìn bên trong một vòng, có một chút ấn tượng, "Trước đây anh từng tới nơi này mua sách ‌vài lần."

Lương Dược điên cuồng ám chỉ: "Ở chỗ này có từng cùng ai có một đoạn gặp gỡ tốt đẹp không?"

"Không có." Sở Trú trả lời dứt khoát.

"..."

Lương Dược tốn hơi thừa lời cọ xát, còn muốn tiếp tục ám chỉ, bên kia, nữ nhân viên thu ngân trước quầy thấy Lương Dược, vui vẻ nói: "Lương Dược, đã lâu không ‌gặp nha, sau khi thi đại học xong thì không thấy cô nữa, tôi còn tưởng rằng ‌cô ra ngoài du lịch rồi đó."

Lương Dược thấy cô ấy là bạn học cấp ba, lại cười một tiếng, "Cũng còn tốt, sao cậu lên làm nhân viên thu ngân rồi?"

Nữ sinh thở dài, "Đừng nói nữa, nhân viên thu ngân ban đầu bị ‌mẹ tôi đá văng rồi, muốn tôi tới tiếp quản một thời gian."

...

Sở Trú nhìn các cô còn đang ôn chuyện, phỏng chừng một lát nữa ‌cũng chưa trò chuyện xong, đành tự mình đi xem sách trên kệ.

Nữ sinh và Lương Dược hàn huyên vài câu, bỗng nhiên chắp hai tay thành chữ thập trước ngực mà ‌thỉnh cầu cô: "Lương Dược, cô tới vừa đúng lúc, có thể giúp tôi trông một chút không? Tôi đang muốn đi vệ sinh, có thể hơi lâu."

"Được." Lương Dược hờ hững gật đầu.

"Cảm ơn." Nữ sinh cảm kích ‌cười, sau đó nhanh chóng chạy bay đi.

Lương Dược đi vào bên trong quầy, bởi vì trước kia thay ca ở đây mấy ngày, cho nên xe nhẹ đường quen.

Sở Trú chọn mấy quyển sách phương diện tài chính để thanh toán, nhìn thấy là cô, khó hiểu nhướn mày, "Em tới làm?"

"Ừm hửm." Lương Dược thuần thục‌ đưa sách ‌qua quét mã vạch, "Anh đẹp trai, anh có cảm thấy cảnh tượng này giống như đã từng quen không hả?"

Ánh mắt của cô gái cong thành trăng lưỡi liềm, giọng điệu trêu tức.

Quả thật hình ảnh có chút quen thuộc...

Lông mày Sở Trú cứng lại nhìn cô, giữa ánh đèn chớp lóe, khuôn mặt thuần khiết thanh tú trước mắt cùng một gương mặt xinh đẹp trang điểm đậm chồng chéo lên nhau.

Sở Trú giật mình trong nháy mắt, "Hoá ra khi đó là em."

"Cuối cùng anh cũng nhớ ra." Lương Dược liếc mắt, "Chúng ta đây là vận mệnh sắp đặt, vậy mà anh cứ thế quên mất."

Sở Trú thật sự không nghĩ tới, chậm một lát, nghĩ tới lời cô mới vừa nói, "Tốt đẹp chỗ nào đâu?"

Rõ ràng cũng rất rung động lòng người.

Bằng không anh cũng sẽ không ‌nhớ tới.

Lương Dược nháy mắt mấy cái: "Anh đã cứu em đó, lãng mạn cỡ nào."

Sở Trú muốn cười nhưng không cười, "Cho nên sau đó em giúp đỡ em gái lừa gạt anh, là đang lấy oán trả ơn?"

Lương Dược: "... Em sai còn không được à."

Sở Trú khẽ cười một tiếng, không có cắn mãi không thả, nhìn mặt cô, "Lại nói, đã rất lâu em không trang điểm rồi."

Lương Dược nhún vai: "Dù sao anh cũng đều nhận ra được, trang điểm có cái gì tốt‌."

Nguyên nhân trước đây cô trang điểm, chính là ghét bị nhận lầm thành Lương Văn.

Mà bây giờ, người liếc mắt là có thể nhận ra cô đã xuất hiện.

Nghĩ tới điều này, Lương Dược bắt chước lần đầu bọn họ gặp nhau, hai tay chống cằm, mắt hồ ly cười tủm tỉm nhìn anh, giọng điệu trêu đùa, "Anh đẹp trai, có thể thêm Wechat không?"

Thời gian giống như chảy ngược lại.

Cô gái không trang điểm, làm khuôn mặt thanh lệ, cùng với trước đây tưởng như hai người, chỉ có khuôn mặt tươi cười này vẫn như trước không thay đổi, dường như có thể chiếu sáng cả thế giới.

Thiếu niên giật mình trong chốc lát, lập tức cúi đầu nở nụ cười, khuôn mặt sâu lạnh giống như băng tuyết bị hòa tan, từng chút từng chút giãn ra, giống như phá tan ánh nắng bên trong, mở ra vầng sáng ấm áp vô tận, cách biệt một trời với vẻ lạnh lùng sắc bén khi lần đầu gặp nhau.

Lương Dược nhìn có hơi ngây ngô, sau đó nghe được anh nhẹ nhàng nói: "Được."

Trong thoáng chốc, cô nghĩ tới cái đêm sinh nhật ‌mười bảy tuổi vào năm ngoái đó, cô bị đuổi ra khỏi nhà, không có chúc mừng, không có quà tặng, chỉ có một thân bướng bỉnh.

Mà đúng lúc này, anh giẫm lên ánh sáng sớm mai vỡ nát chậm rãi đi về phía cô, vắng lặng kiên cường, lẻ loi cô độc, mặt mày tinh xảo như tranh vẽ, càng thêm... đặt biệt rạng rỡ.

Khi đó, mặc dù chỉ là bị ‌bề ngoài của anh hấp dẫn, nhưng cô vẫn là không nhịn được‌ nghĩ trong lòng, nếu như anh là của mình thì tốt biết bao nhiêu.

Anh là một tia ánh sáng trong sinh mệnh của cô.

Là ban ân của thượng đế.

Là món quà sinh nhật tốt nhất khi cô mười bảy tuổi.

===

Chính văn kết thúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.