Dược Ngọt

Chương 95: Phiên ngoại ngọt ngào 23



Kể từ khi Lương Dược ký hợp đồng trở thành người dẫn chương trình cho app đã phải nghe rất nhiều lời nói không êm tai, tuy nhiên bây giờ cho dù có nằm dài cả ngày thì cô vẫn có thể kiếm ra tiền, chỉ là kiếm được nhiều hay ít mới là vấn đề.

Nói cách khác, vẽ đã không còn là công việc duy nhất giúp cho cô kiếm được tiền nữa rồi, bây giờ cô không cần vẽ mà mỗi ngày chỉ cần phát sóng trực tiếp nói chuyện với fan hâm mộ cũng có thể kiếm được cả khối tiền.

Mục đích mà Lương Dược vẽ tranh luôn là vì muốn kiếm tiền, nhưng bây giờ đã có thể kiếm tiền dễ dàng như vậy, ngược lại cô có chút mờ mịt, không biết phải làm như thế nào, nhìn thấy ngày nào Sở Trú cũng chăm chỉ làm việc, cô càng lúc càng cảm thấy cuộc sống của mình trở nên trống rỗng.

“Này, đợi đến lúc kiếm được nhiều tiền, anh muốn làm gì?”

Sau một hồi vận động kịch liệt qua đi, Lương Dược lười biếng nằm ì trên ngực của Sở Trú, nhướng mi hỏi anh: “Bao nuôi người thứ ba sao?”

“Nói bậy cái gì đấy.” Giọng nói đầy từ tính của Sở Trú khẽ trầm xuống, lưu luyến mà chọc ghẹo, anh khẽ vuốt ve tấm lưng trần của cô, những ngón tay chầm chậm di chuyển dọc theo sống lưng cô: “Anh sẽ chỉ bao nuôi một mình em.”

Anh hơi dừng lại rồi miễn cưỡng nói thêm: “Còn có con cái của chúng ta nữa.”

“Giỡn với anh chút xíu thôi mà sao anh tính xa vậy chứ.” Lương Dược nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên người cô: “Em chỉ muốn hỏi anh xem anh có ước muốn hay là nguyện vọng gì không, nói ra để em tham khảo một chút.”

Sở Trú nhìn cô một cách nghiêm túc, do dự nói: “Đối với anh mà nói, có lẽ là mở một tiệm cà phê sách.”

Lương Dược không thích đọc sách: “Còn gì nữa không?”

Sở Trú suy nghĩ một chút: “Khi anh còn trẻ thì muốn viết tiểu thuyết.”

“Cái này cũng không tệ!” Hai mắt Lương Dược sáng lên: “Sau đó thì sao?”

Sở Trú: “Chỉ muốn vậy thôi.”

“...” Quá thực tế.

Sở Trú thấy cô cụp mắt không nói gì thì cúi đầu hôn lên trán cô: “Hồi phục lại rồi sao?”

“Hả?” Lương Dược đang nghĩ về nỗi băn khoăn trong lòng nên cũng qua loa đáp lại lời anh.

Sở Trú tự động coi giọng điệu nghi vấn của cô thành câu trả lời khẳng định, bế cô lên rồi lật người cô lại, đè lên người cô một lần nữa: “Vậy thì chúng ta làm thêm một lần nữa.”

Khi Lương Dược kịp phản ứng thì đã bị anh dùng miệng chặn lại, đôi mắt trợn to vì xấu hổ: “Đồ khốn… thôi đi, đừng có đụng… a, anh thật là... đủ rồi…”

Không đến một lúc sau, trong phòng truyền đến một trận âm thanh khiến cho người nghe phải mặt đỏ tim run, xen lẫn vào đó là tiếng khóc thút thít của người phụ nữ.

Nhiệt độ dần tăng lên.

Lương Dược được Sở Trú truyền cảm hứng, quyết định lấy lại ý định ban đầu là vẽ truyện tranh và làm việc một cách có ước mơ hơn!

Mỗi ngày sau năm giờ phát sóng trực tiếp, cứ khi nào có thời gian rảnh rỗi thì cô sẽ vẽ truyện tranh, lúc đầu chưa có thành thạo nên cứ phải tô rồi lại lau đi, làm mất rất nhiều thời gian.

Sở Trú bận bịu một lúc lâu, thật không dễ mới có thời gian ngồi xuống, việc đầu tiên muốn làm là đi tìm vợ để được xoa dịu, nhưng lại phát hiện ra cô càng ngày càng bận rộn, mỗi ngày thời gian ghi ghi chép chép có thể ngang với thời gian của anh.

Buổi tối lúc mười hai giờ, Sở Trú nhìn cái đầu đang tập trung chăm chú nhìn vào màn hình vi tính, đi qua xem những thứ cô học mà cô đã nói với anh trước đây, nói: “Mỗi tháng anh sẽ cho em hai mươi nghìn tệ, đừng vẽ nữa mà ở bên anh đi.”

“Cút.” Lương Dược nghĩ cũng không thèm nghĩ nói: “Đi ra chỗ khác chơi đi!”

“...”

Sở Trú cầm một chiếc ghế ở đầu khác đến ngồi ở ngay phía sau cô, từ đằng sau vòng hai tay về phía trước ôm eo cô, vùi mặt vào gáy của cô, khẽ nói: “Nếu như em không chịu đi ngủ, vậy thì anh cũng sẽ không ngủ.”

Lương Dược không thèm quay đầu: “Vậy thì anh đừng ngủ nữa.”

“...”

Sao lời cô đáp lại lại không giống với những gì mà anh tưởng tượng vậy?

Sở Trú không lên tiếng mà cắn mút cổ cô, dùng sức nút mạnh.

Cuối cùng vẫn phải chờ cô đến tận khuya.



Xuân sang thu tới, thời gian thoáng vút qua, bọn họ cũng đã tốt nghiệp đại học, sự nghiệp của Sở Trú cũng từ từ đi đúng hướng, số tiền một năm kiếm được đã vượt qua của Lương Dược, đã có thể dùng kết quả thực tế chứng minh thực lực của mình với ba Sở.

Ba Sở rất vui và tự hào khi nhìn thấy con trai mình có tiền đồ như vậy, ông ấy gọi cho anh một cuộc điện thoại và nói rằng ông ấy bằng lòng để anh về tiếp quản công ty của gia đình, chính vì vậy phải tranh thủ thời gian quay về giúp đỡ.

“Không đi.” Sở Trú trực tiếp cúp điện thoại.

Điều này rõ rành rành là “Hôm nay bạn phớt lờ tôi, ngày mai tôi sẽ khiến bạn không thể trèo cao.”

“...”

Ba Sở không còn cách nào khác, đành phải để cho Thư Hựu Mạn đi thuyết phục con trai mình, cố gắng khiến cho Sở Trú đồng ý quay về.

Thế là ngay sau khi vừa tốt nghiệp xong, Sở Trú đưa Lương Dược về nhà ngay.

Mà Lương Dược cứ liên tục vẽ truyện tranh, ban đầu vốn chỉ định vẽ chơi chơi, sau đó bị fan hâm mộ thúc giục quá nhiều, nên từ từ nó dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô, còn ký thêm hợp đồng đăng nhiều kỳ cho app truyện tranh.

Trong năm này, cô đã vẽ rất nhiều bộ truyện, mặc dù fan hâm mộ kêu gào khen đẹp, nhưng sau khi kết thúc thì lại bị quăng ra sau đầu, im hơi lặng tiếng nằm ở một góc.

Lương Dược cũng không quan tâm, cô không thiếu tiền, vẽ truyện tranh cũng chỉ xem như một thú vui.

Nhưng rốt cuộc có một thứ không ngờ tới là sau khi tốt nghiệp, một bộ truyện bách hợp do cô vẽ lại đột ngột hot trở lại.

Tựa như, bách hợp có ở khắp nơi.

Trước đây cô từng vẽ năm sáu bộ về chuyện tình yêu tuyệt đẹp của cô với Sở Trú nhưng sau đó cô đã thay đổi đề tài, cuối cùng là kết quả không đi tới đâu, không ngờ rằng cô chỉ thuận tay vẽ một bộ truyện tranh không có nam mà chỉ có tình yêu thuần khiết của hai nữ sinh lại bất ngờ trở nên nổi tiếng!

Lượt xem cán mức một triệu người, hàng chục nghìn bình luận, được xem là quyển sách thần thánh về bách hợp của con gái.

Nhưng điều đáng sợ nhất là nó vượt ra khỏi vòng kiểm soát của cô!

Trong lòng Lương Dược vô cùng phức tạp, tuy nhiên còn có người phức tạp hơn cả cô.

Sau khi Sở Trú dùng máy tính để đọc lời bình của cuốn sách truyền thuyết này thì trầm mặc rất lâu rồi mới quay lại nhìn cô hỏi: “Vì vậy sau này anh chẳng những đề phòng đàn ông mà còn phải chống lại cả phụ nữ?”

“Thế nào?” Lương Dược chớp mắt nói: “Em chỉ tùy tiện vẽ chơi chơi thôi, đừng để ý nó quá, với lại em cũng đã lôi anh vào, trong mỗi chương truyện, anh không thấy em thân mật với nữ chính hơn so với nữ thứ hai sao.”

Sở Trú nói: “Vậy tại sao anh lại không thấy nó?”

Lương Dược: “Trước tiên anh lật xem chương đầu tiên đi.”

Sở Trú làm theo.

Lương Dược nâng cằm chỉ vào màn hình cho anh xem: “Anh nhìn vào ô thứ ba này.”

Sở Trú nhìn sang, là cảnh nữ chính về đến nhà, một con Teddy màu nâu chạy đến vẫy đuôi nghênh đón, nữ chính cũng cúi người xuống ôm và hôn nó.

“...”

Sở Trú quá thông minh, anh lập tức nhận ra điều gì đó, nhấp chuột đến chương thứ hai.

Có một cảnh nữ chính ôm Teddy trong lòng mà đi ngủ.

Chương ba: Thời kỳ động dục của Teddy, nó đã xoa chân nữ chính.

Chương bốn: Teddy liếm ngón chân của bà chủ.

Chương năm: Móng vuốt của Teddy cào trúng ngực của nữ chính.



Bất kể có như thế nào, Teddy nhất định vẫn sẽ xuất hiện, tương tác chặt chẽ với nữ chính.

Lần đầu tiên nhìn thấy nó Sở Trú cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, nhưng bây giờ nhìn lại thế nào thì cũng thấy không thích hợp lắm, còn Lương Dược ở bên cạnh thì như lửa cháy thêm dầu.

“Em đối xử với anh có tốt không?” Cô nhìn anh bằng ánh mắt vô tội: “Mỗi một lời thoại đều cho anh xuất hiện, còn nhiều hơn cả nữ hai.”

“...”

Sở Trú bình tĩnh khép sổ ghi chép lại: “Gần đây anh quá nhân nhượng em rồi sao?”

Lương Dược cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, nhanh chóng đứng dậy đi về phía cánh cửa: “Bụng em đột nhiên hơi đói, đi ăn chút gì đi.”

Tay cô còn chưa kịp chạm vào cửa thì đã bị anh chặn lại rồi bế bổng lên, cả người đều bị ném lên giường.

“Anh cũng thấy đói.” Sở Trú nghiêng người về phía trước, phun hơi thở nóng rực lên vành tai cô, hai tay ôm cô từ phía sau, không nặng không nhẹ vân vê người cô.

“Để anh bắt đầu trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.