Tên truyện: Dược nhân độc
Tác giả: Thâm hải tiên sinh
Thể loại: Sinh tử, kiếp trước kiếp này, ân oán giang hồ, trọng sinh, cổ trang, phúc hắc tàn tật dược nhân công x tàn nhẫn tiểu mỹ nhân giáo chủ thụ, ngược.
Edit: Yuri
Chương 3
Không biết người bên cạnh đang quan sát mình, Bạch Đàm nặng nề đi vào trong mộng.
Phía trên giường đá, xương trắng dày đặc, ngọn lửa nóng hừng hực như lửa nghiệp cháy mãi không dứt, đốt cốt thiêu tâm.
Chính giữa giường đá, Vu Diêm Phù đang ngồi xếp bằng, áo bào cởi ra tới hông, lộ ra thân thể cường tráng, mái tóc dài quanh thân chứa đựng dòng khí lưu nhè nhẹ phiêu lãng, trên da thịt xuất ra một tầng mồ hôi, bóng loáng như tượng đồng.
Trong lúc này, lông mày y nhíu chặt, hô hấp hỗn loạn, sắc mặt tái xanh, kết ấn giữa hai khớp xương tay trở nên trắng bệch, hoàn toàn không giống bình thường luyện công.
“Sư tôn… Đàm Nhi thích người. Vì người mà chết, Đàm Nhi rất vui.”
“Sư tôn, muốn ta…”
Bạch Đàm dùng giọng bụng mê hoặc khẽ gọi, miệng ngập lấy cam lộ, ngửa đầu đặt lên môi đối phương, tay ôm cái cổ nóng như lửa của y, đầu lưỡi thăm dò vào kẽ răng người trước mặt, đem cam lộ từ từ rót vào.
Chớp mắt, như ruộng cạn gặp mưa rào, Vu Diêm Phù hé mở đôi môi, dùng sức đem thiếu niên kéo vào lòng ngực.
Bạch Đàm một bên hôn y, một bên sờ lấy chân nến bằng đồng thao đặt ở bên người, đem nến rút ra, nắm chặt tay. Lúc này, bỗng dưng Vu Diêm Phù phát ra một tiếng than nhẹ, đôi mắt hẹp dài đột ngột mở ra, trước mắt y là một màu đỏ tươi như máu. Bàn tay thình lình bắt lấy tay hắn, khoé miệng chảy ra một vệt máu dài.
“Ngươi…”
Trong lòng biết rõ y đã tẩu hỏa nhập ma, Bạch Đàm cắn răng, dùng sức đâm vào——
“Phập” một tiếng, chân nến đâm thủng lòng ngực.
Vu Diêm Phù thân thể chấn động, không thể tin dõi mắt nhìn hắn, rồi cúi đầu liếc nhìn, che lại miệng vết thương hãy đang chảy máu, hé miệng, đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.
Bạch Đàm sợ y phản công, vội vàng nhảy ra xa một bước, lại thấy toàn thân y rung động, giống như khí huyết ngược chiều, trên cánh tay từng mạch máu bắt đầu nổi lên, chẳng khác nào loài sâu còn sống động đậy bò khắp thân thể, cả người y ngã xuống đất, vô cùng chật vật, ngay cả bò lên cũng khó khăn, nào còn dáng dấp phong tư tuyệt đại của bậc đại tôn sư ?
Chần trừ trong chốc lát, hắn cẩn thận bước qua, nhấc lên Thí Nguyệt câu bên cạnh, vung lên một cái, một đường chém xích sắt trói giữa hai chân mình thành hai đoạn, mới chậm rãi đi tới trước mặt Vu Diêm Phù.
“Lúc mang ta về, ngươi ngàn lần cũng không nghĩ tới sẽ có hôm nay? Sư tôn?”
Nam tử ho khan hai tiếng, dường như đang cười.
Tiếng cười vang vọng bên trong thạch thất, như có mấy phần bi thảm thê lương.
Y khó khăn rướn thân người qua, dựa vào vách đá phía sau, dáng vẻ kia lại giống thần thái lười nhát tao nhã như thường, dường như không phải dáng vẻ sắp phải chết, mà chỉ là muốn ngủ một giấc. Thở hổn hển mấy hơi, y dõi mắt nhìn hắn một lúc lâu, môi nhuốm máu, như có như không mà nói một câu: ” Đàm Nhi, có một bí mật, sư phụ muốn nói với ngươi. Ngươi có biết vừa rồi, trong Sắc giới sư phụ gặp ma chướng gì không?”
“Hả?”
Tưởng rằng con người sắp chết, nói lời thật lòng, muốn truyền cho mình cái mật pháp gì, Bạch Đàm dán lỗ tay lại gần, bỗng nhiên không kịp chuẩn bị, bị Vu Diêm Phù cắn một cái, còn thổi khí vào tai: “Đáng tiếc a đáng tiếc, mệnh số sư phụ đã tận, ngươi cả đời cũng đừng hòng biết…”
“Chết đến nơi rồi, ngươi còn!” Bạch Đàm đẩy y ra, đứng bật dậy, nhấc chân đạp một cái xuống lòng ngực nam nhân dưới thân, mắt nhìn xuống y, “Ngươi còn cái gì để nói?”
“Khá lắm sói con!” Vu Diêm Phù thất thanh cười to, không cười được mấy tiếng, thì sặc một ngụm máu tươi. Khuôn mặt tuấn mỹ giờ đây trắng như tờ giấy, mà sắc môi lại đỏ đến chói mắt, quả thực làm người ta kinh hãi, “Thật sự sơ suất… sao lại không đề phòng ngươi?” Nói xong, y duỗi một cánh tay, nắm lấy mái tóc rũ xuống mắt cá chân của Bạch Đàm, giống như muốn kéo hắn vào lòng ngực, nhưng lại mất đi khí lực.
Bạch Đàm lui ra sau một chút, một lưỡi đao chém xuống, y chỉ nắm được một đoạn tóc đen.
Vu Diêm Phù mở lòng bàn tay, bàn tay giờ đã là da cháy thịt nát, đoạn tóc đen trong chớp mắt bị đốt thành tro tàn, y lại dùng hết sức đem tay vuốt lên vết thương trong lòng ngực, thở một hơi, cười ha hả: “Thực sự là tự mình làm bậy. Năm đó, ta nên vứt ngươi ở địa lao Nguyệt Ẩn cung…”
— — — câu nói đó như lưỡi đao xuyên qua ngực hắn.
Bạch Đàm mắt nhắm rồi lại mở, cổ tay xoay tròn, dứt khoát cắt cuống họng Vu Diêm Phù.
Nhìn đôi mắt mất đi ánh sáng mà không nhắm, lại thấy máu tươi dính lên mũi giày của mình, hắn như bị phỏng mà nhảy lên, kéo kéo khóe môi cứng ngắc, nhưng cuối cùng lại không cười nổi.
Cắn chặt hàm răng, toàn thân mồ hôi ròng ròng nắm chặt chuôi câu, dùng mũi nhọn rạch một đường xuống dưới, mổ xẻ lòng ngực dưới thân, hơi dùng sức đem trái tim khoét ra, cắt làm hai nửa. Cầm lên một viên xá lợi đẫm máu, hắn cầm nó trong tay, cũng không thèm nhìn nhiều ngửa đầu, nuốt một cái.
Mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng, làm cho hắn có chút buồn nôn, tay đè lại miệng, miễn cưỡng nuốt xuống, khó chịu đến nước mắt cũng sắp rơi, giống như đứa nít ranh thích nuốt trọng.
Hắn vừa nuốt vừa nghĩ: “Không yêu không sợ, mới có thể ngang dọc thế gian, sư tôn, điều này là ngươi dạy ta. Nếu ngươi không chết, ta kiếp này phải làm lô đỉnh của ngươi, cả đời cũng đừng hòng trở mình.”
Đi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, từ đỉnh Thiên Sơn nhìn xuống, toàn bộ Bắc Cương đều thu vào đáy mắt, lại đột nhiên cảm thấy ở nơi cao lạnh lẽo vô cùng. Một bên tai vẫn còn lưu lại hơi ấm áp, không để ý không được.
Bạch Đàm trong lúc ngủ mơ giơ nâng lên tay, sờ một bên tai của mình.
Vu Diêm Phù vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, phát hiện người bên cạnh có động tĩnh, mới mở mắt nhìn.
Thiếu niên bên cạnh một tay che trên má cọ đi cọ lại, không biết hắn đã mơ thấy cái gì, tầm mắt Vu Diêm Phù không khỏi rơi vào chiếc nhẫn ngọc huyết đang đeo trên ngón tay trỏ——đó là thứ thuộc về y, hiển nhiên đối với xương ngón tay nhỏ gầy hơi lớn một chút, phải dùng dây chỉ gai quấn lại từng vòng dày đặc trên nhẫn mới mang vừa.
Đối với bản thân khi bước vào cửa ải quan trọng nhất đạt được đại công nghĩ tới việc gì, mà tâm trạng rối loạn, đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, Vu Diêm Phù đã không còn ký ức. Có lẽ bởi y đi quá một vòng quỷ môn quan, thất lạc nửa hồn một phách, nên rất nhiều kí ức khi còn sống bị thiếu khuyết không còn đầy đủ.
Điều duy nhất y rõ ràng chính là khuôn mặt đằng đằng sát khí của Bạch Đàm.
Nếu như là người khác, chỉ sợ hắn ta sẽ bị bộ dáng này mà sinh tâm yêu thương.
Người duy nhất y không đề phòng, giờ lại thành tâm phúc đại họa lớn nhất của y.
Ánh mắt Vu Diêm Phù loé sáng, năm ngón tay phải tụ lại, tạo một kết ấn nguyền rủa, nhưng cổ tay giơ lên cũng khó khăn, chỉ có chiêu thức, lại không chút uy lực. Còn chưa kịp ra tay, sẽ bị Bạch Đàm đánh gục.
Đã từng là đệ nhất cao thủ Tây Vực, giờ lại lưu lạc tới bước đường này, ha hả.
Y bậc cười một tiếng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Bạch Đàm, nội tâm lưu chuyển.
Nếu như muốn đoạt lại công lực của mình, chỉ còn một cách….
Nào ngờ, vào đúng lúc này Bạch Đàm mở mắt ra.
Trong không gian ánh sáng mờ nhạt, mơ mơ màng màng nhìn thấy đôi con ngươi đối diện ngay trước mắt, trong lòng hắn cảnh giác cao độ, lại nhớ ra, dược nhân vốn dĩ là xác chết di động, không cần ngủ, mới thu hồi sát ý.
Nhấc mình ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy dưới thân khác thường, xốc thảm nhung nhìn, sắc mặt Bạch Đàm lập tức thay đổi. Áo bào tơ tằm bên trong không che được tiết khố nhô lên, lấm tấm tinh dịch vương vãi khắp giường đệm.
Hắn mộng tinh.
Bạch Đàm có chút luống cuống co lại hai chân, dùng tay cởi bỏ tiết khố, hoảng sợ mà rũ mắt nhìn.
Rốt cuộc cũng là vật hữu dụng.
Đối với Bạch Đàm mà nói, đây nên là chuyện may mắn nhất trong lúc này.
Nói ra Lục Dục Thiên cùng với các phương pháp song tu khác có điểm khác biệt, năm tầng đầu tiên có thể tự tu luyện một mình, chỉ cần “Minh Phi” dùng kỹ năng mê hoặc hiếm thấy dụ dỗ người tu luyện, giúp đỡ hắn nâng lên định lực, tại tầng thứ sáu, mới cần cùng “Minh Phi” giao hợp, có thể cầm cự mà tinh nguyên không tiết, thì có thể loại bỏ thất tình lục dục, như Phật tọa Niết Bàn, lĩnh hội được bí mật tối cao. May mà Vu Diêm Phù vẫn chưa cùng hắn song tu, đã tẩu hỏa nhập ma, bị hắn giết chết, bằng không, hắn nhất định sẽ trở thành hòn đá kê chân trên con đường luyện công của Vu Diêm Phù.
Nhưng mà chuyện may mắn nhất đang bày ra trước mắt, thế nhưng trong lòng Bạch Đàm rối rắm cực kỳ.
Nhớ lại giấc mộng đêm qua, hắn vừa thẹn vừa giận, một bụng ấm ức không biết trút ra đường nào.
Chuyện vui này, thực giống như trò đùa dai của người chết với hắn. người đều đã chết, còn có thể làm gì?
Khiến hắn không thành nam nhân cũng là y, làm hắn trở thành nam nhân cũng chính là y.
Bộ dáng này của hắn đều rơi vào tầm mắt của Vu Diêm Phù, làm lòng y giống như bị móng mèo cào lên một cái, cõi lòng ngứa ngáy không thôi.
Trong trò chơi mèo vờn chuột, điều thú vị nhất không phải chính là chuột ta tự coi mình là mèo?
Tại lúc Bạch Đàm đang suy nghĩ vẩn vơ, chợt cảm thấy cẳng chân mát lạnh, không khỏi giật mình. Một cái tay gầy gò vô lực đặt trên đầu gối hắn, dược nhân dùng tay rướn người lên, dường như muốn bò cả lên người hắn.
Hắn lập tức nắm lấy cổ y: “Ngươi muốn làm gì?”
“Để nô tài… để nô tài hầu hạ giáo chủ.”
“Cút!” Bạch Đàm dùng sức tát y một cái hất xuống giường.
“Ngươi cho rằng “Minh Phi” ai cũng có thể làm? Phế vật.” Kéo lên vạt áo bào, đem đầu vai trần trụi che kín lại, Bạch Đàm lười nhát đứng dậy, rung chuông đồng ở bên thành giường, kêu người hầu đến.
Dược nhân hai tay run rẩy, sống dở chết dở nằm rạp trên mặt đất, “Nô tài không dám.”
Trong lòng Bạch Đàm biết, y đã hấp thụ dược lực “Qủy Đằng”, cho dù dằn vặt thế nào cũng không chết được, nên cũng lười quan tâm y, khinh miệt cười một cái, phẩy tay bỏ đi. Hắn quay lưng lại, cởi y phục bước vào ngâm mình trong bể tắm, không thấy dáng vẻ dược nhân thảm thương bên kia đang cúi đầu, mu bàn tay xoa xoa tơ máu trên khóe môi.
Phế vật… sao?
Đổi một thân trường bào sạch sẽ, Bạch Đàm ngồi trước gương đồng, Nhân Đà giúp hắn đeo vào phục trang giáo chủ.
Ma Yết quan trên đỉnh đầu do quốc vương Tây Dạ ngự ban, khí phách uy nghi, cùng trường bào huyền sắc thêu hoa văn sí điểu bằng vàng khoác ở trên người, tựa như trên thân thêm cánh, thần bí mà phiêu dật, không giống phàm nhân, tùy thời đều có thể tung người bay lên vòm trời. Nếu như mang thêm mặt nạ tế thần đặc chế của quốc sư, thì chính là một Vu Diêm Phù tái thế, chỉ e cho dù tiến vào hoàng cung Tây Dạ diện kiến tân vương cũng không bị phát hiện.
“Giáo chủ, cái này… người muốn đeo?” Thấy sắc mặt Bạch Đàm càng là không tốt, Nhân Đà kinh hoảng hỏi.
Tây Dạ quốc cùng Phù Đồ giáo từ xưa tới nay chính là một thể, giáo chủ cũng chính là quốc sư, mỗi bộ trang phục của giáo chủ đương nhiệm đều do chính tay thợ thủ công trong cung cẩn thận may dệt, tân giáo chủ kế vị cũng cần yết kiến quốc vương, mà Bạch Đàm hiện tại danh không chánh ngôn không thuận giết người đoạt vị, tất nhiên là không có người may tạo trang phục mới.
Đúng rồi, nói cho cùng đều là di vật của người chết, mặc vào có cái gì thoải mái?
Mặt nạ trình đến trước mặt, đôi mắt phượng trong gương chợt lạnh đi, đưa tay cầm nó, che ở trước mặt. Hướng mắt nhìn, mặt nạ bạch ngọc không khác chi vật thể sống, biến ra tướng mạo người kia, làm hắn sợ hãi đến ngưng hô hấp.
Chớp mắt nhìn lại, khi nãy giống như ảo giác. Nhưng mà Bạch Đàm rõ ràng, đây cũng không hẳn là ảo giác.
Mặt nạ này có tên “Vô tướng”, có thể căn cứ theo suy nghĩ trong lòng người đeo mà hóa ra hình dáng.
Hình ảnh hắn vừa nhìn thấy, nói đơn giản chính là …
Ma từ trong lòng mà sinh.
Vội vã lấy mặt nạ xuống, không dám nhìn thêm lần nữa, chợt nghe bên ngoài cửa truyền tới tiếng gọi khẽ: “Bẩm giáo chủ, Vô Chướng cầu kiến.”
Nghĩ đến tất cả nhân vật quan trọng trong giáo đều đã được triệu đến, Bạch Đàm chỉnh trang y phục, cầm lấy Thí Nguyệt câu, liếc mắt nhìn dược nhân nằm thở dốc trên mặt đất, lại phát hiện Qủy Đằng trên người y bắt đầu tái nhợt, từng nhánh cong lên, có dấu hiệu khô héo, nhất thời kinh ngạc, đem người kéo lên, bỏ vào trong hàn đàm.
Mới tiếp xúc với nước, cánh tay như loài trăn cuốn lấy cổ hắn, dược nhân trong lòng ngực ngửa đầu vùi vào hõm cổ Bạch Đàm, giống như yêu thích đến cực điểm, phát ra một tiếng thở dài.
Một hơi thở ướt át lạnh lẽo phả vào tai hắn, làm vết thương cũ đột ngột nhói lên.
Bạch Đàm bỗng nhiên có chút hoảng hốt, tay chống lên mép đá bên cạnh, mới không ngã vào hàn đàm.
Vu Diêm Phù lại càng được voi đòi tiên, đưa tay ôm lấy eo Bạch Đàm, nhích gần bên tai hắn than nhẹ: “Chủ nhân, cần lưu ý một chút…”
Tuy y có ý chọc ghẹo, nhưng câu nhắc nhở này là thật.
Bạch Đàm lấy lại bình tĩnh, bỗng sựt nhớ ra, Quỷ đằng là đồ vật ở minh giới, thường được dùng khi tiến hành tế tự trong giáo- là vật dùng để bói toán thông linh, dược nhân này nói không chừng cũng có khả năng tiên đoán.
Hắn hỏi: “Lời ấy nghĩa là sao?”
“Thân thể của chủ nhân không tốt, thân thể ta một ngày chỉ cần ngâm nước một lần. Ta là thuốc tốt, chủ nhân phải đem ta theo bên người .”
Lời nói ngây ngốc này, không giống suy nghĩ của người bình thường. Bạch Đàm xì cười, ngược lại cẩn thận săn sóc, hết lần này đến lần khác cũng chỉ có dược nô này. Hắn đứng lên, nắm chặt một tay dược nhân, kéo ra khỏi ao.
Hắn đẩy cửa bước ra, ở trước cửa, Ly Vô Chướng nhìn hắn ăn vận một thân y phục, thần sắc hơi ngẩn ra.
Trường bào huyền sắc uốn lượn kéo lê trên mặt đất, hoàn toàn phủ lấy hai chân, càng làm thân hình người trước mặt thêm phần nhỏ nhắn yêu kiều.
Trong thoáng chốc, có cảm giác vẫn là hài tử bị Vu Diêm Phù nắm tay dẫn vào mười năm trước.
Sao có thể như vậy?
Thế nhưng ý nghĩ đó chợt lóe, thì người đã đến trước mặt, hắn lập tức cúi người, cùng mười vị La Sát quỳ gối xuống.
“Cung nghênh giáo chủ xuất quan.”
Mặt trời chói chang trên bầu trời, gió lạnh thấu xương, cờ hiệu phần phật tung bay.
Hắn chậm rã đi xuống bậc thang, hai ống tay áo khẽ giơ, như loài chim vươn đôi cánh vàng, chiếu sáng rực rỡ, phong quang vô hạn, lại ngạo mạo một phen dò xét trên đỉnh đầu mọi người.
“Đứng dậy.”
“Giáo chủ mời.” Ly Vô Chướng ứng tiếng đứng lên, xốc lên mành trướng trước xe, thì đúng lúc này, trong cánh tay hắn đột nhiên nhô lên một khối nhỏ, tại trong tay áo quỷ dị uốn éo, muốn giấu cũng không còn kịp. Bạch Đàm thấy thế, nhanh tay sờ một cái, thì cảm thấy nó giống như một loài rắn còn sống thoăn thoắc chui đến mép tay áo, cùng lúc đó trước mắt chợt xẹt qua một vật thể màu xanh.
Như mũi tên rời cung, xông thẳng đến dược nhân kia.
Bạch Đàm trấn định nhìn lại, không khỏi kinh ngạc.
Một con thằn lằn đuôi lam ngân lớn bằng cánh tay nằm trên lồng ngực dược nhân- người đã bị dọa đến run cả lên – lắc đầu quẫy đuôi, dáng vẻ cực kì thân mật, giống như cùng y làm nũng.
Hắn mạnh mẽ thu tay, rồi kéo dược nhân đến trước mặt, một cái tay bóp lấy thân thằn lằn, đặt vào lòng bàn tay.
Ngửi thấy mùi huyết xá lợi trên người hắn, con vật nhỏ hung hãn khát máu cũng nhu thuận đôi chút, đuôi nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay hắn. Bạch Đàm khẽ vuốt ve lưng nó, tươi cười rạng rỡ.
Loại thằn lằn này tuyệt nhiên không phải loài thằn lằn tầm thường trong sơn dã hay nhìn thấy, nó chính là dị thú quý hiếm thân mang độc tính khó tìm, còn có thể hóa giải bách độc, vốn là do Vu Diêm Phù nuôi, có tác dụng cứu mạng. Trong đêm y bỏ mình, tiểu súc sinh này cắn phá lồng vàng, không biết là chạy đi đâu, dù hắn lên trời xuống đất cũng tìm không được.
Không ngờ…
Đem “Tam độc” thu vào tay áo, Bạch Đàm liếc mắt nhìn Ly Vô Chướng, ý cười trên môi lập tức biến mất: “Sư huynh, ngươi tìm thấy “Tam độc” từ khi nào, sao không bẩm báo bổn tòa, chẳng lẽ muốn lưu làm của riêng?”
“Giáo chủ hiểu lầm” một câu “Sư huynh” làm linh hồn Ly Vô Chướng như muốn thoát xác, vội vã giải thích, “Tiểu súc sinh này là thuộc hạ tính cờ tìm được trong rừng cây, thuộc hạ thấy nó bị lạnh tới đông cứng, liền đặt vào trong ngực ủ ấm, thật không ngờ khi nãy, nó tỉnh lại, chắc là do ngửi được mùi của chủ nhân mới.”
“À há, thì ra là như vậy.” Bạch Đàm làm một bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ, vui vẻ thưởng thức bộ dáng sợ hãi của Ly Vô Chướng, đạp lên lưng của một tùy tùng, ôm “Tam độc” ngồi lên cỗ xe toàn thân mạ vàng, còn bên trong lót đầy da hổ dày ấm áp, ” Ta sơ ý làm khó sư huynh, sư huynh không cần sợ ta như thế.”
Khi Ly Vô Chướng vẫn còn đang sợ hãi ngẩng đầu, một cánh tay thon dài đã đem mành xe phủ xuống.
“Khởi hành.”
Hết chương 3