Thời gian trôi qua tĩnh lặng như mặt nước hồ thu. Chúng ta đã trèo lên ngọn núi cao nhất, lặn xuống đại dương sâu nhất, đi qua băng nguyên lạnh giá nhất, vượt qua sa mạc nóng cháy nhất, xem qua dòng suối nhỏ yên ả nhất, cũng thấy được dòng sông dữ dội nhất… Bỗng một ngày nọ, khi hắn đang nằm trong một biển hoa không tên ngủ trưa, ta thì nằm bên cạnh tham lam ngắm nhìn thụy nhan của hắn, một con bồ câu bay tới dùng mỏ nhọn gõ nhẹ lên đầu đánh thức hắn dậy.
Cuồng Ca sắp kết hôn.
Đối tượng là nam.
Nam nhân của hắn bổ nhào vào trong lòng Trường Không làm nũng. “Vân Vân, ta nhớ ngươi lắm!”
Ta nổi cáu. Chỉ có ta được ôm Trường Không!!
Cuồng Ca đang đứng nhìn một bên đương nhiên chạy tới kéo người của hắn về.
Ta bỗng thấy bản thân thật khờ. Tuy vài năm này rất hạnh phúc, nhưng ta lại quên mất: chỉ có kết hôn mới có thể đem người ta chặt chẽ cột lại bên mình.
Hôn lễ tổ chức rất long trọng. Trường Không dùng ánh mắt thật dịu dàng, trìu mến làm cho ta thật đố kị nhìn chăm chú vào nam nhân của Cuồng Ca: “Đứa nhỏ này là do ta một tay nuôi lớn, cuối cùng cũng được hạnh phúc rồi. Bọn họ trong hiện thực cũng là tình lữ, nhưng tên Cuồng Ca kia muốn rước hắn về cũng đâu có dễ~ *lầm bầm* … sính lễ… *lầm bầm*”
Thì ra mấy người này trong hiện thực cũng là chỗ thân quen! Lòng đố kị của ta lại bị kích phát.
Còn có, cái gì gọi là ‘một tay nuôi lớn’?? Ngươi già lắm sao?
Liên bang đã phát triển đến cái thời đại này rồi, muốn sống lâu vô hạn cũng chẳng có gì là khó khăn nữa. Chỉ cần muốn thì một người có thể sống trẻ trung vĩnh viễn.
Ta nôn nóng tới chịu không nổi, chỉ muốn log out ngay lập tức. Ta muốn đi tìm Trường Không trong hiện thực, làm cho hắn vĩnh viễn biến thành người của ta.
Vì thế, ta tìm bừa một cái lý do liền log out. Ta cũng không thể nói với hắn rằng mục đích ta log out là để giải tán bộ sưu tập mỹ nữ ngày trước lập nên rồi ly hôn với vợ đi?
Rời khỏi game, ta lập tức triệu tập luật sư đại diện của mình.
Ta còn chưa nói được gì thì hắn đã cướp lời nói trước: “Lão bản, Cao Kế Xa, em vợ kiêm em rể của ngài, đệ đơn ly hôn với em gái ngài.”
Cao Kế Xa là CEO của tập đoàn Cao thị, một trong mười tập đoàn đứng đầu liên bang. Tên này vốn là một thằng cha phong lưu thành tính, tham hoa háo sắc, ti bỉ vô sỉ, âm hiểm giả dối, hai mặt, ăn tươi nuốt sống… (Editor: haizzz… nhìn đi, một lần thì không nói, đây đã là lần thứ bao nhiêu mà sau tên ổng bị gán cả 1 tràng dài tính từ tiêu cực rồi?:v Làm người thì nên tích đức a:v)
Hắn kết hôn với em gái ta vốn cũng chỉ để xúc tiến hợp tác giữa 2 nhà Cao thị với Tô thị mà thôi, cũng không khác gì cuộc hôn nhân giữa ta và chị gái hắn.
Liên minh nhiều thế hệ giữa Cao thị và Tô thị, đến hôm nay phải kết thúc rồi sao?
“… Ngài xem, chúng ta nên phản ứng như thế nào…” Luật sư đại diện vẫn còn đang say sưa thao thao bất tuyệt.
“Cái này thì dễ thôi~ Ta liền ly hôn với chị gái hắn là được~” Ta rất thiếu trách nhiệm phán.
Luật sư đại diện -__-|||. Điên rồi, tất cả mọi người đều điên thật rồi…
Thật vất vả mới đuổi được hết toàn bộ đám nữ nhân kia đi khỏi, ta vô cùng cao hứng chuẩn bị log in cầu hôn.
Thế mà lại phát hiện Hoàng Hôn đã ngừng hoạt động.
Không vấn đề gì, thuê hacker cao tay xâm nhập hệ thống dữ liệu của Long Hành Thiên Hạ tra ADN của người nọ là được.
Thật không ngờ, tường lửa của công ty này thế mà lại cực kì nghiêm mật. Rơi vào đường cùng, ta đành nhờ người nhờ vả giám đốc bộ phận PR của Long Hành Thiên Hạ can thiệp giúp, chỉ hy vọng có thể tra ra tư liệu về người nọ.
Ta bị tên giám đốc PR kia lọt hố một khoản không hề nhỏ xong thì nhận lại được một bộ tư liệu ADN.
Kết quả: ADN giả.
Long Hành Thiên Hạ lại khai phá một game mới, gọi là Thương Mang, nhưng là ta hoàn toàn chẳng dậy nổi hứng thú tới chơi. Trường Không của ta, ngươi đang ở đâu???
Ta thậm chí thuê thám tử tư đi sục sạo khắp nơi, còn phát một cái thông báo tìm người cực kì ấu trĩ trên bảng tin liên bang: “Tìm gấp một người chơi tên ‘Yến Trường Không’ trong game Hoàng Hôn.”
Vẫn là bặt vô âm tín.
Cao Kế Xa muốn kết hôn, thiệp mời được gửi tới trên tay ta.
Tuy rằng ta và hắn đều đã ly hôn, sự hợp tác giữa Cao thị và Tô thị vẫn không bị gián đoạn.
Vậy nên, hôn lễ này ta vẫn phải có mặt, dù rằng ta cực độ thống hận cái nghi thức này. Loại nghi thức này làm cho ta nghĩ tới mảnh tình như gió thoảng qua ngày trước. Lần gặp mặt cuối cùng của ta và người nọ ấy thế mà lại là tại lễ cưới của người khác.
Đối tượng của Cao Kế Xa là nam. Thế nhưng hắn vẫn tổ chức một lễ cưới thật long trọng, đình đám, cứ như e sợ người trong thiên hạ không biết.
Chú rể mới được thân nhân dẫn bước đi hết thảm đỏ.
Ánh mắt Cao Kế Xa chưa từng rời đi nam nhân của hắn, miệng thì ngoác ra cười như một thằng ngu.
Ta cảm thấy hắn thật hạnh phúc, ít nhất là hạnh phúc hơn ta.
Nếu ta có thể cùng Trường Không kết hôn, ta nghĩ ta sẽ cười trông còn ngu hơn hắn.
Nam nhân của hắn đi qua cạnh chỗ ta ngồi. Khi ta xem rõ được mặt hắn thì cảm thấy thật kinh ngạc. Khuôn mặt người này giống y hệt người cùng Cuồng Ca kết hôn trong game!
“Đứa nhỏ này là do ta một tay nuôi lớn, cuối cùng cũng được hạnh phúc rồi. Bọn họ trong hiện thực cũng là tình lữ, nhưng tên Cuồng Ca kia muốn rước hắn về cũng đâu có dễ~ *lầm bầm* … sính lễ… *lầm bầm*” Bên tai tựa hồ văng vẳng thanh âm ra vẻ hám tiền của người nào đó.
Tim ta đập thật nhanh. Ta sẽ không may mắn như vậy nhỉ? Có thể gặp lại hắn trong 13567 triệu người toàn liên bang…
Thấy cặp chồng chồng nào đó chuẩn bị đứng lên bục tuyên thệ, ta liền tiến lại gần, định chờ bọn họ hoàn thành nghi thức thì tìm gặp cái người dường-như-là-người-của-Cuồng-Ca kia, hỏi xem hắn có quen Trường Không hay không.
“Vân Vân, cảm ơn ngươi!” Nam nhân của Cao Kế Xa ôm người đàn ông vừa dẫn hắn vào lễ đường, đoạn nói lời cảm kích.
Ta vừa nghe được cái gì? ‘Vân Vân’?
“Vân Vân, ta nhớ ngươi lắm!” Ta vẫn nhớ rõ, trong game, người của Cuồng Ca từng gọi Trường Không như thế.
Ta nhìn chằm chằm người đàn ông bị gọi là ‘Vân Vân’ kia. Ta từng gặp hắn! Vài năm trước, hắn từng cứu ta một mạng, còn có một phi thuyền rất cá tính.
Rồi ta chợt nhớ ra, hồi đó ta rõ ràng liền quên hỏi tên hắn. Ta quả là ngu như heo!! (B/N: đúng!! Đại ngu!!)
Khẩn cấp tiến tới gần, thế mà khi tới trước mặt hắn rồi, ta lại có chút chần chừ. Ta vẫn luôn mang tiếng xấu. Cao Kế Xa từ bé đều cùng ta lớn lên, vốn hắn cũng chẳng lạ gì…
Cuối cùng, ta vẫn mở miệng: “Xin chào…”
“Ngươi là…?” Hắn không nhớ ra ta… Ta thất vọng! Tâm tình ta không tốt! Ta nhịn không nổi!!
“Ta là Tô Lại Hồng. Ngươi không nhớ ta sao? Lần trước ngươi đã cứu ta một mạng.”
“À, xin chào.” Hắn tỏ vẻ thân thiện chào lại. Nhưng ta biết, hắn chắc chắn còn chưa nhớ ra ta là ai.
“Ngươi không nhớ.” Câu này là câu khẳng định. Trên mặt ta giờ phút này chắc đã lộ ra thất vọng nồng đậm. “Vài năm trước, trên Lục Mộng tinh, ngươi đi du lịch tình cờ gặp ta bị đuổi giết. Ngươi đã cứu ta. Ngươi còn có một cái phi thuyền có thể bất chấp hoàn cảnh tiến hành hyper jump.”
Hắn nghĩ, rồi nghĩ, rồi lại nghĩ, rốt cuộc nhớ ra: “Chỉ là một việc cỏn con, ngươi cũng không cần để ý nhiều làm gì.”
Trên trán ta, gân xanh hẳn đã nổi lên rõ mồn một rồi. Hắn sao cứ cố tình xem nhẹ ta nhiều lần như vậy? Ta nhất định phải làm hắn shock chết!! Tiếc là, vì đang tức giận nên ta nói chuyện cũng không được lưu loát. “Không phải… Ta… Ngươi… Ta muốn hỏi là ngươi… Ngươi có chơi game Hoàng Hôn không?”
“Đương nhiên rồi~ Hoàng Hôn rất vui mà. 80% dân số liên bang đều chơi, sao ta lại không chơi được! Tiếc là game này ngừng hoạt động mất rồi. Thật đáng tiếc, game hay vậy mà…” Ngữ điệu của hắn mang theo thất vọng và ảm đạm, tựa như đang tưởng nhớ cái gì đó.
Ta có thể tự mình đa tình mà đoán rằng hắn đang nhớ về ta không?!?
“Ngươi sao thế?”
“À, không có gì. Chỉ là đột nhiên nhớ tới một vài chuyện cũ…” Hắn cười mà như đang khóc. Sau đó, hắn dường như muốn bỏ ta mà đi, sao có thể!!!
“Chờ một chút!”
“Có việc?” Lại là câu nói thiếu kiên nhẫn đó, lại là vẻ mặt xa cách đó. Gương mặt xa lạ, biểu tình quen thuộc. Thanh âm xa lạ nhưng ngữ khí lại thật thân quen.
“Ta cũng từng chơi Hoàng Hôn.” Ta cố ý ngừng một chút để quan sát phản ứng của hắn. “Ta trong game gọi là Đạp Lãng. Ngươi có từng nghe… nghe qua lần nào chưa?”
“Bang chủ Đạp Sóng Mà Đi… Ngươi là Đạp Lãng kia?” Hắn đột nhiên phát run, là vì ta ư?
“Ta biết… Ta biết người đó! Ta trước… tên là Yến Trường Không. Sau lại… gọi là Bạch Ám Trần. Ngươi… còn nhớ ta không?” Hắn gắng gượng nói ra một ý hoàn chỉnh.
Quả nhiên là hắn! Ta mãn nguyện ôm hắn vào lòng, thật lâu trước kia ta đã muốn làm như vậy.