Dược Thần

Chương 105: Linh quả cuồng bạo



Nguồn: http://truyenfull.xyz

(Số chương nhảy cóc vì gộp 2 chương thành 1 các bạn nhé! Mạch truyện vẫn liền mạch)

Là người có thực lực mạnh nhất trong đám mạo hiểm giả, Thần Ân liếc mắt có thể nhìn ra thực lực Ốc Ân trên mình, chỉ sợ hắn là một gã Linh sư cao cấp, mà đám hộ vệ kia thực lực đại thể cũng đều là cấp bậc Linh sĩ cao cấp.

- Rống!

Chính vào lúc này, một tiếng thú rống tràn ngập khí thế truyền từ phía núi non cách Trấn Cự Tháp xa xa, khiến tất cả mạo hiểm giả ở đây đều biến đổi sắc mặt.

- Bên trong Ô Thác sơn mạch này nhất định đã có chuyện xảy ra, bằng không những Phong Lang kia không có chuyện chạy từ trên núi xuống đả thương người.

Đây là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, tên là Y Đức, nhìn qua dáng vẻ tương đối sắc bén, là một mạo hiểm giả đi một mình, thực lực cũng không kém, là cao cấp Linh sĩ.

Trong đám người truyền đến âm thanh nghị luận, phía bắc của Trấn Cự Tháp là sơn mạch Ô Thác, bên trong có không ít Linh thú, là địa phương bên trong vương quốc Áo Lan Đa có nhiều mạo hiểm giả đi vào nhất.

Chỉ là nói như vậy, nhưng Linh thú thông thường cũng không dễ dàng gặp được ở trong đó, cho dù mạo hiểm giả ở trấn Khoa Đa cũng rất ít khi gặp được Linh thú, càng không cần phải nói bên trong vương quốc Áo Lan Đa, một khi xuất hiện Linh thú, lập tức sẽ bị thành trì gần nhất phái người tiêu diệt.

Linh thú cũng cực kỳ thông minh, tự nhiên sẽ không đến thế giới nhân loại để chịu chết, ví dụ như loại Linh thú liên tiếp chạy từ trên núi xuống dưới tập kích dân cư trong trấn là chuyện tình từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện.

- Ta kiến nghị mọi người cùng nhau lên núi thăm dò một chút, nhìn xem trong núi có điều gì cổ quái.

Y Đức kia tiếp tục nói lớn.

- Hừ, lên núi? Không phải đi chịu chết sao?

Trong đám mạo hiểm giả có người hừ lạnh một tiếng.

Lúc trước tiếng thú rống đã khiến đại đa số mạo hiểm giả sợ hãi, những mạo hiểm giả này bình thường nếu ở phạm vi bên ngoài đánh chết một ít Linh thú đê giai còn được. Nếu như thực sự tùy tiện tiến nhập vào trong rừng núi, gặp phải Linh thú lợi hại nào đó, sợ rằng ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào?

Ngay cả dưới chân núi đã xuất hiện Phong Lang nhị giai, lấy thực lực của đám mạo hiểm giả này, chỉ cần lên núi gặp phải một đầu Linh thú tam giai lợi hại một chút, chỉ sợ sẽ bị toàn quân bị diệt, mạo hiểm giả đều là một đám tinh khôn, không một ai ngu ngốc cả.

Đám mạo hiểm giả nghị luận với nhau, không một ai hưởng ứng với đề nghị của Y Đức, mà các hảo hán của Trấn Cự Tháp đều lộ vẻ u sầu, trong lòng bọn họ đều mong muốn tìm được chân tướng tận cùng.

Hai ngày trước Linh thú xuất hiện trong Trấn Cự Tháp chỉ là một ít Linh thú nhất giai, hoặc là Linh thú nhị giai đơn độc, đến hiện giờ thoáng cái xuất hiện tám đầu Phong Lang nhị giai, sợ rằng nếu tiếp tục, Linh thú cao giai sẽ đến với số lượng nhiều hơn nữa.

Tuy rằng Trấn Cự Tháp đã phái người tới cầu cứu thành chủ thành Lam Ngõa thế nhưng triệu tập nhân thủ cũng mất nhiều thời gian, hơn nữa thành chủ Lam Ngõa thành cũng không có khả năng phái người tới Ô Thác sơn mạch tiêu diệt Linh thú, chỉ có thể an bài một ít mạo hiểm giả làm nhiệm vụ tại công hội Linh Sư.

Chờ đám mạo hiểm giả đi Ô Thác sơn mạch tiêu diệt Linh thú xong, chỉ sợ Trấn Cự Tháp của bọn họ cũng đã không còn tồn tại nữa.

- Hừ, các ngươi là một đám nhát gan, không ai đi một mình ta đi!

Y Đức kia nhìn thấy không ai hưởng ứng chính mình, trên mặt không khỏi lộ một tia khinh thường, lập tức một mình bay qua hàng rào, ẩn vào trong Ô Thác sơn mạch đen kịt.

- Tiểu tử này thật có dũng khí.

Ba Đốn cười cười.

- Đại sư Kiệt Sâm, Lôi Nặc bá bá, Ba Đốn thúc thúc, ta vào nghỉ ngơi trước.

Yên Cơ cơm nước xong liền quay sang mấy người Kiệt Sâm cười cười, đứng dậy đi vào trong trướng bồng.

Mà đám người Kiệt Sâm cơm nước xong cũng thu thập một chút, sau đó đi về trướng bồng của chính mình, tuy rằng Trấn Cự Tháp xuất hiện Linh thú liên tiếp khiến đáy lòng Kiệt Sâm có chút hiếu kỳ, nhưng hắn không có buồn chán như Y Đức, xông vào trong Ô Thác sơn mạch để tìm nguyên nhân.

Đêm đen dần dần phủ xuống.

Những mạo hiểm giả khác cũng dần an tĩnh, phân biệt tìm một chỗ nghỉ ngơi trên luyện võ trường, mấy cỗ thi thể của Phong Lang đều bị mạo hiểm giả xử lý không còn một mảnh, mà những mạo hiểm giả bị thương cũng được đưa vào trong trấn tiếp nhận trị liệu.

Kiệt Sâm nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, bên ngoài trướng bồng, mấy hộ vệ ngồi bốn phía trướng bồng hoặc sáng hoặc tối, cảnh giác đề phòng mọi lúc.

Xa xa, trong bóng đêm bao phủ sơn mạch, thường xuyên truyền đến tiếng gầm rú của Linh thú, trừ lần đó ra, vắng vẻ dị thường, chỉ thỉnh thoảng có âm thanh của đống lửa truyền đến ba động tí tách.

- Rống!

Một tiếng rống giận rung trời đột nhiên xuất hiện cách Trấn Cự Tháp không xa, tiếng rống cực lớn nhanh chóng lan truyền khắp Trấn Cự Tháp, tất cả đều giật mình tỉnh giấc.

Kiệt Sâm mạnh mẽ xoay người đứng dậy, nhanh chóng giật màn che trướng bồng đi ra ngoài.

Toàn bộ luyện võ trường đều rối loạn, không ít mạo hiểm giả tỉnh giấc, vẻ mặt kinh khủng nhìn về phía sơn mạch.

- Không có khả năng, thế nào trong một đêm lại có hai đợt Linh thú tấn công?

Đông đảo hảo hán sau khi tỉnh lại ở luyện võ trường, sắc mặt lo lắng hỏi nhau.

Từ khi Trấn Cự Tháp bị Linh thú tập kích, không còn chuyện tình một tối bị hai đợt tập kích nữa, càng lúc càng nhiều lần bị Linh thú tập kích, điều này khiến đám hảo hán chuẩn bị tinh thần tử thủ gia hương không khỏi sinh ra một tia khiếp ý trong lòng.

Lúc này đám người Ba Đốn và Yên Cơ cũng đi tới bên cạnh Kiệt Sâm, mà hộ vệ lại tỉnh lại đầu tiên, đám người Ốc Ân không dám cởi áo giáp ra ngủ, tất cả đều rút trường kiếm bao quanh Kiệt Sâm và Yên Cơ bên trong.

- Ốc Ân, bảo vệ đại sư và tiểu thư cho tốt.

Ngay cả Ba Đốn cũng lộ một tia ngưng trọng trên mặt, hắn có thể nghe được vài thứ từ âm thanh gào thét của Linh thú.

- Dường như là Cụ Phong Xỉ hổ tứ giai.

Cuối cùng đột nhiên lão Lôi Nặc nói.

Chính vào lúc này, đột nhiên một đạo bóng đen chạy từ bên ngoài trấn vào.

- Ai!

Đám mạo hiểm giả bên trong luyện võ trường khẩn trương, đều rút binh khí ra cầm trong tay.

Một người toàn thân là máu me xuất hiện từ trong bóng tối, hiển nhiên chính là Y Đức lúc trước một mình tiến nhập vào Ô Thác sơn mạch, lúc này cánh tay phải của hắn đã biến mất, máu chảy không ngừng.

- Chuyện gì xảy ra, Y Đức?

Trong đám mạo hiểm giả có người quát lên.

- Mọi người chạy mau!

Y Đức tràn đầy vẻ kinh khủng trên mặt, liều lĩnh vọt về phía trước, trong miệng phát ra một tiếng gào to.

- Vèo!

Một đạo bóng đen chợt vọt từ ngoài trấn vào, một lần nhảy cự ly xa hơn mười thước, trực tiếp đi tới phía sau Y Đức, hé cái miệng to như chậu máu ra cắn vào eo Y Đức.

- Răng rắc!

Tiếng xương cốt vỡ vụn truyền vào trong tai mọi người, bóng đen kia ngoạm đứt nửa người Y Đức, sau đó trực tiếp nuốt nửa phía dưới vào trong bụng.

- A!

Y Đức mất đi nửa người, lăn ra mặt đất kêu thống khổ, phát ra tiếng thảm thiết từ tận tim gan:

- Cuồng… cuồng bạo Linh quả, ở phía trên núi … có Cuồng Bạo Linh quả.

Y Đức nói xong câu kia, nửa người còn lại trực tiếp bị bóng đen nuốt vào trong bụng.

- Cuồng Bạo Linh quả?

Đám người nhất thời rối loạn.

Con mắt Kiệt Sâm không khỏi sáng ngời, thảo nào Linh thú trên Ô Thác sơn mạch lại điên cuồng như vậy.

Bóng đen chậm rãi đi tới, lúc này mọi người cũng bất chấp tin tức Cuồng Bạo Linh quả kinh người, hiện giờ nhìn rõ được bóng đen kia, đây là một đầu Linh thú cao chừng một trượng, toàn thân da lông xanh đen, ánh lửa chiếu vào tản ra quang mang u ám, trên khóe miệng có hai răng nanh sắc nhọn lòi ra.

- Cụ Phong Xỉ hổ, là Cụ Phong Xỉ hổ!

- Tứ giai Linh thú Cụ Phong Xỉ hổ!

Trong đám người phát ra một tiếng kêu kinh khủng, ở đây người mạo hiểm mạnh nhất là Thần Ân Linh sư tam giai trung cấp, tuy rằng ở đây có rất nhiều người thế nhưng một đầu Cụ Phong Xỉ hổ tứ giai tuyệt đối có thể đánh chết tất cả mọi người.

- Linh thú tứ giai?

Đám hảo hán của Trấn Cự Tháp cách đó không xe nghe được câu này, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, không chút huyết sắc.

Linh thú tứ giai, ở trong đám Linh thú tuyệt đối có thể coi là tồn tại lợi hại, một đầu Linh thú như thế cho dù ở trong thành Lam Ngõa cũng có thể tạo nên một hồi tai nạn, càng không phải nói nhỏ bé như Trấn Cự Tháp.

- Rống!

Cụ Phong Xỉ hổ quét tròng mắt đỏ lòm ra bốn phía, hai tròng mắt băng lãnh khiến đám mạo hiểm giả run rẩy trong lòng, sau đó Cụ Phong Xỉ hổ nhảy lên, lợi trảo tùy ý đánh đến một mạo hiểm giả.

- Bồng!

Mạo hiểm giả kia căn bản không kịp phản ứng, trường kiếm trong tay bị đánh bay, thân thể bị một trảo của Cụ Phong Xỉ hổ đập nát vụn toàn bộ.

- Đi tìm chết!

Một mạo hiểm giả giơ cao trường kiếm lên, ra sức chém xuống.

- Hô!

Cụ Phong Xỉ hổ bỗng gia tăng tốc độ, một đạo huyễn ảnh hiện lên, mạo hiểm giả kia nhất thời bị chém nát, ngay sau đó hai cái răng nhanh trực tiếp xé xác thân thể hắn ra.

- A!

Trong đám người vang lên một tiếng tê rống, tất cả mọi người xung quanh Cụ Phong Xỉ hổ đều vung kiếm bổ tới, dưới tránh né của Cụ Phong Xỉ hổ, hầu như tất cả trường kiếm đều thất bại, thỉnh thoảng có hai người bổ trúng thân thể Cụ Phong Xỉ hổ nhưng căn bản không làm tổn thương chút da lông nào.

- Sưu!

- Sưu!

- Sưu!

Cụ Phong Xỉ hổ vùng vẫy trong đám người, một một kích hạ xuống là cướp đi một mạng sống.

Quá nhanh, Cụ Phong Xỉ hổ ở trong đám Linh thú tứ giai am hiểu nhất chính là tốc độ, công kích và phòng ngự không mạnh nhưng ở trước mặt đám mạo hiểm giả chỉ có Thần Ân Linh sư trung cấp là cao nhất cùng hai tên Linh sư cấp thấp, còn lại đều là Linh sĩ và Linh đồ. Gặp công kích của Cụ Phong Xỉ hổ quả thực chính là một hồi tàn sát.

Chỉ trong nháy mắt, hai mươi ba mạo hiểm giả bị chết đi gần mười người.

- Trốn mau!

- Lấy thực lực của chúng ta căn bản không phá nổi phòng ngự của Cụ Phong Xỉ hổ!

- Lưu lại chỉ còn một con đường chết!

Chiến đấu ngắn ngủi trôi qua, đám mạo hiểm giả không còn dũng khí phản kháng nữa, bọn họ toàn lực chém vào trên thân thể Cụ Phong Xỉ hổ nhưng căn bản không gây được chút thương tổn, mà Cụ Phong Xỉ hổ lại có thể dễ dàng giết chết bọn họ.

Trốn!

Bọn họ chỉ có một lựa chọn!

Những người may mắn còn sống sót điên cuồng chạy trốn ra bốn phương tám hướng, Cụ Phong Xỉ hổ dù lợi hại hơn nữa cũng không thể đuổi giết tất cả những mạo hiểm giả chạy tứ tán như vậy, Cụ Phong Xỉ hổ có thể giết được mấy người?

- Nhanh, nhanh đi thông tri cho người dân Trấn Cự Tháp!

Thấy đám mạo hiểm giả bỏ chạy tán loạn, các tráng hán cũng vội vã chạy về trấn của mình.

Toàn bộ luyện võ trường hỗn loạn, chỉ có đoàn người Kiệt Sâm vẫn bất động như trước.

- Linh thú tứ giai quả nhiên lợi hại, công kích và phòng ngự của Cụ Phong Xỉ hổ bằng nhau thế nhưng tốc độ nhanh hơn ta không ít, cũng không biết công kích của ta có thể phá phòng ngự của nó không.

Ánh mắt Kiệt Sâm sáng rực lên nhìn Cụ Phong Xỉ hổ, từ khi tấn cấp Linh đồ cao cấp, đánh chết Cuồng Lang Cơ Vạn xong, hiện giờ Linh sư cao cấp đã không còn là đối thủ của hắn, lúc này hắn đang âm thầm so sánh mình và Cụ Phong Xỉ hổ.

Đầu Cụ Phong Xỉ hổ nhìn bốn phía xung quanh, trong mũi phụt ra sương trắng, chợt ánh mắt nhìn chăm chú vào đám người Kiệt Sâm cách đó không xa.

- Rống!

Thanh âm trầm thấp không rõ vang lên, Cụ Phong Xỉ hổ lao thẳng đến chỗ đám người Kiệt Sâm.

- Ốc Ân, các ngươi bảo vệ tiểu thư cho tốt, đầu Cụ Phong Xỉ hổ này để ta giải quyết!

Ba Đốn nhìn Cụ Phong Xỉ hổ lao vút tới, nhàn nhạt nói.

- Hừ, đối mặt với Cụ Phong Xỉ hổ còn dám ngây ngốc đứng đó, quả thật là lũ ngu.

Thần Ân đang đào tẩu thấy đám người Kiệt Sâm không tìm cách chạy thoát, trong lòng không khỏi cười nhạt:

- Tuy rằng đầu lĩnh hộ vệ kia mạnh mẽ nhưng chỉ sợ chỉ là một Linh sư cao cấp, còn lại đều là Linh sĩ cao cấp mà thôi, Cụ Phong Xỉ hổ là Linh thú tứ giai, lưu lại chính là tìm đường chết.

Không ít mạo hiểm giả đang chạy trốn cũng bớt thời gian quay lại nhìn, thấy Cụ Phong Xỉ hổ đánh về phía đám người Kiệt Sâm, nghĩ đến sự lợi hại của đám Ốc Ân lúc trước, trong lòng không khỏi có chút chờ mong, mà càng nhiều hơn là đáng tiếc. Rất hiển nhiên, khi đối mặt với Linh thú tứ giai Cụ Phong Xỉ hổ, bọn họ cũng không xem trọng đám Ốc Ân.

Vừa nghĩ đến Yên Cơ thành thục quyến rũ, giống như một viên mật ngọt lại bị chết dưới vuốt của Cụ Phong Xỉ hổ, những mạo hiểm giả đều không khỏi cảm giác tiếc hận trong lòng.

- Di, đại hán trung niên trong đội ngũ đó lên rồi!

Chính vào lúc này, đám mạo hiểm giả lại phát hiện, mấy hộ vệ mặc áo giáp của Kiệt Sâm kia co rút lại, để vây quanh bốn người thiếu niên, nữ nhân, lão giả, nhưng đại hán trung niên chậm rãi đi ra khỏi đoàn người.

Nhìn Cụ Phong Xỉ hổ hung mãnh vọt tới, Ba Đốn chậm rãi vận chuyển Linh lực Tông Linh sư cao cấp trong cơ thể, một tia Linh lực dâng trào mãnh liệt trong thân thể hắn khiến Ba Đốn cảm giác vô cùng hưng phấn.

- Hắc, tiểu tử kia, đại gia chơi đùa với ngươi.

Ba Đốn phát sinh một trận cười hào sảng trong miệng.

- Hưu!

Thấy có người cư nhiên dám ngăn trở trước mặt chính mình, điều này khiến Cụ Phong Xỉ hổ cảm giác bị người ta khinh rẻ, thân hình mạnh mẽ gia tốc, biến ảo thành một đạo tàn ảnh.

- Rống!

Cụ Phong Xỉ hổ mở miệng máu lớn, lợi trảo đánh mạnh về phía Ba Đốn.

- Dừng!

Ba Đốn gầm lên giận dữ, trường kiếm bên hông cũng không rút ra, hai tay nhanh như thiểm điện bắt được đôi chân trước của Cụ Phong Xỉ hổ.

Giống như thiên thạch lao xuống địa cầu, một người một thú trong nháy mắt lao vào một chỗ, vô số bụi khói mù mịt bốc lên, toàn bộ thân thể của Ba Đốn bị đánh lui ra ngoài mấy thước, hai chân trượt dài trên luyện võ trường tạo thành hai khe rãnh thật dài, mãi một lúc mới rốt cục ngừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.