Dược Thần

Chương 93: Tinh Không Bí Ngân



Cái gọi là không ai đánh vào khuôn mặt đang cười, Mai Tây ăn nói khép nép như thế, mình cũng không cần phải một mực làm khó.

Một bên Tạp Lạc Tư đang nói bị Kiệt Sâm ngắt lời thì sắc mặt trở nên tái nhợt, nhưng mà vẫn cố gắng nở nụ cười, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, xấu hổ vô cùng, tiến thối không được.

- Ha ha, đúng rồi Đại sư Kiệt Sâm, hôm nay đã sắp tới giữa trưa, ta xem ngươi còn chưa dùng bữa, không bằng để tại hạ tại Thanh Phong lâu trong thành thay đại sư ngài bày tiệc mời khách a.

Thanh Phong lâu là quán ăn có cấp bậc tương đối cao ở Thành Tháp Lâm, muốn ăn một bữa cơm tại nơi này cũng mấy mười mấy Linh tệ. Mạo Hiểm Giả bình thường căn bản ngay cả dũng khí đi vào đều không có.

- Không cần, ta còn có việc, nếu như quản sự Mai Tây không có chuyện gì thì ta đi trước.

Kiệt Sâm lắc đầu, quay người thì muốn ly khai.

- Ha ha, Đại sư Kiệt Sâm đi thong thả.

Chứng kiến Kiệt Sâm phải đi, Mai Tây vội vàng bước nhanh đi tới trước mặt hắn nói:

- Nghe nói đại sư lần này trở lại trấn Khoa Đa gặp một chút phiền toái, Ngả Tát Khắc hội trưởng sau khi biết thì tương đối quan tâm.Tạp Lạc Tư!!

Nói đến đây, Mai Tây đột nhiên nghiêm khắc quát to một tiếng, Tạp Lạc Tư một bên lòng nhảy dựng, lúc này thấp thỏm không yên tiến lên đây.

Mai Tây nhìn qua Tạp Lạc Tư thản nhiên nói:

- Từ giờ trở đi ngươi đã không còn là hội trưởng Linh Sư công hội của trấn Khoa Đa nữa, ngươi cũng đã lớn tuổi, công hội sẽ chiếu cố ngươi một chút. Trấn Hắc Thạch phụ cận nói còn thiếu khuyết một nhiệm vụ đăng ký viên, ngươi tới đó dưỡng lão đi.

- Còn nữa, sòng bài Cáp Lý ở trấn Khoa Đa bởi vì nghi ngờ làm trái với luật pháp vương quốc nên tất cả tài sản toàn bộ do công hội sung công quỹ, còn có mạo hiểm đoàn Cuồng Lang của trấn Khoa Đa tại trấn Khoa Đa bên trên ỷ thế hiếp người, trái với luật pháp vương quốc đồng dạng cho thủ tiêu, giải tán, sắp tới sẽ có nhân viên công tác của công hội tiến đến chấp hành. . .

Mai Tây lạnh lùng giống như chấp hành tử hình tuyên bố mệnh lệnh, sau đó mặt mũi tràn đầy tươi cười đối với Kiệt Sâm nói:

- Đại sư Kiệt Sâm, ngươi thấy xử lí như vậy thế nào?

Sắc mặt Tạp Lạc Tư xám như tro tàn, hắn chẳng thể nghĩ tới, chính mình khổ tâm kinh donh toàn bộ đã hóa thành nước chảy, lợi nhuận hàng năm của sòng bài Cáp Lý, mình cũng sẽ xuất ra một bộ phận nộp lên trên Linh Sư công hội của Thành Tháp Lâm, lại không nghĩ rằng kết quả là toàn bộ đều công dã tràng, nguyên nhân chỉ là bởi vì đắc tội một thiếu niên tên là Kiệt Sâm.

Trong lòng của hắn là vô cùng hối hận, hận mạo hiểm đoàn Cuồng Lang, hận chính mình đi Linh Sư công hội báo cáo tình huống, đó như thế nào không nghe ngóng xem vị Kiệt Sâm đó đến tột cùng có địa vị như thế nào.

- Công vụ của Linh Sư công hội các ngươi không cần báo cáo với ta.

Kiệt Sâm khẽ liếc mắt nhìn Mai Tây một cái rồi quay người rời đi.

- Đi thôi, theo ta trở về.

Mai Tây đưa mắt nhìn bóng lưng Kiệt Sâm biến mất tại đầu đường, lạnh lùng nhìn Tạp Lạc Tư bên người, trong miệng hừ lạnh một tiếng, mang theo mọi người hướng phía Linh Sư công hội đi đến.

...

Kiệt Sâm sau khi tốt nghiệp từ học viện Tây Tư liền một mực dừng lại ở phòng thí nghiệm vùng ngoại thành Tát Cáp, mà Bỉ Tư Pháp Mỗ cũng đem phòng làm việc của mình bố trí không thiếu thứ gì, sau đó dọn phòng thí nghiệm của Tát Cáp đi, dùng một mĩ danh viết là nơi nghiên cứu thảo luận cùng nhau nghiên cứu. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Kiệt Sâm trở lại Thành Tháp Lâm, địa phương đi tới đầu tiên tự nhiên là phòng ở vùng ngoại thành Tát Cáp.

Còn chưa đi gần phòng thí nghiệm Tát Cáp liền nhìn thấy Khải Tát Lâm tới nghênh đón.

- Đại sư Kiệt Sâm, là ngài, ngài đã trở lại?

Chứng kiến Kiệt Sâm, Khải Tát Lâm nhịn không được nhảy lên, trên mặt còn mang theo nụ cười vui mừng.

- Không phải ta còn có thể là ai, một thời gian ngắn không gặp, không phải ngay cả ta cũng không nhận ra a.

Kiệt Sâm cười nói.

- Ha ha, làm sao lại có chuyện đó.

Trên mặt Khải Tát Lâm mang theo một tia đỏ ửng.

Đối với Kiệt Sâm, trong lòng Khải Tát Lâm tràn đầy hảo cảm cùng cảm kích, nếu như không có Kiệt Sâm, chính mình cũng không có khả năng được hội trưởng Tát Cáp chú ý. Tạm giữ chức Linh Sư công hội, nhưng mỗi ngày đều tới phòng thí nghiệm hỗ trợ Tát Cáp, Bỉ Tư Pháp Mỗ, Kiệt Sâm làm việc lặt vặt, mua sắm tài liệu, đám tỷ muội trước kia ở công hội hâm mộ mình tới chết luôn.

- Đúng rồi Khải Tát Lâm, hôm nay cơm trưa ngươi làm chưa? Nếu như chưa thì làm thêm cho ta một phần.

- Tốt, Đại sư Kiệt Sâm, ta hiện tại chính muốn đi ra ngoài mua thức ăn, đúng rồi Đại sư Kiệt Sâm, những ngày này ngài không có ở đây hội trưởng Tát Cáp cùng Đại sư Bỉ Tư Pháp Mỗ nhớ ngươi muốn chết.

Khải Tát Lâm cười khẽ một tiếng, quay người đi ra ngoài.

- Nhớ ta muốn chết?

Kiệt Sâm không khỏi cảm thấy toàn thân một hồi ác hàn:

- Hai lão nầy, đúng là không có chuyện gì tốt.

Kiệt Sâm đi vào phòng thí nghiệm, trông thấy hai bộ mặt mi sầu khổ kiểm nhìn bình phối chế, một người đang níu râu của mình, một người thì sững sờ, ngẩn người nhìm chằm chằm vào bình phối chế, tựa hồ như đó là cừu nhân giết cha của hắn vậy.

- Ah. Kiệt Sâm thân ái, ngươi không có ở đây thật sự là muốn giết chết ta rồi. . .

Thấy Kiệt Sâm, hai lão gia hỏa này nhảy dựng lên, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn hắn.

Nhìn hai người mắt lóe ra những tia sáng xanh lè, Kiệt Sâm thì cảm thấy mình như là một chú dê nhỏ đứng ở trước măt hai đầu sói già, đợi chờ mình chính là xương cốt không còn.

Không đợi Kiệt Sâm nói chuyện, hai lão mạnh mẽ xông lên, một người giữ chặt một cánh tay Kiệt Sâm kéo hắn tới bàn thí nghiệm của mình.

- Đến, Kiệt Sâm, đến xem ta gần đây phối chế Hoán Tỉnh Dược Tề, chuyện gì xảy ra? Vì cái gì sau khi gia nhập thêm Thái Dương Thạch thì nó không có một chút biến hóa...

Bỉ Tư Pháp Mỗ lôi kéo Kiệt Sâm tới bàn của lão.

- Đến xem ta, Kiệt Sâm, trước xem ta, An Linh Chi Dịch ta hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn trình tự phối chế, như thế nào sau khi phối chế thành công căn bản không có hiệu quả?

Tát Cáp cũng không cam chịu yếu thế.

- Đại sư Kiệt Sâm, ngươi xem của ta...

- Xem của ta trước, Đại sư Kiệt Sâm!

- Tát Cáp lão đầu, ngươi buông tay. . .

- Bỉ Tư Pháp Mỗ lão Ma, ngươi buông tay cho ta...

- Ngươi cái con rùa già này...

- Ngươi cái lão bất tử này...

Hai vị đại sư đức cao vọng trọng ở Thành Tháp Lâm lôi kéo tay Kiệt Sâm, không ai chịu buông, chửi nhau ỏm tỏi.

- Đừng có kéo nữa...nếu không tay của ta sẽ gãy mất.

Kiệt Sâm há miệng kêu to:

- Nếu còn kéo nữa, ta không xem của ai hết.

- Hừ!

Nghe được Kiệt Sâm nói, hai người lúc này liền nhanh chóng thả tay Kiệt Sâm ra, sau đó hừ lạnh trừng mắt nhìn nhau.

Kiệt Sâm vuốt vuốt hai tay bị đau:

- Được rồi được rồi, ta cho hai người các ngươi chủ ý a, hai người các ngươi từng người đưa ta một vật, ai đưa đồ vật càng làm cho ta thoả mãn, ta sẽ xem của người đó đầu tiên, đây chẳng phải là được sao, nhốn nháo làm cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.