Lý Thiệu Quân thấy Diệp Phồn thần sắc bất an đứng tại chỗ nhìn hắn, trong ánh mắt còn có chút kinh hoảng, vì thế bước từng bước dài, đi tới.
Nhìn Lý Thiệu Quân cao lớn từng bước một tiến về phía mình, trái tim Diệp Phồn bắt đầu nổi trống, sợ hãi muốn lui về phía sau, nhưng đôi chân lại như bị đóng đinh, nửa bước cũng không bước nổi.
Lý Thiệu Quân trong tay còn cầm kem chống nắng, hướng cậu quơ huơ, tận lực khắc chế cảm xúc của mình, nhưng thanh âm vẫn còn chút khàn khàn "Phồn Phồn, tôi chỉ là muốn giúp cậu bôi cái kem chống nắng, như thế nào lại phản ứng lớn như thế, làm sao vậy?"
Tuy rằng thanh âm Lý Thiệu Quân đã rất ôn nhu, nhưng Diệp Phồn vẫn cắn môi, cậu không biết phải nên nói như thế nào.
Diệp Phồn không biết là đang sợ Lý Thiệu Quân hay là sợ chính mình, vừa rồi khi bàn tay ấm áp của Lý Thiệu Quân đụng tới hai nơi kia, cư nhiên có một loại kích động mạc danh lại mãnh liệt xông thẳng vào trái tim cậu, khiến da đầu cậu tê dại, thiếu chút nữa hô lên.
Loại cảm giác xa lạ quỷ dị lại mãnh liệt này tới quá đột nhiên, làm thân thể cậu không nhịn được run rẩy, chân đều nhũn ra.
Cậu theo bản năng liền cảm thấy thực cảm thấy thẹn, thực sợ hãi, cậu không nên có loại phản ứng này, cũng muốn nhanh chóng rời xa Lý Thiệu Quân, người mang đến cho cậu loại cảm giác này.
Lý Thiệu Quân đến gần mới phát hiện thân thể Diệp Phồn run đến lợi hại, muốn vòng tay ôm người vào trong lòng lại ngừng ở giữa không trung, đành thu tay về, lập tức trong lòng có chút mất mát, đến bây giờ Diệp Phồn vẫn bài xích việc hắn chạm vào thân mật một chút, bất quá hắn cũng không đem mất mát này biểu hiện lên mặt, ngược lại khóe miệng giơ lên, ra vẻ xấu xa, đôi tay giơ lên giống như bộ dáng nhận thua: "Được rồi, xin lỗi đã ép cậu bôi kém chống nắng, cậu không thích thì không cần nữa, cậu cầm cái chai, để tôi vào phòng tắm một lượt đã, cậu tranh thủ thu dọn đồ một chút, đợi tôi xong việc thì chúng ta đi xuống được không?"
Diệp Phồn biết Lý Thiệu Quân có ý tốt, tự cậu làm ra tình cảnh xấu hổ này, thấy mình thật không biết tốt xấu, nhưng cái loại cảm giác vừa rồi thật khiến người ta sợ hãi, cậu không dám tiếp tục thể nghiệm.
Nhìn đến Lý Thiệu Quân chủ động cấp cho mình một bậc thang đi xuống, Diệp Phồn trong lòng thực cảm kích hắn luôn là đối chính mình ôn nhu như vậy, đồng thời cậu đối Lý Thiệu Quân cũng thật cảm thấy hổ thẹn, gật gật đầu, mang theo xin lỗi, "Ân, kỳ thật tớ biết cậu là muốn tốt cho tớ, không liên quan đến cậu, là do tớ......"
Lý Thiệu Quân thấy Diệp Phồn rốt cuộc mở miệng, lại còn bày ra bộ dáng tự trách trông thật ủy khuất như thỏ con đáng thương, làm cho lòng hắn thực thương tiếc, chính là lại không muốn dọa đến cậu, chỉ có thể làm ra vẻ không sao cả nói: "Đừng nói như vậy, tới nơi này thì nên vui vẻ, cậu không có sai cái gì cả, phiền toái cậu giúp tôi thu dọn đồ vật".
Lý Thiệu Quân cười cười, cho cậu một cái nháy mắt mê người, mới xoay người vào phòng tắm.
Chờ Lý Thiệu Quân đem bầu không khí đầy tính xâm lược kia vào phòng tắm, lúc này tâm tình Diệp Phồn mới đỡ hơn một chút, có chút hư thoát ngồi trên giường, nỗ lực ổn định cảm xúc của mình, cậu thấy giận bản thân sao lại làm ra phản ứng thái quá như vậy.
Hít thật sâu nhiều lần, Diệp Phồn chậm rãi bình ổn lại cảm xúc, hướng phòng tắm nhìn nhìn, cửa vẫn đang đóng lại, nhìn kem chống nắng trong tay, nghĩ đến lời Lý Thiệu Quân nói, tin tưởng nếu thật sự bị phơi nắng đến tróc da, chính mình khẳng định chịu không nổi, vẫn là ngoan ngoãn thoa kem chống nắng, cẩn thận bôi lên những chỗ sẽ lộ dưới ánh mặt trời.
Lý Thiệu Quân bước vào phòng tắm liền dội khắp người nước lạnh, để nước lạnh có thể mang đi cảm giác khô nóng của thân thể đang bị dục vọng thiêu đốt, ánh mắt mang theo dục vọng thâm trầm cũng dần dần khôi phục thanh minh.
Thời điểm Lý Thiệu Quân bước ra từ phòng tắm, Diệp Phồn đã thu thập xong xuôi đồ vật, nghe trong không khí nhàn nhạt mùi hương, Lý Thiệu Quân biết Diệp Phồn đã tự mình thoa xong kem chống nắng.
Diệp Phồn lúc này đã bình tĩnh lại, đối với Lý Thiệu Quân vẫn bình thường, thoải mái nói với hắn: "Tớ thu dọn xong rồi, mấy cái này để trong túi đem theo".
"Được, chúng ta đi xuống lầu một tập hợp." Lý Thiệu Quân cũng phi thường tự nhiên trả lời, một chút cũng không có chịu ảnh hưởng chuyện ban nãy, làm Diệp Phồn cũng càng thêm tự nhiên.
Lý Thiệu Quân nhìn Diệp Phồn cởi trần, trong lòng kỳ thật là có chút khó chịu, không muốn bị những người khác nhìn đến, liền đi đến mép giường đem cầm một chiếc áo thun sạch sẽ màu trắng ở trên tay.
Diệp Phồn cũng không cảm thấy có gì kì quái, có thể Lý Thiệu Quân cầm theo thấy nắng quá thì mặc, chứ còn cậu thì sẽ không cần mặc đâu, thân thể quá yêu đuối mới hay nghi thần nghi quỷ, kinh hoàng bất an, lần này phải hải hảo phơi nắng đen một chút, thoạt nhìn giống nam tử hán một chút, không thể để Lý Thiệu Quân lúc nào cũng bảo vệ cậu, nhường cậu được.
Bọn họ đang định bước ra cửa, liền nghe tiếng gõ cửa bộp bộp, bên ngoài truyền đến tiếng vang lớn của Lưu Thanh Thanh.
Lưu Thanh Thanh cùng Thiệu Đạt Văn ở dưới đợi đã lâu cũng không thấy hai người bọn họ xuống dưới, thầm nghĩ hai tên nam nhân thay cái quần áo so với nàng còn tỉ mỉ hơn, thật sự không kiên nhẫn liền chạy lên lầu đi gọi bọn họ, "Các cậu ổn không đó, lại chờ thêm nữa là thái dương đều rớt xuống biển luôn nè."
Diệp Phồn nghe xong, lập tức đáp lại "Bọn tớ ổn, ra liền đây!" Cầm theo đồ vật, xỏ dép lê xong liền chạy ra mở cửa.
Lý Thiệu Quân thấy Diệp Phồn không mặc áo mà cứ thế chạy ra mở cửa, hắn đương nhiên biết người bên ngoài là ai, chính là tình địch tiềm tàng của hắn a, liền một phen giữ tay Diệp Phồn lại, đem áo thun trắng trong tay mình quàng lên đầu Diệp Phồn.
Diệp Phồn có chút ngốc, bất quá Lý Thiệu Quân động tác nhanh, vẫn thuận thế mặc áo xong xuôi cho cậu, áo Lý Thiệu Quân mặc trên người Diệp Phồn trở nên rộng thùng thình, còn trùm đến qua mông, Lý Thiệu Quân thấy thì phi thường vừa lòng.
Không đợi Diệp Phồn thắc mắc, Lý Thiệu Quân cũng tự mình mặc vào một kiện áo thun, tiếp theo chủ động giải thích, "Lưu Thanh Thanh là nữ sinh, chúng ta cứ để như vậy không quá thích hợp, nàng khả năng sẽ thấy ngại."
Diệp Phồn nghĩ nghĩ cảm thấy có đạo lý, cũng không đem áo thun trên người cởi ra, nghe được bên ngoài Lưu Thanh Thanh đang thúc giục, liền chạy nhanh đi đến đem cửa mở ra.
Lưu Thanh Thanh mặc một chiếc váy hai dây thướt tha, trên vai quàng thêm chiếc khăn lụa, trong tay còn cầm chiếc mũ rộng vành thắt nơ, cả người thực sinh đẹp, cũng rất phù hợp với địa phương nhiệt đới mà đầy phong tình này.
Lý Thiệu Quân lập tức đi tới, thuận tay tiếp nhận túi trong tay Diệp Phồn, sau đó đứng ngăn cách giữa Diệp Phồn với Lưu Thanh "Chúng ta đi xuống đi!"
Diệp Phồn nhìn Lưu Thanh Thanh thập phần xinh đẹp đổi thành tấm lưng dày rộng của Lý Thiệu Quân, có chút khó hiểu, vì cái gì mỗi lần Lưu Thanh Thanh tới tìm cậu hoặc là hơi chút đến gần, Lý Thiệu Quân đều có dấu hiệu cố ý quấy rối, cũng thực chú trọng hình tượng khi gặp mặt Lưu Thanh Thanh, thái độ đối với chính mình cũng thật cẩn thận, tỷ như vừa rồi Lý Thiệu Quân bắt mình đem áo mặc vào.
Bất quá Diệp Phồn còn không có nghĩ kĩ, cậu lần đầu tiên được dẫn đến biển, tâm tình rất mau chóng bị thu hút bởi những thứ mới mẻ, không có thời gian phiền não nhiều.
Giang Nam hải đảo là địa danh du lịch nổi tiếng, một năm bốn mùa đều có không ít du khách, hiện tại vừa mới nghỉ đông, người tới đây cũng không quá nhiều, không thể so với mùa hè đông đúc, hơn nữa bọn họ ở chỗ này là bãi biển trong khu nghỉ dưỡng cao cấp, người càng ít hơn, không giống địa điểm đông đúc khác, ở đây có thể thư thái vui sướng chơi đùa.
Diệp Phồn dẫm lên trên bờ cát mềm mịn, trải nghiệm cảm giác khác lạ, cũng không giống cảm giác ngày thường ngồi xe đạp đi qua hồ nước, trên bờ cát, hạt cát càng thêm tinh tế cũng càng thêm mềm mại, dẫm chân lên liền nhẹ nhàng lún xuống.
Diệp Phồn lần đầu dạo bước trên bãi biển có chút không quen, đi hơi khó khăn, nhưng thật sự thì cậu lại thích cảm giác này.
Nhìn từng cơn sóng xô vào bờ, tâm tình Diệp Phồn bắt đầu ngứa ngáy, học theo những người trên bờ, cậu cũng cởi dép lê ra xách ở trên tay, chân trần đi trên cát lưu lại một cái dấu chân, nước biển thì không ngừng xô vào mắt cá chân của cậu, thật sự là thoải mái, tuy rằng nhiệt độ không quá cao, nhưng khi nước biển chạm vào cậu cảm thấy vô cùng mát mẻ.
Lý Thiệu Quân nhìn Diệp Phồn một mình chơi đến độ vui vẻ như vậy, đi theo phía sau cậu, mang theo mỉm cười, ôn nhu yên lặng mà nhìn chăm chú từng biểu cảm của cậu.
Diệp Phồn vui sướng tung tăng trên bãi biển, Lý Thiệu Quân thì tay đút túi quần, tiêu sái bước ở phía sau, bộ dáng không khác gì người mẫu đang sải bước trên sân khấu, hấp dẫn ánh mắt của đông đảo người xung quanh.
Lưu Thanh Thanh không nghĩ tới Diệp Phồn ngày thường an tĩnh không nói lời nào mà ở trên biển lại có thể vui vẻ đến vậy, so với ở trường thì sinh động rất nhiều, một mình tự nghịch mà còn vui đến vậy.
Nàng cũng túm váy lại, cởi dép ra, nhìn đến Thiệu Đạt Văn vẫn đang ở cùng với mỹ nữ nói chuyện phiếm, mắt trợn trắng, nhanh chân đuổi theo Diệp Phồn.
Lưu Thanh Thanh là cô nương mê chơi lại hoạt bát, cười ha hả chạy tới, sau đó liền khom lưng vốc một vốc nước biển hướng Diệp Phồn hất tới, còn thần thanh khí sảng hướng cậu làm mặt quỷ, "Hừ, Diệp Phồn cậu một mình chơi vui vẻ quá nha, đều không rủ tớ, làm tớ bồi bên cạnh cái tên gia hỏa nhàm chán kia.
Sau đó lại lấy một vốc nước hất về phía cậu, nhìn Diệp Phồn không kịp phòng bị mà ướt nhẹp, nàng ha ha cười to.
Diệp Phồn lau lau nước trên mặt, cũng không cam lòng yếu thế nâng lên một vốc nước biển hướng nàng hất tới, bất quá do dùng lực lớn, làm cả hai người đều dính nước, thế là hai quỷ nghịch ngợm liền hắt nước vào nhau liên tục.
Lý Thiệu Quân nhìn hai người, chỉ có thể bất đắc dĩ cười lắc đầu, thật không có biện pháp với bọn họ.
Thiệu Đạt Văn vốn cùng nhóm mỹ nữ nói chuyện không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Lý Thiệu Quân, vây xem hai người đang chơi đến vô cùng vui vẻ, nhìn hắn bất đắc dĩ lại cười ngớ ngẩn, nhịn cười, cậu vỗ vỗ bả vai Lý Thiệu Quân, nghiêm trang an ủi hắn, "Biểu ca, anh đừng ghen nha, nam nhân thì lòng dạ nên rộng lớn một chút a."
Lý Thiệu Quân khi nhìn Diệp Phồn thì trên mặt còn mang theo ôn nhu mỉm cười, đến lúc quay đầu nhìn về phía biểu đệ, lại là một khuôn mặt lạnh lùng, cười lạnh nói: "Ta đối hắn lòng dạ rất rộng lớn, đối với cậu liền không giống nhau, ta cảm thấy cần thiết hướng cô họ nói một chút là cậu lên cao trung thì cũng nên đến công ty rèn luyện ý tưởng chứ nhỉ."
Thiệu Đạt Văn từ bộ dáng vui sướng khi người gặp họa nghe được lời anh họ nói mặt nhăn lại như khổ qua, vội vàng giơ hai tay đầu hàng, còn đem ngón tay lên miệng, làm bộ dáng đem miệng mình kéo khóa lại, tuyệt không nói nhiều, chỉ mong biểu ca buông tha cho cậu, lên cao trung nghe nói cực kì vui, nếu còn phải tới công ty chạy vặt, kia trực tiếp bỏ mình luôn rồi.
Lý Thiệu Quân thấy hai người cũng đã chơi được một lúc, gọi họ trở về, bốn người ở dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, nằm trên ghế dài nghỉ ngơi, lại uống nước dừa mát lạnh trên bàn, thập phần thích ý.
Diệp Phồn hai tay gối lên đầu, xuyên qua kính râm nhìn không trung, cảm nhận gió biển, cảm thấy thực tự do tự tại.
Đột nhiên trước mắt trở nên sáng ngời, ngẩng đầu xem, kính râm của mình bị Lý Thiệu Quân tháo xuống cầm ở trong tay, còn hướng cậu vươn một bàn tay, Diệp Phồn hiểu ý vươn tay cầm tay hắn, để Lý Thiệu Quân kéo lên, cậu mới hỏi: "Làm sao vậy?"
Lý Thiệu Quân giơ phao cứu sinh trong tay lên, hỏi: "Muốn đi bơi lội không?"