Dược Thủ Hồi Xuân

Chương 43: Thân thích



Nhóm nữ hài đều là hiếu kỳ đối với dược liệu, chỉ là nghĩ muốn xem dược liệu là như thế nào, bởi vậy , khi nghe Ninh Đức Vinh nói, các nàng một chút cũng không muốn biết, nhưng không thể làm bộ không hứng thú đành đứng vây quanh

“ Ngũ nha đầu, ngươi vừa hỏi cây bồ công anh có tác dụng gì, để tam gia gia giảng giải cho các ngươi, cây bồ công anh , thân thảo, lá xanh, răng cưa, hoa vàng, sống nơi sơn dã, bờ ruộng, thậm chí là tường hoa…”

Ninh Tiêm Bích đến lúc này mới thấy được thực lực của vị tam gia gia này, vỏn vẹn cây bồ công anh, hắn nói đông nói tây đến nửa canh giờ, đến mặt nhóm tỷ muội đều tái, nay xem ra, khi mình đến Hạnh Lâm Uyển, lão gia tử lôi kéo nàng giải thích dược tính dược lý thực phi thường đơn giản, chỉ giảng những chỗ trọng yếu

Cho dù biết Ninh Đức Vinh cố ý, Ninh tiêm bích vẫn cảm thấy may mắn. Nàng ngồi phía trên, mặt không đổi sắc, nhìn bản đơn lẻ trong tay Ninh Đức Vinh , cố gắng duy trì hình tượng nghiêm trang, thực tế, bụng đã muốn cười đến rút gân

Cho đến khi đem nhóm nữ hài nói đến sùi bọt mép, Ninh Đức Vinh mới thu hồi thảo dược trên bàn, nhìn sắc trời, cười tự đắc như một pho tượng phật di lặc nói “ trời không còn sớm, các ngươi về thỉnh an tổ mẫu, nếu muốn thêm tri thức , ngày mai cứ đên tìm gia gia, các ngươi tư chất tuy không bằng thược dược nhưng ở bên cạnh gia gia học vài năm , xem bệnh nhận thuốc là không có vấn đề”

Trữ tiêm nguyệt không mang tâm sự, vừa nghe lời này, đầu “ đông” một tiếng liền đụng vào bàn, sau đó ngẩng đầu gượng cười nói “ không…không cần tam gia gia, chúng ta…Chúng ta chỉ hiếu kỳ thôi, không giống lục muội muội muốn làm thần y, biết này là đủ dung rồi” Nói xong liền kéo mấy tỷ muội chạy trối chết.

Buồn cười, chỉ nghe một canh giờ đã không chịu nổi, còn vài năm? Chịu đựng như vậy so với tra tấn dưới địa ngục còn đáng sợ hơn. Muốn xem bệnh, nhận thuốc? các nàng là ai? Là thiên kim tiểu thư bá tước phủ, đó không phải kế sinh nhai, không thể đi khắp hang cùng ngõ hẻm.

Những nữ hài nhi giống như TRữ Tiêm Nguyệt , các nàng đối Thẩm thiên sơn rất ngạc nhiên, thực thích hài tử xinh đẹp, nhưng không muốn trả giá cho việc đó, các nàng thà không cần gặp Thẩm Thiên Sơn.

Bạch Thải Chi cũng bị Ninh Tiêm La kéo ra ngoài, chẳng qua không giống các hài tử khác, quay đầu lại, hận không thể chắp cánh bay về, nàng liên tiếp quay đầu, trong mắt là những suy nghĩ sâu xa.

Tam gia gia thực lợi hại” Đến khi bọn tỷ muội chạy trốn không còn thấy bong dáng, ninh Tiêm Bích mới chậm rãi đứng lên, nhìn Ninh Đức Vinh, mỉm cười khen ngợi. Lão đầu nhi trừng mắt liếc nàng, hừ nói “ Ta ngược lại thích náo nhiệt, bất quá nhìn ngươi không được tự nhiên, đành phải không phuc hậu vậy”

Ninh Tiêm Bích cười hì hì vạn phuc, nhẹ giọng nói” tôn nữ nhi xin cảm tạ gia gia viện trợ” Nói xong liền cáo từ, cùng Sơn Trà và Ngọc Nhi thu thập mấy thứ rồi về Bạch Thược viện.

TRước cửa, chỉ thấy Dư thị ngồi ở gian ngoài tháp, tay cầm một tờ giấy, nước mắt muốn rơi xuống tờ giấy trước mắt. Lan di nương ở một bên ngẩng cổ xem, nhỏ giọng nói “ thái thái, đến tột cùng là sao thế này? Ngài nói chuyện đi”

Nhìn thấy Ninh Tiêm Bích tiến vào, Dư thị rốt cụ thu hồi thư, ngẩng đầu nhìn Lan di nương nói “ tỷ tỷ của ta…tỷ tỷ của ta muốn vào kinh, đại khái muốn đến Dương Châu, nên gọi ta và lão gia hỗ trợ tìm một tòa nhà

“ Cái gì? Di thai thái đến đây?”

Lan di nương kêu lên một tiếng, trên mặt lộ vẻ hoan hỉ, tuy biết nàng không thật tâm , dù sao ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp , sao mà cao hứng được? nhưng lúc này Dư thị kích động tâm tình, thấy Lan di nương kinh hỉ, cũng thập phần dễ chịu, gật gật đầu, nàng nhìn về phía Ninh Tiêm bích , rơi lệ cười nói “ thược Dược, dì ngươi vào kinh thành,….ngươi có cao hứng hay không?”

Ninh Tiêm Bích cười gật đầu nói: "Cao hứng."

Đối với này dì, nàng còn có chút ấn tượng, trong trí nhớ, dì cùng biểu ca đến kinh thành, nghe nói vì Dượng qua đời, mẫu tử ở Giang Nam có chút vất vả, mỗi ngày người trong tộc lại thầm nghĩ muốn cướp đoạt tiền tài của hai người, dì không muốn cãi vã nhiều, đành mang con vào kinh

Khi đó, tam phòng một chút địa vị cũng không có, miễn bàn giống như Ninh Ngọc Lan và Bạch Thải Chi lưu lại trong phủ

Cũng may, dượng mất, nhưng để lại khá nhiều tài sản , bởi vậy dì ở kinh thành mua một bất động sản ở với con ở đó. Các nàng cũng có ý muốn để Ninh Thế Bạc giúp biểu cả mưu tiền đồ, chỉ tiếc, phụ thân khi đó ngày cả nhà mình đều không có khả năng, nơi nào giúp được được biểu ca an bài tiền đồ? Cho nên, cuối cùng biểu ca cũng chỉ là kế thừa truyền thống kinh doanh hai gian hàng .

Đối với dì và bạn dì, Ninh tiêm Bích nhớ rõ rang, tuy đời trước cũng không thấy qua hai lần, nhưng mà dì là người ôn hòa , thiện nhân, dung mạo không quá xuất sắc, nhưng cũng xem nhiw thanh tú, ngược lại biểu ca là tuấn tú bất phàm, hắn còn tự mình làm lồng chim cho mình, có thể nói là rất khéo tay

Bởi vây, nghe nói dì và biểu ca tới, Ninh Tiêm Bích trong lòng hưng phấn, Dư thị thấy nữ nhi cao hứng,t rong long vui sướng, nhịn không được nói “ thật không nghĩ tới đời này ta còn được gặp mặt tỷ tywr một lần, tính ra, cháu ngoại trai hẳn là lớn hơn Thược Dược hai ba tuổi, các nàng đến lúc này, ta có thể đến xem người. Vậy, Anh Đào, nhanh đi thỉnh lão gia về, hai ngày ngày không cần đi thư phòng hoặc thăm bạn hữu, phải tìm tòa nhà mới thật tốt, tốt nhất là phụ cận…”

Nói tới đây, Dư thị liền thở dài một tiếng, Ninh Tiêm Bích trong long biết nàng hiểu bên cạnh bá tước phủ đều là tòa nhà quyền quý, dì cùng biểu ca bất quá là giới bình dân, mặc dù có toan nhà bán ra, cacs nàng cũng không thể mua, không có tư cách, đây là chế độ đẳng cấp sâm nghiêm

Người trong lòng cũng than một tiếng. Một lúc sau, Ninh Thế Bạc trở về, nghe nói là dì cả tỷ muốn dẫn cháu ngoại trai vào kinh, cũng thập phần cao hứng, liền cùng Dư thị lên kế hoạch một phen, thẳng đến mặt trời chiều ngã về tây, phu thê mang theo Ninh Tiêm Bích Lan di nương còn có tuyên nhi cùng đi thỉnh an Khương lão thái quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.