Dược Thủ Hồi Xuân

Chương 5: Tỷ muội



Dư thị cùng Lan di nương đều chăm chú nhìn, Ninh Thế Bạc thích nhất thê thiếp nhìn chính mình sùng bái như vậy, lập tức không khỏi hắng giọng vài câu khiến Ninh Tiêm Bích cũng cười ra tiếng. Lúc này người đàn ông hơn ba mươi tuổi mới thấy không được tự nhiên, ho khan một tiếng nói: "Thì ra gia đình kia không có con. Lúc Tam thúc được giao thì chỉ là một đứa bé mới sinh. Do đó vợ chồng hai người kia sinh lòng tham, vội vàng chuyển chỗ ở. Từ đó về sau nuôi dưỡng Tam thúc như con mình. Ôi! Cũng do tổ mẫu không có kinh nghiệm, nếu muốn gửi con mình thì phải tìm hiểu gia đình người ta xem thế nào. Nhưng lúc đó loạn lạc, chắc tổ mẫu cùng vô cùng hoang mang lo sợ nên không suy nghĩ chu đáo được."

Dư thị cùng Lan di nương cùng gật đầu, lại nghe Ninh Thế Bạc nói: "Nhưng vợ chồng hai người đó đối với Tam thúc cũng rất tốt, tận tâm tận lực nuôi dưỡng. Tận đến lúc người vợ qua đời mới đưa ngọc bội và thân thế nói cho Tam thúc. Hhm! Gia đình họ một đời cũng chỉ làm có một việc không đúng mà cả đời bất an. Cũng không biết Tam thúc nghĩ thế nào, đã biết rõ thân thế chính mình mà cũng không tìm chúng ta. Nếu không phải đại ca gặp lại và nhận ra ông ấy thì e là cả đời này ông ấy không nghĩ trở về."

Bây giờ Ninh Tiêm Bích cũng hiểu được một vài suy nghĩ của Dư tam lão thái gia. Tục ngữ nói: Cảnh còn người mất mọi chuyện qua. Tính đến nay tam lão thái gia cũng gần 50 tuổi. Chỉ cần ông biết rằng cha mẹ đều đã mất thì làm gì còn tính chuyện trở về. Ông cùng anh trai và chị dâu không có cảm tình, huống chi nay anh trai cũng đã mất nhiều năm. Giờ trở về để bị người khác nghĩ ông tranh đoạt gia sản thì sao? Chẳng phải là tự rước lấy nhục? Tam lão thái gia là người thanh cao, đương nhiên cũng biết vài chuyện xấu của mấy đại gia tộc. Do đó ông nào muốn trở về chứ.

Sở dĩ Ninh Thế Bạc biết rõ ràng như vậy chính là bởi vì ông không hề kiêu căng, tự cao tự đại, cũng không phân tôn ti mà rất thân thiết với các tiểu tư quản sự trong nhà. Do đó bọn hạ nhân cũng rất thân cận với ông.

Ngày đó đại lão gia Ninh Thế Lan, cũng chính là người thừa kế phủ bá tước sai quản sự vội vàng về nhà báo tin. Vị quản sự kia sau khi nói tường tận sự việc cho Khương lão thái quân thì phải quay lại chỗ đại lão gia Ninh Thế Lan. Không ngờ bị Ninh Thế Bạc gặp ở cổng lớn. Cũng chỉ có vị Tam lão gia này mới có thể khiến cho người quản sự đó cam tâm tình nguyện nói ra. Nếu là người khác thì chắc hẳn quản sự kia cũng không dám nói chuyện này. Bởi vậy Ninh Thế Bạc mới đắc ý như vậy, dám khảng định trong phủ ngoại trừ Khương lão thái quân thì cũng chỉ có ông biết sự tình từ đầu đến cuối.

Người một nhà nói chuyện một hồi, chẳng mấy chốc đến giờ nghỉ ngơi. Ninh Thế Bạc và Dư thị chăm sóc Ninh Tiêm Bích một lúc, thấy con gái đã khỏe mạnh trở lại thì mới yên lòng đi ra.

Trong nháy mắt đã trải qua 03 ngày.

Sáng sớm hôm ấy, Ninh Tiêm Bích đang chơi cùng em trai Ninh Triệt Tuyên trong phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng chân bên ngoài. Sau đó là những tiếng nói rộn rã vọng tới. Rèm cửa vén sang một bên, ba cô gái xinh đẹp bước vào.

Cô gái đi đầu cài một cây trâm có đính hoa sen bằng ngọc. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thon thả, uyển chuyển đi tới, vừa cười vừa nói: "Nghe nói lục muội muội đã khỏe. Mấy ngày nay chúng ta bị quản chặt, không thể tới thăm muội. Nhưng cũng phái bọn nha đầu lại đây hỏi thăm. Giờ thấy muội khỏe thật rồi thì tốt quá."

Ninh Tiêm Bích đương nhiên nhận ra ba cô gái này.

Người vừa nói chuyện là đích nữ của đại phòng, tên là Ninh Tiêm Mi. Trong phủ nàng đứng thứ hai. Hai cô gái đứng phía sau nàng là đích nữ nhị phòng Ninh Tiêm Nguyệt và thứ nữ Ninh Tiêm La, ở trong phủ đứng thứ năm và thứ bảy.

Con gái của Ninh phủ ai cũng xinh đẹp, chỉ có lục cô nương Ninh Tiêm Bích là ngoại lệ. Đây là đánh giá của mọi người trong kinh thành với tỷ muội các nàng. Chẳng qua mọi người lại không biết là: Nếu nói năng lực và trí tuệ thì mấy cô gái khác đều thua xa Ninh Tiêm Bích. Uhm, có lẽ cũng không thể nói như vậy. Đơn giản là kiếp trước Ninh Tiêm Bích vừa mới đến, tính toán sự tình sai lầm nên mới ẩn nhẫn chịu dựng. Nay nàng chết đi sống lại, hạ quyết tâm sống thoải mái tự tại một đời. Do đó rốt cục là ai có năng lực và trí tuệ hơn cũng khó mà nói.

Nhưng khi Ninh Tiêm Bích nhớ đến dương mặt xinh đẹp dịu dàng của Bạch Thải Chi thì ý chí chiến đấu đã sôi sục trong lòng đều dập tắt.

Đấu gì đây? Kiếp trước, vì muốn gả nhập Duệ vương phủ mà mấy tỷ muội của nàng vắt hết trí óc, dùng hết thủ đoạn, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào tranh đấu. Nhưng mà đến cuối cùng, kẻ yếu đuối an phận nhất là nàng lại ngư ông đắc lợi. Mấy tỷ muội ghen tị nàng nhưng cũng hâm mộ nàng, lại không biết rằng nàng cũng chỉ là bình phong cho ả Bạch Thải Chi kia. Nay hồi tưởng kỹ càng lại thì người chân chính đáng sợ nào phải mấy cô gái rực rỡ yêu kiều trong phủ này. Vị biểu muội điềm đạm đáng yêu kia mới chân chính là hồ ly thâm tàng bất lộ.

Nghĩ đến đây, nàng bèn cười tươi, giao Tuyên nhi cho nhũ mẫu Lý thị, đứng lên cười nói: "Vâng, muội ở trong phòng mãi cũng buồn chán. Lạ quá, sao không thấy Tam tỷ tỷ và Tứ tỷ tỷ đâu?"

Đạii cô nương Ninh Tiêm Vân của Đại phòng đã lập gia đình, Tam cô nương và Tứ cô nương là thứ nữ và đích nữ của đại phòng. Nay cũng mới sáu bảy tuổi, thường lui tới cùng một chỗ với mấy chị em. Các nàng cũng ít khi vắng mặt mà giờ lại không tới thì cũng lạ.

Ninh Tiêm Mi cười nói: "Đừng nói nữa, Tứ muội muội bị bệnh, Tam muội muội định tới đây thì Lâm di nương lại không thoải mái, không thể không trở về chăm sóc. Lục muội muội nhớ các nàng sao? Đừng lo, qua mấy ngày nữa muội khỏe thì tới thăm các nàng cũng được."

Ninh Tiêm Bích cười nghe lời, lại nghe Ninh Tiêm Nguyệt nói: "Gần đây trong phủ có một kiện quan trọng phát sinh, lục muội muội có biết không?"

Trong lòng Ninh Tiêm Bích biết nàng nói chính là chuyện tam lão thái gia sắp về nhưng bên ngoài cũng tỏ vẻ như không biết, mỉm cười nói: "Chuyện gì vậy? Muội bệnh mấy ngày cũng không nghe ai nói chuyện gì quan trọng hết."

Ninh Tiêm Mi cười nói: "Còn có chuyện gì? Chính là chuyện tam lão thái gia sắp trở về nhà. Chuyện này Tam thẩm cũng biết mà, chẳng lẽ không nói cho muội nghe sao?"

Ninh Tiêm Bích cười nói: "Chắc muội bệnh nên quên, hình như nương có nhắc đến nhưng muội không để ý. Nói vậy là định ngày về chưa? Không biết là ngày nào? Chắc lúc đó phủ chúng ta cũng phải tới đón chứ?"

Ninh Tiêm Nguyệt cười nói: "Xem ý của tổ mẫu thì thực coi trọng vị tam gia gia này. Nhưng dù có nghênh đón cũng không tới phiên chúng ta. Lúc đó chúng ta chỉ cần ở trong phòng lão thái thái chờ gặp mặt chào hỏi là được. Đúng rồi, ngày mai là đến rồi, bệnh của lục muội muội không biết có đỡ hơn không?."

Trong lòng Ninh Tiêm Bích căng thẳng, vội mỉm cười nói: "Tuy rằng còn hơi mệt nhưng chắc không sao. Phụ thân nói buổi chiều đại phu sẽ tới thăm bệnh lại. Việc quan trọng như thế thì bệnh nhỏ của muội có là gì chứ. Nhất định muội sẽ tham gia."

Ninh Tiêm Nguyệt cười nói: "Lục muội muội thật sự là cô gái hiếu thuận. Có điều sức khỏe muội chưa tốt, đại phu cũng nói phải tránh ra gió. Nên tốt nhất muội đừng đi, tỷ sẽ nói với tổ mẫu giùm cho

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.