Bạch Thái Chi chưa bao giờ nói nhiều, lúc này cũng không nhịn được ở bên cạnh thở dài nói: "Hắn mới mười tuổi, coi như là muốn kiến công lập nghiệp, cũng không cần vội vàng vậy chứ?"
Hai năm qua Thẩm Thiên Sơn cùng mấy cái con cháu Ninh gia giao hảo, hơn nữa Ninh Đức Vinh cũng thường thường qua Thẩm phủ chẩn bệnh cho Đại Trưởng công chúa, lại báo đáp qua lại. Bởi vậy trong một năm hắn cũng có bảy, tám lần đến phủ bá tước thỉnh an Khương lão thái quân, cùng mấy người tỷ muội các nàng có quen biết, mặc dù không thường nói chuyện, nhưng đều là quen biết.
Nghe Ninh Triệt Bảo nói như vậy, mấy nữ hài nhi đều càng thêm lo lắng, Ninh Tiêm Ngữ cũng nói: "Đều nói trên chiến trường đao thương không có mắt, những Thát tử kia vừa cao vừa lớn, cưỡi ngựa lợi hại. Tam công tử thân thể quý trọng, chắc không đến nỗi tự mình ra trận giết địch chứ?"
Vừa dứt lời, liền nghe Ninh Tiêm La quả quyết nói: "Chắc chắn sẽ không, hắn là thân phận gì? Lại chỉ có mười tuổi tuổi, ai dám thả hắn ra chiến trường?"
Tỷ muội mấy người đang thảo luận rôm rả, bỗng nhiên nghe"Xì" một tiếng, quay đầu nhìn lại, thấy Ninh Tiêm Xảo vẫn không lên tiếng, chỉ nghe nàng cười khanh khách, Ninh Tiêm Nguyệt không khỏi mấy phần tức giận, giọng the thé nói: "Tỷ tỷ cười cái gì?"
Ninh Tiêm Xảo cười nói: "Ta cười tỷ muội các người quá rãnh rỗi, tâm tư làm sao lại hướng bên ngoài đến mười vạn tám ngàn dặm vậy? Thẩm đại nhân nếu để cho tam công tử xuất chinh, vậy dĩ nhiên là nhất định nắm chắc, chẳng lẽ hắn còn có thể để nhi tử ra trận chịu chết sao? Tam công tử sợ là còn không có việc gì, bọn tỷ muội nơi này tâm lại rối loạn."
Một câu nói nói khiến mấy nữ hài tử đều xấu hổ không ngớt, Bạch Thái Chi cũng sâu sắc cúi đầu xuống. Các nàng bây giờ tuy rằng còn nhỏ, nhưng mà trong lòng cũng hơi hiểu quan niệm nam nữ, dù sao nữ nhi thời đại này, mười ba mười bốn tuổi là có thể nghị hôn xuất giá. Mặc dù lúc này đối với việc luận hôn cưới gả vẫn là tỉnh tỉnh mê mê, nhưng mà khái niệm nam nữ vẫn có. Thêm vào việc các trưởng bối nhắc đến Thẩm Thiên Sơn, sẽ không ai không khen ngợi, nên trong lòng các nữ hài nhi dĩ nhiên là đối với thiếu niên tuổi nhỏ tài năng xuất chúng thêm một chút cảm tình.
Ninh Tiêm Nguyệt liền cười lạnh nói: "Chúng ta đích thật là vì là tam công tử lo lắng, ai có thể so sánh được với tỷ tỷ thanh tâm quả dục? Tốt xấu cũng coi như là có chút giao tình, cho dù là nể mặt đệ đệ, cũng nên lo lắng một chút, tỷ tỷ đúng là vô tình."
Ninh Tiêm Xảo cũng không nổi giận, con mắt liếc nhìn Ninh Tiêm Bích ngồi ngay ngắn ở một bên một cái, mỉm cười nói: "Ta muốn nói một câu, nếu nói vô tình, ai còn so sánh được với Lục muội muội? Ta ngược lại thấy thật kỳ quái, Lục muội muội, thường ngày tam công tử đối với muội không giống những người khác, cũng thích nói chuyện với muội, lẽ nào muội đối với hắn sinh tử một chút cũng không để tâm?"
Ninh Tiêm Bích rủ mi mắt, mặt không chút thay đổi nói: "Muội muội hai ngày này chính là bận rộn nghiên cứu một vị thuốc, thực sự không nghe lọt người khác nói cái gì, các tỷ tỷ nếu là cảm thấy muội muội phiền chán, muội muội liền trở về thôi."
Bạch Thái Chi liền vội vàng kéo nàng, mềm mỏng cười nói: "Lục tỷ tỷ chớ buồn, nhưng không biết tỷ tỷ nói đến vị thuốc nào? Nói để chúng ta nghe một chút, chẳng lẽ tỷ tỷ là có muốn chính mình chế dược sao?"
Có lúc vận mệnh vật này thật sự là làm cho người ta không biết nói gì, kiếp trước Ninh Tiêm Bích bị Thẩm Thiên Sơn chán ghét, rồi lại bị Bạch Thái Chi hại chết. Trọng sinh lại, nàng muốn tránh nhất chính là hai người kia, nhưng ông trời tựa như một mực muốn trêu đùa nàng. Thẩm Thiên Sơn mỗi lần đến đây, không quản mình nghĩ mọi biện pháp tránh né, hắn đều là có thể tìm được mình nói hai câu, cho dù là cười nhạo chế giễu vài câu, nhưng nhất định phải nói mới chịu được.
Còn về Bạch Thái Chi, cũng nhất định phải lôi kéo mình tụ tập. Nếu không phải cố kỵ Khương lão thái quân cưng chiều cái ngoại tôn nữ này cùng vị cô Ninh Ngọc Lan, lại còn đối với Dư thị ưu ái hơn so với ba phòng khác, để Dư thị quản gia cũng không có can thiệp, Ninh Thế Bạc cũng quyết định học hành chăm chỉ, Ninh Tiêm Bích đã sớm liều mạng đem kẻ thù kiếp trước bóp chết rồi.
Kỳ thực lấy bản lĩnh của nàng bây giờ mà nói, muốn im hơi lặng tiếng hại chết Bạch Thái Chi cũng không tính việc khó. Nhưng mà trong lòng nàng thủy chung không thể nhẫn tâm như vậy, nói nàng lòng dạ mềm yếu cũng được, hay là Thánh Mẫu Bạch Liên cũng tốt. Tuy rằng làm người hai đời, Bạch Thái Chi vẫn là Bạch Thái Chi, nhưng nàng luôn cảm thấy đây là hai người, hoặc là rất nhiều chuyện đã xảy ra sai lệch, làm cho nàng không có cách nào đem đời này trộn lẫn với đời trước, hoặc giả có lẽ là nhìn cô bé mồ côi cha đáng thương trước mặt, tuy rằng cũng biết nàng là tâm tư đen tối thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cũng không cách nào ra tay.
Cuối cùng cũng chỉ có thể như vậy, Ninh Tiêm Bích cười khổ trong lòng, tự giễu thôi thôi, ta ngược lại sẽ không sẽ cùng Thẩm Thiên Sơn có bất cứ quan hệ gì. Về phần Bạch Thái Chi, liền để nàng cùng người khác đấu đi thôi, chỉ cần cùng ta không có quan hệ là tốt rồi, dù sao, nàng không có tâm tư đen tối Bạch Thái Chi, có thể mặt không biến sắc lấy đi một mạng người.
Bạch thái chi nói ra một câu, thấy Ninh Tiêm Bích xuất thần, không khỏi có chút xấu hổ. Nàng thông minh nhanh trí, tự nhiên có thể phát giác Ninh Tiêm Bích đối với mình lạnh nhạt, nhưng mà so với mấy vị tỷ muội hay xem thường cùng ngầm bắt nạt mình, thái độ lạnh lùng này khiến Bạch Thái Chi cảm thấy an tâm, muốn cùng nàng nói chuyện qua lại, chỉ có điều rất nhiều lúc Ninh Tiêm Bích đều là hồn ở trên mây, nàng liền biến thành tự mình nói với mình.
"Lục tỷ tỷ, biểu tỷ tỷ hỏi tỷ đấy." Ninh Tiêm La nhìn ra Bạch Thái Chi không dễ chịu, ở một bên kéo kéo ống tay áo Ninh Tiêm Bích.
"Các ngươi lại không tiếp xúc qua dược liệu, coi như nói ra, cũng là nghe không hiểu, trái lại cảm thấy bực mình." Ninh Tiêm Bích lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nói một câu. Tuy rằng vài vị cô nương đều lộ vẻ không cam lòng, nhưng mà xác thực các nàng cũng không thể nói gì được. Kiến thức y dược cũng không phải như những lĩnh vực khác, coi như không hiểu cũng có thể tự tiện nói vài câu.
Bạch Thái Chi cười nói: "Ta ngược lại thấy Lục tỷ tỷ thường ngày xoa bóp cho lão thái quân, thật rất có hiệu quả, thật lòng muốn theo tỷ tỷ học mấy chiêu......" Chưa nói xong, bỗng nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân “tùng tùng tùng”, Bạch Thái Chi sợ hết hồn, lời chưa nói xong đã nuốt trở lại.
Mắt thấy một bà tử chạy vào, "Rầm" một tiếng liền quỳ trên mặt đất, dọa Khương lão thái quân và Khúc phu nhân giật nảy mình, Khương lão thái quân liền lớn tiếng quát: "Đã xảy ra chuyện gì? vậy vội vội vàng vàng như vậy......" Ngoài mặt thì nói vậy, tâm lại lo lắng hồi hộp không thôi.
"Hồi bẩm lão thái thái, trong cung...... Trong cung có người đến truyền ý chỉ, nói là...... Thái hậu nương nương bỗng nhiên mắc phải bệnh lạ, cho triệu...... triệu Tam lão thái gia vào cung xem bệnh cho Thái hậu nương nương. Tam lão thái gia muốn...... muốn nô tỳ mời Lục cô nương ra ngoài, nói...... nói là muốn cùng tiến cung."
Từ lúc nghe nói Thái hậu mắc phải bệnh lạ, Ninh Tiêm Bích trong lòng liền rõ ràng: chuyện lớn động trời đúng là đã xảy ra, từ đó về sau, phủ bá tước có được không ít chỗ tốt, thậm chí thiếu chút nữa được phong Hầu phủ, chỉ bởi vì Đại Bá Phụ say rượu làm chuyện thất đức, một buổi tối đi thanh lâu uống rượu cùng kỹ nữ, bị Ngự sử kết tội, vì lẽ đó chuyện này mới bị bỏ qua. Nhưng mà nàng không nghĩ tới chính là bởi vì... mình theo Ninh Đức Vinh học tập y thuật, lại bị cuốn vào bên trong chuyện này. Không biết có thêm mình, đối với lịch sử sẽ có ảnh hưởng hay không.