Trong lòng tựa như sóng biển khuấy động, thế nhưng trên mặt Bạch Thái Chi, vẻ mặt không chút nào tồn tại một tia khác thường. Nàng đi tới trước Bách Thảo Các, nhẹ nhàng êm ái hô một tiếng: "Lục tỷ tỷ."
"Bạch cô nương đến rồi." Lô Hoa ra đón, thay nàng vén mành, một bên hướng bên trong bẩm báo. Ninh Tiêm Bích "Ừ" một tiếng, cũng không quay đầu lại nói: "Bạch muội muội vào đi, có chuyện gì sao?"
"Không phải ta có việc, là Tam công tử Duệ thân vương phủ đã tới, nói là ngày hôm qua cùng tỷ tỷ nói cẩn thận, muốn hôm nay tới lấy thuốc." Bạch Thái Chi ôn nhu trả lời, một mặt lách người đứng ở một bên, để Thẩm Thiên Sơn đi tới.
"Nha!"
Ninh Tiêm Bích hơi kinh ngạc ngẩng đầu, có điều chợt khôi phục như thường, từ trên bàn cầm lấy hai hộp thuốc giao cho Sơn Trà bên cạnh, vừa nói: "Đây là Lục vị địa hoàng hoàn hôm qua ta đã chuẩn bị tốt, tạm thời chỉ có hai hộp này, công tử trước lấy trở lại cho Đại Trưởng công chúa dùng thử, nếu là dùng xong, cứ đến lấy thêm, không uổng cái gì."
Thẩm Thiên Sơn đưa tay ra tiếp lấy thuốc, ánh mắt vẫn cố định ở trên người Ninh Tiêm Bích, ánh mắt này tựa như biển rộng sâu không lường được, khiến cho Ninh Tiêm Bích có chút không thoải mái, nàng nhíu mày, trầm giọng nói: "Tam công tử còn có việc sao?"
Thẩm Thiên Sơn không dấu vết liếc Bạch Thái Chi đứng bên cạnh một cái, rốt cục, quả đấm của hắn nhẹ nhàng nắm lên, biết vào lúc này không phải cơ hội tốt để mở miệng. Liền hít sâu một hơi nói: "Không có chuyện gì khác, chỉ là như thế nào lại không công đi muốn thuốc tốt của cô nương, đây chính là ngài tiêu hao tâm huyết làm được, ta cuối cùng cũng phải có một chút biểu thị mới phải."
Hắn nói xong, liền từ bên hông cởi xuống khối ngọc bội kia, đưa tới trước mặt Ninh Tiêm Bích, nhấn mạnh nói: "Khối ngọc bội này là phần thưởng của hoàng hậu cô cô cho ta, có người nói là vật liệu cùng một loại với Hoà Thị Bích, nếu bán đổi lấy tiền, cũng trị giá xứng đáng hai, ba ngàn lượng bạc, hôm nay đưa cho cô nương coi như làm tạ lễ."
Khối ngọc bội kia chất lượng thực sự là tốt. Ninh Tiêm Bích không phải người không biết hàng. Nhìn ngọc bội này giống như bạch vân, trong lòng nàng rõ ràng, Thẩm Thiên Sơn không có ăn nói ba hoa, khối ngọc bội này mang ra bán, coi như là định giá 5000 lạng, cũng chưa chắc không ai muốn. Huống chi, đây là Thẩm Thiên Sơn đã từng mang qua, chỉ sợ những nhà giàu mới nổi kia biết rồi, 5000 lạng cũng đều phải hùng hục đến cướp đây.
Nghĩ tới tên khốn này thậm chí có tiền đến mức đem ngọc bội mấy ngàn lượng bạc tùy tùy tiện tiện đeo ở trên người, Ninh Tiêm Bích chỉ cảm thấy chân răng đều ngứa. Chỉ có điều lửa giận trong lòng không có thiêu hủy lý trí của nàng. Trong lòng nàng rất là nghi hoặc không rõ, Thẩm Thiên Sơn làm sao chợt nhớ tới điều này rồi hả?
Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Thiên Sơn, Ninh Tiêm Bích cau mày nói: "Tam công tử đây là ý gì? Hai hộp lục vị địa hoàng hoàn thôi. Người trong phủ chúng ta cũng đều dùng, thực sự không đáng cái gì. Huống hồ thuốc này dùng vật liệu cũng đơn giản, hai hộp như thế, đừng nói là khối ngọc bội giá trị mấy ngàn lạng bạc này của ngài, coi như là năm lạng bạc cũng là nhiều lắm."
Thẩm Thiên Sơn khẽ mỉm cười. Tay đưa qua một ít, nhẹ giọng nói: "Thẩm mỗ là một mảnh thành tâm, kính xin Lục cô nương vui lòng nhận lấy." Nói đến hai chữ ‘thành tâm’, hắn hết sức nhấn mạnh.
Chỉ tiếc, Ninh Tiêm Bích chưa từng để hắn ở trong lòng, hôm qua ven hồ nước hắn nói muốn giúp đỡ. Nha đầu này bây giờ cũng đã sớm quên béng đi, nàng càng không biết được nhừng gì nàng nói vớiTưởng Kinh trước đó đều rơi vào trong tai Thẩm Thiên Sơn, để trong lòng hắn nảy sinh ghen tuông. Bởi vậy đối mặt hắn có ý riêng này, thật sự là không rõ vì sao.
"Tam công tử, thuốc này là cho Đại Trưởng công chúa, từ trước lúc đi trong phủ bái kiến, Trưởng công chúa đối với ta cũng tốt vô cùng. Cũng đưa ta đồ vật, chỉ là ta chẳng qua là một nữ hài nhi. Mặc dù muốn báo đáp, cũng là không cần báo đáp, bây giờ vừa vặn Đại Trưởng công chúa muốn dùng Lục vị địa hoàng hoàn, ta đang vui mừng có thể vì nàng ra một phần lực. Vào lúc này ngươi lại đến rồi ra chủ ý như thế, hoá ra là muốn ta sau đó không bước vào đại môn phủ thân vương sao?"
Thẩm Thiên Sơn thấy Ninh Tiêm Bích thực sự nổi giận, chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua vừa chát. Hắn âm thầm thở dài một tiếng, nghĩ thầm thôi thôi, mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cường cầu (*), nếu nàng không muốn, ta cần gì phải tưởng bở?
mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cường cầu (*): Số mà có ắt nên có, số mà không có cầu xin làm gì.
Vừa nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy trong lòng những chua xót kia tất cả đều hóa thành nỗi đau trùy tâm (*), chỉ là trên mặt không chút nào không lộ ra, đem ngọc bội thu về trong lòng, hắn nhẹ giọng nói: "Lục cô nương đã hào phóng như thế, Thẩm mỗ liền thay mặt tổ mẫu đa tạ cô nương rồi."
nỗi đau trùy tâm (*): trùy là cái mũi dùi, hoặc mũi khoan, ý chỉ đây đau như khoét sâu vào tim
Đã nói đến nước này, lại không có gì đáng để nói nữa. Bạch Thái Chi ở một bên lạnh lùng nhìn, trong lòng chỉ cảm thấy khuây khoả, thầm nói Lục tỷ tỷ chính là cái tên ngốc, bảo vệ lễ pháp nữ đức cái gì, ngay cả cơ hội như vậy cũng không biết nắm lấy. Có điều này cũng vừa vặn, nếu là nàng cũng giống như ta vậy, chỉ sợ không đến phiên ta rồi đây.(Windi: nghĩ ai cũng thích dựa vào đàn ông mà leo lên giống mình hay sao)
Đang nghĩ ngợi, liền nghe Thẩm Thiên Sơn đã cáo từ, nàng hơi lui về phía sau một bước, nhẹ thi lễ, động tác nước chảy mây trôi bên trong lại lộ ra một tia nhàn nhạt phong tình cùng tao nhã.
Chỉ tiếc Thẩm Tam công tử lúc này chính là mất đi hết cả niềm tin, nơi nào lại có thể chú ý tới phần mỹ hảo này của nàng. Bởi vậy chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, liền rời đi như một cơn gió.
Nơi này Ninh Tiêm Bích đem toàn bộ động tác của Bạch Thái Chi nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng không thể không khen một tiếng thật hay, bình tĩnh mà xem xét, vị biểu muội này chân chân là thủ đoạn cao minh, chỉ nhìn một cái phúc thân này của nàng, chỉ sợ không có mấy cái nam nhân có thể đem con mắt từ trên người nàng dời đi. Thẩm Thiên Sơn kia đúng là phung phí của trời, ngày hôm nay cũng không biết uống thuốc gì, dĩ nhiên chân không chạm đất đã bỏ đi, cũng không thuận tiện khen ngợi một câu, thực sự là lãng phí một cách vô ích người ta nhọc lòng làm được động tác hoàn mỹ như vậy.
Tuy rằng quyết định đời này không hề quản chuyện của Bạch Thái Chi cùng Thẩm Thiên Sơn, thậm chí trong lòng cũng hi vọng hai người bọn họ có thể xem vừa mắt nhau, sau đó Thẩm Thiên Sơn tốt nhất cũng đối với chính mình sinh ghét, vậy mình sẽ không tất lại quấy tiến vào trong tranh đấu sau đại môn rồi. Có điều thấy cảnh này, trong lòng nàng vẫn là không nhịn được có chút cười trên sự đau khổ của người khác.
"Muội muội tới tìm ta có việc? Hay là cố ý mang Thẩm công tử tới đây?" Lúc Thẩm Thiên Sơn rời đi, Ninh Tiêm Bích căn bản sẽ không để ý tới, chuyện cười, không sợ hắn tức giận, chỉ sợ hắn không tức giận đây. Cho nên nàng cố ý biểu hiện có chút vô lễ. Bạch Thái Chi xem ở trong mắt, trong lòng chỉ cảm thấy vừa đố kị lại vừa hận: dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà vị tỷ tỷ này bình thường ngoại trừ làm thuốc cái sở trường gì đều không có, lại còn vô lễ như thế, nhưng Tam công tử vẫn cứ quấn quýt si mê không ngớt, mình ở trước mặt hắn, xưa nay biểu hiện ra đều là một mặt tốt nhất, hắn đến cùng đều không có nhìn tới?
Thầm nghĩ vậy nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, nói: "Không có chuyện gì làm, ở chỗ bọn tỷ muội nói chuyện một chút, cũng không biết làm sao liền rùm beng lên, trong lời nói tất cả đều là mang theo gút mắt, ta lười nghe, càng không muốn kẹp ở trong đó, cho nên liền tìm lý do, đi ra hướng đến nơi này của tỷ tỷ, đi tới sân sau, vừa vặn nhìn thấy Thẩm công tử ở bên ngoài hàng rào. Thực sự là không nghĩ tới, hắn thân phận như vậy, lại hiểu lễ như thế, hàng rào này đẩy một cái liền mở, hắn nhưng chỉ là đứng ở bên ngoài. Ta nghe hắn nói đến nơi này của tỷ tỷ lấy thuốc, nghĩ hắn là thật không tiện đi vào, cho nên liền cùng hắn đi tìm tỷ tỷ."
Ninh Tiêm Bích lạnh nhạt nói: "Nha, thì ra là như vậy." Nói xong bỗng nhìn về phía Ngọc nhi ở một bên, lạnh lùng nói: "Thuốc sắc đều sắp khét rồi, còn chỉ lo ở đây hóng chuyện, chẳng lẽ ngươi cũng bị Thẩm gia Tam công tử mê hoặc hay sao? Đồ vô dụng, tránh ra đi, để ta tự mình làm."
Bạch Thái Chi trên mặt phút chốc đỏ một mảnh, tuy rằng nàng định lực không sai, nhanh chóng che giấu đi, chỉ là lúc này trong lòng cuối cùng rất không thoải mái, nhìn Ngọc nhi ủy ủy khuất khuất đứng dậy, Ninh Tiêm Bích đã nhanh chóng ngồi ở bên lò, ngay cả mí mắt cũng không chịu nâng lên nhìn chính mình, nàng cũng có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Nếu tỷ tỷ bận rộn, vậy muội muội liền cáo từ, chờ tỷ tỷ lúc nào trở về phòng, chúng ta lại nói nữa."
Ninh Tiêm Bích cười nói: "Muội muội xin cứ tự nhiên, ta ở chỗ này trông chừng thuốc đây, sẽ không tiễn ngươi. Ôi! Gian nhà này vừa bẩn vừa loạn, ta trong mỗi ngày lại bận bịu không nghỉ, chờ thời điểm nào rảnh rỗi, lại đi tìm ngươi."
Bạch Thái Chi đáp ứng một tiếng, xoay người nhanh chóng đi ra ngoài. Nơi này Ninh Tiêm Bích nhìn bóng người nàng bước nhanh mà đi, lúc này mới không nhịn được "xì" nở nụ cười, chính ngươi tồn tâm tư khác, thích như thế nào liền như thế đó đi, nhưng một mực chạy tới chướng mắt của ta, không phải là tự chuốc nhục nhã sao? Ngươi cho rằng chúng ta thực sự là biểu tỷ muội à, nói cho ngươi biết, chúng ta là có mối thù đối đầu liên quan đến mạng sống, ta bây giờ không có ở trong cơm của ngươi mà hạ thạch tín, ngươi nên biết đủ đi. Lại còn muốn tiến thêm một thước.
Nàng chính đang oán thầm trong lòng, liền nghe thanh âm ủy khuất của Ngọc nhi vang lên: "Cô nương còn cười, thuốc không phải đều cháy khét sao? Dáng dấp vừa rồi của ngài kia, cứ như hận không thể ăn nô tỳ đây. Điều này cũng thôi, nô tỳ chỉ là không biết, nô tỳ lúc nào thì đem thuốc sắc khét rồi hả? Rõ ràng trong nồi này nước còn nổi hoa lên đây."
Nàng nói xong, Ninh Tiêm Bích còn không kịp nói chuyện, Sơn Trà liền tiến đến cười nói: "Được rồi được rồi, nhìn xem ngươi oan ức, cô nương đây không phải vì biểu cô nương suy nghĩ sao? Nàng thân thể yếu như vậy, tổng đứng ở chỗ này, bị thuốc làm sinh khí làm sao bây giờ? Một mực đuổi đi lại không tốt, không bắt ngươi làm thế mạng có thể làm sao?"
Vừa dứt lời, chẳng những là Ninh Tiêm Bích, chính là Ngọc nhi trên lông mi còn mang theo nước mắt cũng không nhịn được nở nụ cười. Có điều chợt ngay tức khắc lại ngoác miệng ra, nhìn Ninh Tiêm Bích nhỏ giọng nói: "Ta cũng biết rõ cô nương làm như vậy là vì cái gì, chỉ là vừa rồi giọng nói kia thực sự nghiêm khắc, nô tỳ bên người cô nương hầu hạ nhiều năm như vậy, vẫn chưa nghe qua lời nói nặng như vậy, làm sao không khiến người ta cảm thấy oan ức?"
Ninh Tiêm Bích đứng lên, tự mình dùng khăn lau nước mắt cho Ngọc nhi, đang muốn an ủi nàng vài câu, liền nghe Sơn Trà lại cười nói: "Muội muội ngoan đừng ủy khuất, ngươi không phải không biết, biểu cô nương chúng ta nhìn yếu đuối nhu nhược, khắp toàn thân từ trên xuống dưới tựa như gió thổi liền gục. Chỉ có bản lĩnh luyện được vẻ mặt rất khá, cô nương nếu như nói nhẹ nhàng, nơi nào có thể mời người đi ra ngoài?"
Ninh Tiêm Bích quay đầu lại, chỉ vào Sơn Trà lắc đầu miệng cười nói: "Ngươi khéo mồm khéo miệng không phải ở mức bình thường, chả trách Hải Đường ở trước mặt ngươi cũng phải xin tha." Nói xong lại nghe Sơn Trà vội vàng nói: "Cô nương tuyệt đối đừng nói như vậy, Hải Đường tỷ tỷ đối đãi nô tỳ tốt nhất, nô tỳ nào dám cùng nàng tranh luận? Nô tỳ nơi này còn dựa vào tiền của nàng đây, lời này của cô nương bị nàng nghe được, lại chia mấy phần lợi tức của ta, ta biết phải tìm ai đòi đây?" Không chờ nói xong, Ninh Tiêm Bích cùng Ngọc nhi đã cười đến mềm nhũn. Nơi này Sơn Trà cũng đã nhận ra được bầu không khí vừa nãy giữa Ninh Tiêm Bích cùng Thẩm Thiên Sơn tựa hồ có hơi không vui, chỉ lo cô nương phiền lòng, bởi vậy vội vã cố ý nói như vậy khuyên nàng, lúc này thấy nàng nở nụ cười, cũng coi như xong, nàng mặc dù mắt sắc miệng lợi, nhưng mà bình thường lại là vô cùng thu liễm, nếu không phải vậy Hải Đường cũng không thể coi nàng là nguồn giúp đỡ to lớn nhất.