Trình Hạo Nhiên theo Trình Cẩn Long đi vào trước..
Hạ Tử Yên được Tần Bửu nắm tay, ngơ ngác cứ ngỡ mình lạc vào lâu đài trong truyện cổ tích..
-" Ôi! Căn nhà to quá....thật là đẹp "
Tần Bửu mỉm cười nhéo lấy khuôn mặt xinh xắn của cô bé..Khi ngẩng mặt lên lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng khó hiểu của Trình Hạo Nhiên nhìn mình..Tần Bửu sờ mũi cũng chẳng biết mình đã làm gì lại khiến thiếu gia của ông không vui...
-" Ba đây là.."
Vợ chồng Trình Tấn từ trên lầu bước xuống thấy Tần Bửu dắt theo một đứa bé, bọn họ đưa mắt nhìn nhau..
-" Ta mới nhận nuôi con bé.Từ nay nó sẽ ở đây"
Trình Cẩn Long ngồi xuống sopha chỉ nói qua loa không có ý đi sâu vấn đề..
Tô Uyển nheo đôi mắt nham hiểm nhìn lấy Hạ Từ Yên..Theo bà được biết từ bao giờ Trình Cẩn Long lại biết quan tâm đến người khác ngoài Trình Hạo Nhiên như vậy..
-" Tử Yên lại đây.Cháu chào Trình Tổng và phu nhân đi "
Hạ Tử Yên đưa mắt nhìn hai người trước mắt, tuy còn bé nhưng lại cảm nhận được ánh mắt không thiện cảm của Tô Uyển nhìn mình, cô bé hơi rụt vai nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời..
-" Chào Chú Trình, chào dì"
Môi của Tần Bửu giật giật, con bé này nhất quyết gọi Trình Hạo Nhiên bằng " chú "
Bây giờ gặp Trình Tấn cũng gọi bằng chú..
Ôi! thật là hại não mà..Nhưng nếu nghe kĩ cách xưng hô với Trình Hạo Nhiên nhóc con chỉ gọi bằng " chú " và xưng Yên Yên, khác hẳn cách xưng hô với những người khác. Tuy còn bé nhưng tư duy của cô bé này có chút quái dị quá nhỉ...
Không biết chủ tịch sáng suốt ra quyết định đưa cô bé này về là đúng đắn không nữa.
Hay là làm đầu óc của thiếu gia nhà ông thêm rối loạn...
-" Thiếu gia.Bên hãng xe vừa gọi.Nói chiếc xe thiếu gia vừa đặt mua đã chuyển về rồi "
-" Ừ"
Nghe thuộc hạ vào báo cáo..Trình Hạo Nhiên gật đầu, xoay qua Trình Cẩn Long.
-" Ông.Cháu có việc đi trước"
Biết Trình Hạo Nhiên không thích trở về đây, có thể rời đi sẽ không quay về.Trình Cẩn Long không có ý định hỏi tiếp.Chỉ gật đầu...
Hạ Tử Yên mắt thấy Trình Hạo Nhiên muốn rời đi..Liền buông tay Tần Bửu chạy theo nắm tay anh..Ánh mắt đầy tội nghiệp..
-" Chú! Chú đừng đi có được không? "
Vợ chồng Trình Tấn và người làm trong nhà chưa quen cách xưng hô lạ lẫm này không khỏi đưa mắt nhìn nhau..
Trình Hạo Nhiên cũng không ngờ Hạ Tử Yên gan lại lớn đến mức vậy.Từ xưa giờ chưa ai dám ngăn cản hay ý kiến việc anh đi đâu...
Muốn gạt tay đứa bé rắc rối này sang một bên.Anh không đủ nhẫn nại để đi dỗ dành một đứa trẻ mà người nhận nuôi cũng không phải anh..lại nghe cô bé nói tiếp..
giọng mang vẻ lo lắng như muốn khóc..
-" Yên Yên sợ! "
Rồi ánh mắt nhìn thoáng qua Tô Uyển đứng phía sau..Trình Hạo Nhiên cũng nhìn theo....
Anh hít sâu, lời nói tuy lạnh lùng nhưng lại mang chút thỏa hiệp..
-" Tôi đi một chút rồi về"
-" Thật không? Chú đừng gạt Yên Yên nhé "
Cô bé quệt nước mắt nắm tay Trình Hạo Nhiên hỏi lại...
Người nào đó không hiểu sao cảm thấy bất lực với đôi mắt ngây thơ này..giọng hơi khó chịu..
-" Rắc rối..Tôi nói về sẽ về.Em vào nhà đi "
Lúc này không còn nhẫn nại kéo tay Hạ Tử Yên ra, liền ngồi vào xe...
Tần Bửu đưa mắt nhìn Trình Cẩn Long, chỉ thấy môi ông kéo nhẹ..
-" Tử Yên vào đây..Một chút thiếu gia sẽ về..Thím Tô đưa Tử Yên đi tắm đi "
Thím tô gật đầu nắm tay cô bé lên lầu...
Ai cũng nên về nhà nấy, dù thấy sự việc không đơn giản như mình thấy..
Trình Cẩn Long từ lúc ở Cô nhi viện ông đã thấy được thái độ đặt biệt của Trình Hạo Nhiên đối với đứa bé mới gặp này..
Ông cũng không mong chờ kì tích có thể thay đổi căn bệnh của Trình Hạo Nhiên nhờ vào con bé miệng còn hôi sữa thế này...
Nhưng một chút biến đổi của cháu trai..Ông vẫn phải thử, giống như bác sĩ Taylor nói, nếu có một ngày Trình Hạo Nhiên có hứng thú với sự vật sự việc gì, có thể khiến nó tự tìm lại cảm xúc đã mất của mình, thì ông không ngại tiền của hay công sức để tìm kiếm..
Mong rằng sẽ có kì tích xảy ra..Lúc Viện trưởng Hà giao Hạ Tử Yên cho ông..Bà nói rằng Hạ Tử Yên lớn lên sẽ là cô bé không đơn giản như vẻ ngoài đáng yêu của nó...