Tiếng điện thoại kéo dài sau đó tắt ngụm, Cao Vĩ Thành hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra, anh cố gắng gọi thêm lần nữa nhưng bên kia không còn ai bắt máy. Cao Vĩ Thành không biết nơi ở hiện tại của chị mình ở đâu, anh không biết tìm chị mình ở đâu, anh cũng chỉ biết mỗi số điện thoại của chị gái mình.
Ở tại căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô, Cao Hân Nghiên nằm bất tỉnh giữa sàn nhà, bàn tay cô vẫn nắm chặt điện thoại của mình, cho dù cô có bị thế nào vẫn không rời tay khỏi điện thoại, cô vẫn muốn nghe giọng người em trai mất tích mấy năm này thêm một lần nữa.
Giúp việc trong nhà hoảng loạn, thấy phu nhân nằm ngã thoi thóp, họ lo sợ Cao Hân Nghiên nổi điên lên, họ bảo ban nhau chạy đi tìm ông chủ trong nhà.
“Nhanh lên, gọi cho ông chủ vào đây nhanh lên”.
Ông chủ mà những người giúp việc đó nói, là Văn Đình Huy, là anh rể của Cao Vĩ Thành và là chồng hợp pháp của Cao Hân Nghiên.
Văn Đình Huy đang chơi cùng con trai ở ngoài vườn, nghe thấy giúp việc nói vợ mình ngất xỉu liền bỏ con chạy lên lầu.
Bước chân vội vã cuối cùng cũng dừng lại trong phòng ngủ của vợ mình, Cao Hân Nghiên nằm bất tỉnh được giúp việc đem nằm lên giường. Văn Đình Huy nhẹ chân đến bên cạnh Cao Hân Nghiên, anh chạm tay nhẹ lên vầng trán ướt đẫm của cô, đôi tay không ngừng run rẫy, Văn Đình Huy quay mặt, nhìn vào những người giúp việc đứng sợ hãi ở cạnh cửa mà quát lớn:
“Gọi bác sĩ tới ngay cho tôi!”.
**************
Tại thành phố Hải Sơn.
Trong phòng Dương Đoan Ngọc đã sớm rôm rả tiếng cười đùa của các cô gái trẻ, ngay từ sáng sớm, sáu cô bạn thân hồi cấp ba của Dương Đoan Ngọc đã tới phòng cô để giúp cô giọn đồ trong phòng. Bọn họ ai cũng nghĩ một mình Dương Đoan Ngọc sẽ giọn đồ không nổi nên mới hẹn nhau tới phụ cô bưng bê đồ. Ai ngờ khi tới nơi, phòng của Dương Đoan Ngọc chỉ còn cái giường ngủ với vali đựng áo quần và đồ cá nhân.
“Cậu giọn đồ sớm vậy ư? Không muốn tụi này tới giúp một tay hả?” Bách Ái Linh ôm cánh tay Dươnh Đoan Ngọc nũng nịu.
Trong phòng Dương Đoan Ngọc không lớn, nhưng vì nội thất đã chuyển về Hải Thành hết nên bây giờ bay người chơi trong phòng cũng vừa đủ.
Ngày trước, thời gian Dương Đoan Ngọc ở Hải Thành được tính bằng ngày, bây giờ lại tính bằng giờ. Đám bạn cô lại không muốn rời xa, cứ đè ôm cô nằm trên giường, Dương Đoan Ngọc cũng không biết phải làm thế nào, chỉ biết tranh thủ cơ hội để ở gần những người bạn này đôi chút.
Không khí im lặng bị phá vỡ bởi tiếng nôn ọe của Bùi Mỹ Huệ, Chu Hoài Nghi tưởng bạn mình vì buồn quá nên đưa tay vỗ lên lưng Bùi Mỹ Huệ:“Thôi đừng buồn quá, chắc lại nhịn ăn nên bị dạ dày phải không?”.
Bùi Mỹ Huệ lắc tay, muốn nói với bạn mình không sao, nhưng lời chưa kịp nói thì chất lỏng chảy ngược lên cuống họng, cô bịt miệng chạy vào phòng vệ sinh nôn mửa.
Cả đám ngồi trên giường hoang mang, lần lượt từng người chạy ào vào phòng vệ sinh xem Bùi Mỹ Huệ ra sao.
Nôn hết những thứ còn trong dạ dày, Bùi Mỹ Huệ được Dương Đoan Ngọc với Triệu Vi Vân dắt ra giường ngồi. Bạch Ái Linh chạy đi rót cho Bùi Mỹ Huệ một cốc nước ấm.
Bùi Mỹ Huệ thấy ly nước ấm đưa tới, cô đưa tay nhận lấy. Nhưng khi cốc nước được đưa tới miệng, Bùi Mỹ Huệ liền đẩy ly nước ra, vẻ mặt như muốn nôn tiếp nữa.
Bạch Ái Linh nhìn ly nước trả về, cô ngồi xuống ân cần hỏi:“Sao đấy”.
“Gì đấy, cậu ốm nghén hả” Triệu Vi Vân vừa vuốt lưng Bùi Mỹ Huệ, vừa buột miệng nói chọc vài câu nói vu vơ. Tuy là câu nói đùa của Triệu Vi Vân nhưng đã làm sáu người còn lại trong phòng rơi vào trạng thái căng thẳng, đặc biệt là Bùi Mỹ Huệ.
Dù sao thì cả đám bọn cô cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, không còn là học sinh cấp ba nữa, đương nhiên ai cũng sẽ có nhu cầu cá nhân khi trưởng thành. Và ở thời đại ngày nay, việc cưới do có bầu hay cưới khi đã có con là điều rất thường xuyên xảy ra.
Nhưng việc bạn thân mình có dấu hiệu ốm nghén khi chưa có chồng cũng khiến cả đám bạn phải quay cuồng tra hỏi.
“Mỹ Huệ, cậu nói thật cho chúng mình nghe đi, có phải cậu có thai rồi phải không?”.
Ánh mắt của mọi người trong phòng đều chỉa về phía Bùi Mỹ Huệ, Triệu Vi Vân lúc này cũng nhớ ra chị dâu mình khi mang thai cũng có dấu hiệu như vậy, cô quay sang túm lấy vai Bùi Mỹ Huệ, gặng hỏi:“Cậu từng quan hệ với ai đó rồi đúng không? Chị mình khi mang thai cũng như vậy, nhưng chị ấy không biết, cứ suốt ngày thấy cái gì cũng nôn mửa, tưởng là bị vấn đề về tiêu hóa cho đến khi đi khám là phát hiện là có thai, có phải cậu từng lên giường rồi phải không?”.
Căn phòng bây giờ như là phòng tra khảo, Bùi Mỹ Huệ nhìn những cô bạn mình nói lui nói tới, cô ôm đầu hét lên:“Đúng vậy, tớ có thai rồi, tuần trước tớ thử vừa ra hai vạch”.
Không gian dần im lặng, mọi lời nói tra khảo cũng im re, Bùi Mỹ Huệ ôm đầu khóc, cố gắng nói ra những lời uất ức trong lòng.
“Mấy tháng trước, vào ngày ra trường, anh Vũ Nam hỏi tớ về Đoan Ngọc, tớ nói rằng cậu ấy sẽ về Hải Thành ở, sau đó anh ấy đi đâu nhậu say sỉn rồi tới phòng ở của tớ gõ cửa, anh ấy hỏi vì sao Đoan Ngọc không yêu anh ấy, lúc đó tớ cũng đang mớ ngủ nên chưa tỉnh táo, rồi anh Vũ Nam tưởng tớ là Đoan Ngọc nên đẩy tớ lên giường, rồi… sau đó…” Nói ngang đây, Bùi Mỹ Huệ ôm mặt khóc lớn, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của Bùi Mỹ Huệ.
Sáu đứa bạn ai cũng biết Trương Vũ Nam đơn phương Dương Đoan Ngọc từ lâu, anh ta thường tới gặp Bùi Mỹ Huệ để hỏi han về chuyện của Dương Đoan Ngọc, nhưng không ngờ tới anh ta lại có hành vi vô nhân đạo này.