Dương Đoan Ngọc nực cười. Cũng đúng thôi, dù sao mỗi quan hệ yêu đương này cũng được bắt đầu từ việc cô thấy anh phù hợp nên quen. Dạo gần đây chuyện ba mẹ bắt cô kết hôn cũng được chuyển tới tai anh, nhiều lúc anh ngỏ lời tính chuyện dài lâu thì cô lại từ chối, ít nhiều gì anh cũng nảy sinh ra tâm lí chán nản.
Bây giờ Cao Vĩ Thành cũng đã hai tám tuổi, có tất cả lại thiếu một người vợ kề cạnh.
Dương Đoan Ngọc cầm điện thoại, bấm lên dòng chữ:
[Tôi là bạn gái của Vĩ Thành, cô là ai?].
Tin nhắn vừa gửi đi được vài giây liền có người hồi đáp:
[Là người sẽ mở cổng cho cô vào nhà nè].
Dương Đoan Ngọc vừa xem xong, lại nghe thấy tiếng cổng ở sân kêu tiếng kít kít. Cổng được mở ra, Dương Đoan Ngọc một tay kéo vali đi vào.
Từ cổng chính đi vào nhà cũng không quá xa, nhưng bước chân của Dương Đoan Ngọc lại nặng nề, cứ như cô không muốn đi vào nhà vậy. Cô sợ mình nhìn những thứ mình không nên thấy.
Không phải là cô sợ Cao Vĩ Thành phản bội mình, mà cô sợ cảm giác bản thân lại bị tình yêu dày vò. Một người từng trải qua mối tình âm dương cách biệt bây giờ lại chứng kiến anh ở cùng người phụ nữ khác, ít nhiều gì cũng nảy sinh ra tâm lí không ổn.
Vừa đứng trước cửa nhà, Dương Đoan Ngọc định nắm tay cửa bước vào thì cánh cửa lại bị người khác đẩy ra, Dương Đoan Ngọc nhanh chân lùi bước.
Người mở cửa là một cô gái, tóc có chút ướt dính như vừa mới tắm xong, dáng người mảnh mai, nước da cũng trắng như so với Dương Đoan Ngọc thì chẳng là gì. Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi rộng dài ngang hông, hình như cô ta không mang áo ngực, bầu ngực thoát hiện thoát ẩn in ở mặt áo sơ mi. Vừa nhìn qua Dương Đoan Ngọc liền biết ngay đó là áo của Cao Vĩ Thành.
Thấy ánh mắt dò xét của Dương Đoan Ngọc, cô ta nghiên đầu hỏi:“Cô là bạn gái của anh Thành sao?”.
“Vĩ Thành đâu?” Dương Đoan Ngọc hỏi thẳng.
Cô gái kia cũng chẳng nể nang gì:“Anh ấy đang ngủ trên lầu, đêm qua mệt quá nên anh ấy ngủ hơi say”.
Cụm từ ‘đêm qua mệt quá’ được cô ta nhấn khá mạnh, như muốn khiêu khích người đối diện nhưng Dương Đoan Ngọc lại chẳng hề quan tâm đến, cô bình tĩnh hỏi:“Cô là ai?”.
“Tôi hả?” cô ta liền cười:“Nếu tôi nói tôi là người tình của bạn trai cô thì cô có tin tôi không?”.
Dương Đoan Ngọc cũng không kiêng dè:“Tin chứ, niềm tin không mất tiền thì cứ tin thôi”.
“Tôi từ Hải Thành tới, muốn nấu cho bạn trai mình một bữa ăn đàng hoàng, nhưng có lẽ đã có người tay tôi nấu rồi”.
Dương Đoan Ngọc nhìn bọc đồ mình mua ở trên tay, cô thở dài:“Phiền cô chăm sóc anh ấy giúp tôi, cảm ơn”.
Nói xong Dương Đoan Ngọc xách vali quay lưng đi về vía cổng ra về, nhưng đi được vài bước lại nghe thấy giọng nói:“Cô không tính vào nhà chúng tôi ngồi chơi một lát sao?”.
Dương Đoan Ngọc lại quay đầu.
Nhà chúng tôi ư?.
Hóa ra đây là mái ấm của anh và cô ta à.
Dương Đoan Ngọc lắc đầu:“Không, tôi không muốn vào, lát nữa phiền cô nói điều này với Vĩ Thành”.
Cô gái mặc áo sơ mi đứng nghiên đầu:“Điều gì?”.
“Nói với anh ấy, sau này đừng tìm tôi nữa”.
Cô gái nghe xong, vẻ mặt liền đắc ý:“Được”.
Dương Đoan Ngọc kéo vali đi ra khỏi khuôn viên căn nhà, cô cảm giác bản thân mình vừa tới một nơi rất ghê tởm.
Dương Đoan Ngọc không nghĩ tới Cao Vĩ Thành lại có quen người phụ nữ bên ngoài, cùng nhau xây một căn nhà, cho cô ta mặc áo sơ mi của anh lại còn cho cô ta ở qua đêm cùng anh.
Cô cảm giác như mình bị trêu đùa.
Ngày đầu tiên Cao Vĩ Thành chở cô về nhà ở Hải Thành, cô ngỏ lời muốn mời anh vào nhà uống nước, anh lại sợ cô bị dính tai tiếng xấu nên không giám vào. Cô tưởng anh là người tử tế lắm, hóa ra không phải, anh còn quen một cô gái không đàng hoàng, ra gặp mặt người lạ mà không mang áo ngực, để lộ cả bầu ngực thế kia.
Đúng là thể loại chẳng ra gì.
Dương Đoan Ngọc gọi taxi, đi đến khách sạn gần nhà Triệu Vi Vân.
Vừa nhận được phòng, Dương Đoan Ngọc liền nhờ nhân viên cầm túi đồ ăn cô mua đem đi vứt. Sau đó cô ngồi lên giường, cầm điện thoại nhắn tới Cao Vĩ Thành.
Dương Đoan Ngọc[Tụi mình dừng lại đi].
Nhắn xong cô xóa cuộc trò chuyện giữa hai người, hủy kết bạn ở mạng xã hội.
Dương Đoan Ngọc mở vali ra, cầm theo bộ quần áo vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi ra trang điểm.
Vừa tắm xong, Dương Đoan Ngọc định đi sấy tóc lại thấy chuông điện thoại mình reo lên.
Tiếng chuông vội vã như hệt người gọi đang cố níu kéo.
Dương Đoan Ngọc bắt máy trả lời:“Alo”.
“Khi nãy em đến nhà anh?” giọng Cao Vĩ Thành có chút vội vã, âm thanh lại có chút sột soạt như tiếng mặc quần áo.
“Ừ, lúc này em có ghé qua”.
“Anh xin lỗi, chúng mình gặp mặt nói chuyện đi, em tới Hải Sơn lâu chưa, đã ăn sáng gì chưa, anh chở em đi ăn nhé” Cao Vĩ Thành có chút sốt ruột.
Ngược lại Dương Đoan Ngọc chẳng có chút biểu hiện gì, cô cười nhẹ nói:“Bây giờ anh còn tỏ vẻ ân cần tinh tế với em làm gì? Chắc là anh đã biết em với cô gái kia chạm mặt nhau rồi nhỉ, cô ấy vẫn chưa nói với anh điều gì sao?”.
Cao Vĩ Thành lại có chút hoảng:“Em nhờ cô ta nói điều gì?”.
Giọng của Dương Đoan Ngọc có chút thờ ơ:“Em nhờ cô ấy nói với anh rằng chúng ta đừng gặp nhau nữa”.
"Anh chắc biết rằng em và cô ta chạm mặt nhau rồi gì