Đuổi Anh Đến Cùng

Chương 13



Chiếc Maybach rời đi trong sự căng thẳng và im lặng, giữa Khiết Ly và Quyết Tùng rõ là có khoảng cách dù ngồi chung băng ghế. Khiết Ly suốt buổi chỉ nhìn ra cửa kính và Quyết Tùng cũng không muốn hé môi.Xe dừng ở trước nhà hàng Dubai nổi tiếng nứt vách mà có tiền chưa hẳn đã vào được. Tùng cao cao tại thượng bước đi trước những cái cúi chào đầy kính trọng, ánh mắt không hề ngừng đáng sợ. Khiết Ly xinh đẹp như bông tuyết đi ngay phía sau, mỉm cười với từng người đã cúi đầu.

"Anh đừng như vậy nữa."

Tiếng dao xuyên qua lớp burger chạm vào đĩa sứ cũng là giọng nói trong trẻo của Khiết Ly vang lên. Tùng nghe thấy nhưng không ngừng lại động tác, tiếp tục ăn nhã nhặn.

"Thượng Mỹ khi nào thì đi."

Khiết Ly đã quen với việc anh ít nói, tiếp tục lên tiếng thì bị ánh mắt của anh nhấn chìm.

Tùng như con sói dữ xé rách sự bản lĩnh của cô gái đối diện, chỉ những cử chỉ nhỏ trên gương mặt thay đổi cũng khiến người khác phải rùng mình, Khiết Ly nhanh chóng như một con mèo nhỏ rụt mình, tiếp tục ăn mà không nói gì nữa.

*****

"Tùng"

Thượng Mỹ gọi lớn khi thấy bóng dáng bác quản gia đi vội ra cửa chính cúi đầu và bóng dáng cao thẳng tắp ngời ngợi bừng sáng dần xuất hiện. Với cô anh luôn tỏa sáng như thế, dù anh có bao nhiêu là sự chết chóc nguy hiểm.

Quyết Tùng giữ nguyên mặt lạnh ngẩng đầu, bị giọng nói vui mừng của cô làm tò mò. Cô gái nhỏ vung tay chào anh trên sảnh tầng 2, khuôn mặt đơn thuần lại xinh đẹp kiều diễm, nụ cười tươi như bông hoa mùa xuân nở rộ.Tùng ngây người trước sự đáng yêu của cô nhưng không hề biểu lộ, tâm tư bỗng dịu đi và lại muốn yêu chiều.

Thượng Mỹ chạy nhanh xuống cầu thang, dường như nhớ nhung nên muốn lấp đầy khoảng trống. Cô chạy nhanh đến nỗi bác quản gia ở cạnh Tùng cũng nhăn mặt, hai gò má già nua bỗng chốc cao lên và đôi mắt híp lại vì lo cho xương khớp cô gái nhỏ.

Anh tuy trước sau vẫn một cảm xúc, nhưng trong lòng sớm đã dấy lên loại cảm giác lo lắng, tay bất giác đưa ra đón cô vào lòng, sợ cô sẽ ngã như người của Vương Khiêm.

Thượng Mỹ theo đà lao vào anh, ôm anh chặt cứng người khúc khích, ngẩng cái đầu đầy mồ hôi.

"Về rồi"

Tùng sau khi bị cô ôm thì hoảng hồn, không hiểu tại sao bản thân lại đưa tay ra như vậy, thấy cô ôm cũng không một chút đề phòng.

Anh có chút sững sờ nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp có chút nhợt nhạt nhưng vẫn vô cùng thu hút, đôi mắt lưu ly chứa đầy niềm vui cùng hàng mi cong vút khiến ai cũng mê mẩn và cái trán bướng bỉnh vẫn còn vương vài giọt mồ hôi. Thượng Mỹ thuần khiết trong lòng con sói đầy trắc ẩn.

Tùng có chút bối rối nhìn cô, sau đó nhìn bác quản gia. Thấy bác cũng nhún vai bất lực thì quay sang nơi khác. Thượng Mỹ thấy vậy thì hiểu rõ buông anh ra, có chút ngại ngùng cười nhẹ.

"Anh... mau nghỉ ngơi đi."

Thượng Mỹ nói xong thì quay đi, bộ dạng có vẻ khẩn trương như con nít đón mẹ về nhà. Tùng thấy vậy cũng đi thẳng hướng khác, bác quản gia cung kính theo sau.

"Hôm nay có việc gì không?"

"Thưa không. Nhưng có một điều, Phi tiểu thư trong thư phòng suốt hôm nay, cả ngày chỉ ăn một miếng bánh phô mai. Người hầu có nói thế nào cũng nói là không muốn ăn."

Tùng như để ngoài tai, gật đầu một cái rồi sải bước tiếp. Bác quản gia theo thói quen liền cúi đầu không đi theo nữa.

Anh từ lúc sáng, đến giờ là chiều tối, giải quyết một phần lớn công việc đau nhức cả đầu, nghe tin Thượng Mỹ không ăn uống cả một ngày khiến anh càng bức bối.

*****

Thượng Mỹ đang muốn tự tắm cho mình, nghĩ đến cảnh hôn mê để người khác phải làm hộ những việc này khiến cô rùng mình.

Mảnh vải cuối cùng cũng được cởi ra, Thượng Mỹ yêu kiều dưới dòng nước ấm nóng, tận hưởng thời khắc bỏ qua mọi muộn phiền, theo dòng nước trút sạch.

Quyết Tùng vừa tắm xong đã vội đi đến trước phòng Thượng Mỹ, khó khăn mới quyết định nên gõ cửa hay không, đến lúc không thấy hồi đáp thì trong lòng có chút nhẹ. Định quay đi thì nghe tiếng hét lờn từ bên trong.

Vốn lúc trước còn băn khoăn, giờ khắc nghe tiếng Thượng Mỹ hét lên bỗng tâm trí không còn thời gian mà nghĩ. Anh lại vội vàng mở tung cửa tìm cô nhưng lại chỉ có khoảng trống, ánh mắt lập tức nhìn về phía phòng tắm bước vào.

Thượng Mỹ do không quen nên lúc tắm xong, tắt vòi nước thì xoay nhầm bên khiến nước trở nên bỏng rát da, nghe tiếng mở cửa thì lập tức quay nhìn, mắt càng mở to khi đó là Tùng. Một màn hét còn lớn hơn lúc nãy khiến căn phòng như muốn sụp xuống.

Tùng đứng nhìn cô hét trong hoảng loạn, tay che lấp che để cũng không hết cảnh xuân trên người nhưng cuối cùng cũng vô dụng nên đành ngồi thụp xuống.

Phòng tắm bốc khói nghi ngút cùng cái ấm nóng của hơi nước bốc lên, và cô gái trước mắt cũng nóng bỏng không kém gì hơi nước cả. Tùng liếc nhìn vòi nước, bước đến tắt rồi đưa tay ý kéo cô dậy.

Thượng Mỹ đỏ hết người, không nhìn anh từ đầu đến cuối, chỉ biết cụp mắt ngượng ngùng.

"Cô nên ngượng với những người chưa thấy."

Một câu nói như xé cả tim can Thượng Mỹ, cô cắn môi nhăn mặt, muốn đánh cho bản thân một cái để không phải xấu hổ như thế này.

Thượng Mỹ ngẩng đầu nhìn anh, động tác chậm và ngập ngừng. Anh vẫn kiên nhẫn đứng đó chờ bàn tay cô đặt lên tay mình, thấy cô nhìn mình thì nhướng mày một cái, bàn tay có chút hướng hối thúc.

"Khăn..."

Ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào chiếc khăn gần đó. Quyết Tùng xoay người nhìn, dường như không có ý định nhấc chân.

"Không cần"

Câu nói vừa dứt, anh liền nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh. Thượng Mỹ trần như nhộng bất lực lao vào lòng anh, có gồng mình cũng không thắng nổi sức người đàn ông đối diện.

"Tôi là khăn đây."

Tùng nói xong thì ôm lấy cô, không ai biết từ lúc anh bước vào, dáng vẻ ướŧ áŧ của cô đã khiến anh dao động, mặt nước tĩnh bị khuấy động bởi hình dáng nhỏ bé. Nếu để ý kĩ, giờ khắc đó trong mắt Quyết Tùng là một màng sương mờ, sâu không đáy.

"Không đúng... Mau đưa tôi cái khăn."

Anh đưa tay lấy khăn trùm lấy Thượng Mỹ không hở một kẽ, cô như cục nhân bé nhỏ được bao bởi lớp bột trắng, và cục nhân thì đang rùng mình sợ.

Anh dần buông cô ra để cô tự do, Thượng Mỹ muốn chạy nhưng lại sợ té, chân đành linh hoạt đi nhanh.

Anh tâm tình bỗng chốc dãn nở dù lúc nào cũng căng như dây đàn, khuôn mặt ánh lên nét vui hiếm có. Dường như cũng tự nhận ra sự khác lạ của mình, mắt chớp một cái lấy lại vẻ lạnh lùng cùng bước ra.

Thượng Mỹ thấy anh cùng đi ra thì quay đầu, ánh mắt giận dữ như mèo hóa hổ trừng anh. Ngoài Khiết Ly ra có lẽ những cô gái khác có ăn gan trời cũng không dám như thế.

Tùng như không biết gì, cứ trơ người nhìn cô giận dữ bước lại vào nhà tắm.

Một bàn tay lớn dùng lực lên đỉnh đầu Thượng Mỹ ép quay lại, Tùng dùng tay xoay đầu cô như xoay một trái bóng khiến cô giận đỏ mặt, tóc ướt bỗng rối tung.

Tùng nhìn bộ dạng cô như trái bom sắp nổ, bỗng nhiên khóe miệng lại muốn cong lên, nhịn không được mà cười một cái.

Thượng Mỹ ngơ người nhìn anh, dù mặt lạnh vẫn đẹp trai chết khiếp nhưng cười lại thành cực phẩm của cực phẩm chăng. Khuôn mặt thăng trầm giờ khắc này làm sáng bừng cả màn đêm lạnh lẽo ngoài kia.

"Anh có gì để nói thì đợi tôi có mảnh vải trên người đã."

Anh nhìn cô từ đầu đến chân một cách say đắm, trong đôi mắt sâu hung hút kĩ càng không để lộ một tia cảm xúc.

Chiếc áo len mỏng Tùng đang mặc bỗng bị anh cởi ra, ném cho Thượng Mỹ rồi ra khỏi phòng.

"Tùng..."

Thượng Mỹ vội chụp lấy áo anh, thấy anh đi thì kêu lớn, Tùng bước đến cửa thì quay đầu, thân hình hoàn hảo khiến mắt Thượng Mỹ nhức nhói.

"Cái này..."

"Tôi không mặc đồ ướt, cô làm ướt rồi thì giặt đi."

Câu nói ngang ngược khiến Thượng Mỹ muốn hét lên, giận không thể đánh cho anh một trận thật nhớ. Nhưng nhìn lại thì là áo của Tùng, mùi hương đặc trưng của anh vẫn còn vương trên áo.

Thượng Mỹ hí hửng mặc áo anh vào, áo dài đến nửa đùi, cô vốn sợ lạnh nên mặc thêm quần dài. Tổng thể không khác gì đứa con nít mặc đồ bố mẹ.

Cô thích thú cứ ngửi tay áo, đúng là mùi của Tùng, chỉ điều đó khiến tim Thượng Mỹ đập loạn nhịp. Cứ thế Thượng Mỹ không cần ăn cũng no căng bụng, ngủ ngon mà không biết điều gì nữa.

- ----------

"Khiết Ly tiểu thư"

Người hầu đi ngang qua, thấy Khiết Ly thì cúi đầu, cô cũng chào lại rồi hỏi nhẹ.

"Tùng đâu rồi?"

"Thưa tiểu thư, sáng nay cậu chủ đã đi rồi."

Tâm tình Khiết Ly chùn xuống, cười rồi gật đầu.

"Được rồi, cảm ơn cô."

"À..."

Người hầu bước được vài bước thì quay đầu "Thưa tiểu thư?"

"Cô Thượng gì đó đã đi chưa?"

Người hầu suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

"Chưa, thưa tiểu thư."

Khiết Ly cười nhẹ, nhưng nụ cười lại có nét sượng lại, gật đầu rồi đi thẳng lên lầu.

Cô mở từng cánh cửa của từng lầu chỉ để tìm ra Thượng Mỹ, một cảm giác rất lạ bao vây lấy cô nhưng không rõ đó là loại cảm giác gì, chỉ biết trong lòng sôi sục, nóng ran.

Thượng Mỹ ngủ ngon đến không nghe tiếng mở cửa, vùi mình trong chiếc áo của anh mà thích thú hiện cả trên khuôn mặt.

Khiết Ly bước đến gần cô, từng chút từng chút một, bước đi nhẹ nhưng các móng chân lại bấm sát xuống sàn nhà đến trắng bệch.

Ánh mắt lúc này cũng thay đổi, nụ cười dần tắt đi, khuôn mặt thuần khiết của Khiết Ly dường như biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một khuôn mặt tối sầm đầy ganh ghét.

Cô đưa tay kéo mạnh chăn ra, Thượng Mỹ vì vậy mà cũng bật tỉnh. Thấy Khiết Ly thì không khỏi bất ngờ.

"Chị..."

Khiết Ly trở lại vẻ tươi tắn mọi ngày, niềm nở kéo Thượng Mỹ ra khỏi chăn?

"Tùng hôm nay bận rồi, bảo chị đến chơi cùng em. May thay quần áo, chị đợi bên ngoài."

Thượng Mỹ chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị kéo vào phòng thay đồ, mắt nhắm mắt mở thay quần áo.

Cả hai cùng tản bộ trong khu vườn của biệt thự, vì là mùa đông nên đặc biệt có những hoa dành riêng cho nó. Thượng Mỹ bỗng thấy đông không còn nhạt nhòa với những cái lạnh buốt da và những cành cây ỉu xìu khẳng khiu, đông cũng đầy ắp sắc hương, rực rỡ làm ngây ngất lòng người. Những mùa hoa chỉ nở rộ vào mùa đông, xinh đẹp lạ kỳ tựa miền cổ tích, Khiết Ly chỉ vào phía những cây hoa gần đó.

"Đó là hoa giọt tuyết, Tùng trồng nó vì nói loài hoa đó giống chị. Nhẹ nhàng và tinh tế."

Thấy Thượng Mỹ chăm chú quan sát, Khiết Ly nói tiếp.

"Một cây hoa có giá 1000 USD, tổng cộng ở đây có 22 cây, em thấy có phải Tùng chiều hư chị không?"

Khiết Ly nói xong thì phì cười, khuôn mặt không che được niềm vui cùng sự yêu thích. Thượng Mỹ nhìn những cây hoa đang rủ mình, màu trắng tuyết đặc trưng nhẹ nhàng như dáng vẻ của Khiết Ly, lòng như có một tảng đá nặng đè lên không thở được.

"Chúng ta ra hồ bơi đi, chị nghĩ lạnh thế này chắc băng đã đóng trên mặt hồ. Em nhìn sẽ thích."

Mặt hồ đúng là đã đóng băng, Thượng Mỹ vì thế mà thích thú mê mẩn, ngồi xuống gần hơn quan sát kĩ bóng dáng mình dưới lớp băng mỏng, và dường như cũng quan sát được bóng dáng người phía sau đẩy mình xuống hồ...

Thượng Mỹ tê người dưới cái lạnh của hồ nước mùa đông, hồ sâu lại bị đẩy bất ngờ, nước lạnh và cơ thể lơ lửng giữa biển nước khiến cô vùng vẫy kịch liệt, chỉ mong mình đừng chết trong lạnh lẽo tuyệt vọng, không còn nghĩ được gì nữa.

Khiết Ly sau đó cũng nhảy xuống hồ, tự động rơi xuống đáy nhưng không hề vùng vẫy, mặc cho cơ thể tự nhấn chìm...

Cả hai cùng rơi xuống hồ, phá vỡ tảng băng mỏng, tiếng động phát ra cũng không hề nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.