Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 10



Lý Vân Ca chậm rãi mở miệng, “Y Minh, theo anh về được không?” 

Y Minh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt nhìn qua tựa hồ càng thêm dịu dàng và thâm tình hơn trước, nhưng bên môi anh vẫn là nụ cười đó, có phải là đang giễu cợt hay không quan tâm mình chăng? Lục Y Minh vội vã cúi đầu, lại nhìn thấy tay mình hãy còn đang nắm chặt quần áo anh. Vội vã buông tay, Lục Y Minh nghĩ nên cách xa anh một chút. 

Lý Vân Ca xiết chặt vòng tay, nhốt chặt người vào trong, “Y Minh sợ anh sao?” 

“Không phải, chỉ là…” Y Minh không biết nói sao. Dưới cái tình hình trước mắt này, nói thế nào cũng là sai. 

“Khi còn bé Y Minh không phải thường xuyên chơi xấu chui vào ngực anh hay sao, lúc ngủ cũng đều ghé lên trên bụng anh…” Lý Vân Ca xác định vững tâm mở mang cái đầu dưa của người trong ngực. 

Y Minh giãy Lý Vân ca, “Khi đó em còn nhỏ, không nghĩ nhiều như vậy.” 

“Ah, vậy bây giờ em nghĩ nhiều cái gì nha !” Lý Vân Ca nhìn bộ dạng thẹn thùng của Y Minh trước mắt, thật sự khiến người ta không muốn bỏ phí cơ hội quá mức. 

“Em… Em không có…” 

“Vậy sao? Trong nền giáo dục cao đẳng khiến em hài lòng kia, không có ai dạy em lúc nói dối thì cần phải kiên trì thuyết phục người khác theo đúng chân lý của mình à?” Trong giọng nói của Lý Vân Ca ngập tràn nuối tiếc. 

Y minh liên tiếp bại lui, người này, người này, người này không phải anh trai tôi. 

Mắt thấy Y Minh bị mình đùa đến luống cuống tay chân, Lý Vân Ca âm thầm nghĩ lại xem. Đến đây đã không sai biệt lắm, nếu còn tiếp tục, sợ rằng Y Minh sẽ trục xuất mình mất. 

Thế là, Lý Vân Ca ho một tiếng, mỉm cười nói rõ với cậu, “Thiếu đông gia, sao lại học người đùa giỡn người khác vậy?” 

Lục Y Minh trì hoãn một hơi, tự an ủi mình, “Đại ca là người hay nói giỡn…” Nhưng mà trong đầu vẫn nhịn không được thất lạc tí ti. Nghĩ tới, Lục Y Minh thầm mắng chính mình một câu: Bỉ ổi! 

Sau khi Lý Vân Ca ngừng nụ hôn, kỳ thật trong nội tâm vẫn không có đáy. Không biết nên nói gì nha, không biết nên nói gì nha, không biết nên nói sao nha. 

Nói cho em ấy biết ý niệm mình thích nó trong đầu ? 

Đối với một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh chỉ biết đến tình yêu dị giới, trừ khi nó là người bẩm sinh có thể sinh ra cảm giác yêu thương say đắm với người đồng giới ra, thì nếu bắt nó phải đối mặt với ái mộ từ một người đồng tính, sợ rằng sẽ dọa nó chạy mất. Tuy rằng em ấy tựa hồ cũng không bài xích thân mật mà mình làm với em. 

Thế là, chỉ có thể làm bộ trấn tĩnh mà nói cho em ấy biết đó chỉ là trò đùa, tuy rằng cái cớ này vụng về hết mức có thể ! 



Trên đường trở về, Y Minh một mực không biết nên mở miệng sao. 

Người ngồi cạnh mình này, rõ ràng trước kia quen thuộc là vậy, thân cận là vậy, thế mà vì sự chuyển động không rõ là cái gì ở đáy lòng mình khiến cho mình không biết nên đối đãi với anh như thế nào. Đáy lòng bối rối, hệt như chim bị cầm tù kịch liệt giãy dụa, nhưng lại không rõ phương hướng. 

Lý Vân Ca nhìn Y Minh không nói một lời, cũng hiểu rõ nội tâm cậu hiện nhất định là đang loạn như có bão tràn qua, đây cũng là chuyện hắn phát hiện ra năm đó, đứa nhóc mình nhìn lớn lên này lúc nào cũng tự ôm lấy, tự cảm thụ tâm trạng mình. 

Lý Vân Ca thò tay mở CD trên xe lên, tiếng nhạc hòa hoãn lẳng lặng bao trùm lên cả hai người. Cứ chìm vào âm nhạc như vậy, tâm tình của Y Minh cũng chậm rãi bình tĩnh lại. 

“Y Minh, anh muốn kể chuyện cho em nghe a!” Lý Vân Ca nhìn đôi lông mày của Y Minh đang an tĩnh ngồi cạnh có chút xoắn lại, không đành lòng nhìn cậu tự mình lâm vào…. những dòng suy nghĩ không thể làm rõ trong đầu, bèn mở miệng. 

Y Minh làm ổ ở trên ghế nhẹ nhàng đồng ý nói được. 

“Đại khái là khoảng vài ba năm trước, có một gia đình lớn ở Hàng Châu, vì đắc tội với Cục An Ninh đóng đô ở đấy nên trong vòng một đêm lâm vào cành nhà tan cửa nát. Đứa con nhỏ nhất của nhà này chạy được ra ngoài, lại do tuổi còn nhỏ, cuối cùng bị một tên buôn người bắt được. 

Tên con buôn này quanh năm đều đi tìm nắm trong tay những đứa trẻ chưa đến 10 tuổi, bé trai hay bé gái đều có cả. Cậu tiểu thiếu gia này ở trong tay bọn buôn người thì gặp được một bé trai khác, người của cậu bé đó rất lôi thôi…” 

Y Minh cứ như vậy nghe giọng kể ôn hòa trầm thấp của Lý Vân Ca, tự thuật lại câu chuyện nhiều năm trước, những hình ảnh lần lượt xuất hiện trong trí óc như một thước phim quay chậm. Cậu thiếu gia kia sau đó phát giác ra cậu bé lôi thôi đó thì ra là một bé con đẹp như tranh vẽ, cậu tiểu thiếu gia thấy vậy bèn thề muốn làm anh trai của người ta, cả đời ở cùng một chỗ với nó, sau đó bắt đầu đánh nhau vì nó, trộm vặt đồ vật cho nó. Nhưng ai ngờ rằng, sau này, bé búp bê màu hồng đó sau này lại bị người ta mua mất. Thiếu gia giống như mất đi linh hồn nhỏ bé, lúc gặp lại nhau, đã là ở trong trường học thủ đô. 

Thiếu gia đã trở thành thanh niên mười phần khí khái hào hùng trong trường học, em bé kia cũng đã trở thành tài tuấn phong lưu phóng khoáng. 

Cậu ta vẫn đánh nhau vì nó, tuy nhiên không hề trộm vặt. Cũng tiếp tục sắm vai nhân vật đại ca, tuy nhiên không hề nói sẽ như thế cả đời. 

Có thể là thiếu gia lúc này lại gặp được một bé gái uyển lệ linh lung, thì ra trên đời này còn có rất nhiều cô gái tốt đẹp như thế. Thích bé ấy, thích vô cùng. 

Chỉ là, lúc đó, nào biết đâu rằng cái ưa thích của người này lại chính là cái đau khổ của người khác. Chỉ là, khi đó bị tình cảm nam nữ hấp dẫn, nên sơ sót. 

Hơn nữa, cho dù thiếu gia này năm đó thực sự động tâm, nhưng bởi hai người đều là con trai, suy nghĩ cái mở đầu, liền trực tiếp chặt đứt phần đuôi. 

Thế là, em bé phần nhìn cái người từng thề sẽ ở cùng mình cả đời, nay lại đem sự dịu dàng và bảo vệ vốn là dành cho mình cho cô gái kia. Cái ngày mà hai người nọ đính hôn, nó đến tìm cậu tiểu thiếu gia kia. Sau khi cố gắng ôm một cái, nó mỉm cười nói với gã, con của hai người nhất định phải nhận em làm cha nuôi. 

Sau đó, nó bỏ đi, không để lại bất luận tin tức nào. 



“Thật ra, cũng không phải ai cũng có thể gặp được người mình thích đến đau lòng. Đã là người có vận khí, nhưng chưa hẳn đã có dũng khí.” Lý Vân Ca lẳng yên nói xong câu đó, rồi ngừng lại. Tiếp tục chuyên tâm lái xe. 

Y Minh nghe câu chuyện kia, tựa hồ có thể nhìn thấy bộ dạng cái con người đẹp tựa tranh vẽ kia mỉm cười. Trong lúc đó, có chút đau lòng. 

Cậu tựa hồ đã minh bạch cái gì đó, nhưng lại không dám đi thừa nhận. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.