Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 27



Buổi tối đầu năm, Lý Vân Ca nhận được tin nhắn của Y Minh, nói rằng chiều hôm sau em ấy sẽ trở về! 

Lý Vân Ca vốn định lái xe đến đón, nhưng Y Minh lại kiên trì nói không muốn! Cậu nói, “Đại ca, em không phải người già bệnh tật!” 

Lý Vân Ca vừa cười, vừa nhắn lại cho cậu: “Được rồi được rồi, kẻ hèn này xin đi quét dọn giường chiếu đợi thiếu đông gia trở về!” 

Tới gần trưa, Y Minh gửi tin nhắn nói cho anh biết rằng cậu ăn trưa sẽ tự mình ngồi xe về, đại khái là sẽ mất khoảng hai tiếng đến hai tiếng rưỡi ngồi xe. 

Lúc một giờ rưỡi, Lý Vân Ca gọi điện thoại cho cậu, điện thoại reo một hồi lâu mà vẫn không có người nhận. Cứ gọi tiếp, lần này ngược lại chỉ vang có hai tiếng, đầu bên kia đã nghe máy, Lý Vân Ca bèn vừa ra ban công tưới nước cho cây, vừa cười tủm tỉm mở miệng, “Bảo bối, ra ngoài rồi sao?” 

Kết quả là đầu bên kia yên lặng trong chốc lát, rồi cúp máy luôn ! 

Lý Vân Ca một tay cầm chai nước, một tay cầm điện thoại, trong đầu đảo qua đảo lại rất nhiều ý niệm. Tay để trên nút gọi lại, nhưng lại không sao ấn xuống được! 

.

Y Minh quay người muốn ra ngoài, lại bị tiếng chuông điện thoại vang lên dọa đến hoảng, đây là tiếng chuông cài đặt cho Lý Vân Ca, đúng cái bài hát hôm đó, The Man I Love. 

Y Minh đi từ toilet ra, thấy cha mẹ mình lẳng lặng ngồi trong phòng khách, trong tay mẹ còn cầm điện thoại di động của mình, cơ thể hình như còn đang run rẩy nhè nhẹ! Ba ba yên tĩnh ngồi một bên, một tay nắm lấy tay mẹ! 

Y Minh chậm rãi đi tới, đáy lòng mờ mịt một mảng. 

“Rất xin lỗi, mẹ…nghe điện thoại của con….” Mẹ Lục ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Y Minh, bờ môi hình như còn có chút run rẩy. 

Y Minh chỉ cảm thấy đầu nổ OANH một cái, há mồm, ngậm lại, lại há mồm, lại ngậm lại, hệt như một con cá bị người ta câu lên cạn, một chữ cũng không nói lên lời. 

Mẹ Lục chậm rãi đứng lên từ salon, rủ mắt nhìn qua người Y Minh, “Y Minh, con…..con thật sự là…” 

“Lệ Thanh….” Ba ba thoáng cái đã nhảy dựng lên từ ghế sa lon, sau đó là một tiếng RẦM! 

Y Minh vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy mẹ mình nằm ngã trên mặt đất. 

“Mẹ, mẹ… Mẹ xảy ra chuyện gì thế?” Y Minh cũng nhào tới, mặt mẹ cậu tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt dọa người! 

“Sững sờ cái gì, gọi 120 mau!!” Ba Lục gần đây tính tình ôn hòa cũng chạy tới chỗ Y Minh hô to. 



Y Minh ngồi trên ghế chờ trong bệnh viện, đầu dựa vào vách tường, trong lỗ tai vẫn còn vang lên tiếng xe cứu thương inh ỏi vừa rồi. Cậu đã biết, dẫu cho có dùng cách nào để nói rõ cho cha mẹ chuyện này, bọn họ cũng khó có khả năng  chấp nhận đơn giản. 

Lại thật không thể ngờ, họ lại biết bằng một cách như thế, và nhận được một kết quả như vậy. 

Bên người thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, bên trong hành lang yên tĩnh, tiếng bước chân nhắc nhở cậu rằng thời gian đang trôi đi! Mà mùi thuốc xát trùng xung quanh, lại nhắc nhở rằng cậu đang ở nơi nào. 

Trong óc cậu, chỉ có hai chữ, mẹ, mẹ….. 

Lúc nhìn thấy mẹ mình mặt mày xanh trắng, bờ môi tím bầm, mồ hôi lạnh đầm đìa bị đẩy mạnh vào phòng cấp cứu, Y Minh chỉ cảm thấy cả người rét run. Lần đầu tiên cậu ý thức được, việc mình và Lý Vân Ca mến nhau, là việc khó được người ta chấp nhận thế nào. 

Là do Lý Vân Ca bảo vệ cậu tốt quá, hay là do cậu đã quá ngây thơ, thì ra loại tình cảm lưu luyến này thật sự là một điều cấm kỵ a! Chạm đến cái cấm kỵ này, thì sẽ phải nhận giáo huấn! 

Cái giáo huấn này, cái giáo huấn này…..Lần đầu tiên Y Minh hoài nghi, bản thân, có phải cũng chẳng có đủ dũng khí để gánh chịu cái giáo huấn như vậy hay chăng! 

Quay đầu thấy đèn trên cửa phòng cấp cứu vẫn sáng, đỏ đến chói mặt. 

Lý Vân Ca đứng trong đại sảnh của bệnh viện cấp cứu và chưa bệnh hẻo lánh, nhìn thấy Y Minh ngồi trên ghế chờ trên hành lang, đầu dựa vào vách tường bộ dạng đau đớn mà bất lực, khiến cho tim anh cũng đập nhanh từng hồi từng hồi. 

Anh rất muốn đi qua ôm lấy em ấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng em, nói cho em ấy biết, đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây rồi! 

Nhưng đáy lòng lại chợt vang lên một giọng nói tuy rằng nhỏ bé nhưng rất dỗi rõ ràng, nếu không phải vì anh, cậu ấy cũng sẽ không đến nỗi như thế! 

Lý Vân Ca hít sâu một hơi, đè cái tiếng nói lộn xộn nơi đáy lòng xuống, đi đến bên cạnh Y Minh. 

“Chú Lục, chú Lục….” Lý Vân Ca đứng trước mặt ba Lục mặt mày lo lắng, cẩn thận mở miệng. 

Ba Lục giương mắt, nhận ra đó là thằng Lý Vân Ca mình đã lâu không gặp, bèn gật gật đầu nở một nụ cười cực kỳ khó coi: “Vân Ca đó hả, sao cháu lại đến đây?” 

Lúc Y Minh nghe thấy tiếng anh, quả thực cảm thấy không thể tin nổi, lòng cậu phù phù phù phù kinh hoàng từng hồi, mở mắt ra, đã thấy Lý Vân ca vẻ mặt bình tĩnh ngồi bên cạnh cha mình. 

Lý Vân ca biết rõ Y Minh đang nhìn mình, có lẽ anh cũng không dám nhìn lại. Sợ rằng chỉ cần liếc qua thôi, anh cũng sẽ để lộ cảm xúc của mình. 

“Hôm nay cháu về đưa cho cha cháu ít đồ, nghe nói tới chuyện này, bọn họ bèn bảo cháu qua đây hỏi thăm!” Nghe giọng nói trầm trầm cũng nhìn thái độ trấn định của Lý Vân Ca, Y Minh cũng chầm chậm yên lòng lại. 

“Ah, trái tim của dì Lục cháu không tốt, hôm nay,….có chút, có chút mệt mỏi! Khiến bọn họ nhọc lòng rồi.” 

Lục Y Minh nhìn cha mình thái dương xám trắng, sắc mặt mệt mỏi, cái mũi liền đau xót, bắt đầu lộn xộn. 

“Chú Lục khách khí thế! Nhà hai chúng ta có chỗ nào còn phải nhắc tới nữa!” Lý Vân Ca an ủi ba Lục, thấy Y Minh quay đầu nặng nề hút khí, trong lòng lại đau đớn từng hồi. 

Nhưng, trước mặt người khác, thứ mình có thể làm, bất quá chỉ có làm bộ trấn định. 

Lúc mặt trời hạ xuống để lại đem đen, một y tá bước ra từ phòng cấp cứu, gọi người nhà bệnh nhân đi làm thủ tục nhập viện. Lý Vân Ca bèn chạy đi giúp thu xếp trước sau, chạy khắp lầu trên lầu dưới, cuối cùng cũng chuẩn bị xong xuôi tất cả. 

Ba Lục để Y Minh về nhà ăn cơm và lấy một chút đồ dùng cần thiết đến, Lý Vân Ca bèn đi cùng cậu! 

Trên đường lái xe trở về, cái hai người đều không nói bất cứ từ gì! Hoặc không biết nói gì hoặc chẳng biết nói sao! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.