Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 33



Y Minh nhận được điện thoại của Lý Vân Ca, tâm tình của Lý Vân Ca bên kia đầu dây có vẻ rất tốt, chỉ cần nghe giọng thôi cũng đã nhận ra được. 

Y Minh cũng không nói gì mà chỉ nở nụ cười, trong lòng thật sự hạ quyết định, đã đến thời điểm nói cho anh ấy biết rồi.

“Đại ca, cuối tuần này anh có thể đến tìm em chứ?” Y Minh nhẹ nhàng hỏi qua điện thoại, trong lòng có thêm một tia chua xót! Bất quá, đã hạ quyết định rồi, nói cho anh biết càng sớm lại càng tốt. 

Y Minh không thích dùng e-mail để xử lý những chuyện như vậy, gửi một e-mail nói cho đối phương biết mình muốn chia tay, cách xử lý này đúng thật là vừa nhu nhược vừa ích kỉ, đại ca sẽ nộ khí ngập trời mất! 

Bất quá, dẫu cho anh sẽ ra sao, mình vẫn cần phải thừa nhận! 

“Gặp muộn được chứ, thật muốn gặp em ah!” Lý Vân Ca ngồi trên xe, trầm thấp thuận theo lời nói của Y Minh mà hỏi! Đỗ Vân Huy theo sau mở của xe liếc mắt nhìn anh xuyên qua kính một cái, cả người cơ hồ đã lập tức nằm bẹp rồi, thế mà vẫn không quên tán tỉnh! 

Y Minh nghĩ nghĩ, nói: “Được!” 

Lý Vân Ca cúp điện thoại, “Vân Huy, cậu có thể trực tiếp về nhà rồi!” 

Lý Vân Ca về nhà trước, rửa mặt, điều chỉnh lại mình một lát, rồi trực tiếp nằm chết dí trên giường. 

Trước khi ngủ lại nghĩ, những thứ bác Lý nói…..cũng nên làm nhỉ? 

Ngày đó, bác Lý hiền hòa ôn hậu vốn đồng tình nhìn thoáng qua anh một cái, “Bên cháu đủ loạn rồi đó!”, sau khi nghe anh kể lại tình huống giữa mình và Y Minh, bác Lý đã nói với anh qua điện thoại rằng, “Vân Ca biết rõ tam thế tam điểm trong «Chu lễ*» chứ? 

*Bấm vào đây để tìm hiểu

Lý Vân Ca sững sờ, chuyện của mình với chuyện trị nước có liên quan gì hả? 

Đầu bên kia điện thoại đã đổi người, bác Lâm chậm rãi nói tiếp, “Người ta đều nói, cai trị một nước giống như nấu một con cá nhỏ! Câu này cũng có đạo lý trong chuyện của cháu đấy!” Lý Vân Ca lúc nghe thấy câu này, vừa cười oán thầm hai lão già thành tinh nhà mình, vừa gật gật đầu đồng ý! 

Nhưng mà, anh không nghĩ tới anh sẽ đổ thêm gia vị vào nồi trong khoảng thời gian này, Y Minh rõ ràng đã có quyết định của mình! 

Ai, có kẻ ác thì ắt có kẻ trị ác! 



Y Minh ngồi trước cửa sổ, tiết trời đã sang ba tháng đầu xuân rồi! 

Gió ấm áp, thỉnh thoảng mang theo một đợt hương hoa Tử Kinh, trọc lòng người ngứa ngáy! 

Y Minh nhớ đến lúc gần tết Âm lịch, mình và Lý Vân Ca ngồi thảo luận về chủ đề mùa xuân. Khi đó anh ấy đã đọc diễn cảm vài câu thơ cho mình nghe, rồi còn trộm cười, mặc dù có chút chẳng ra làm sao, nhưng lại có thể khiến cho Y Minh nhớ kĩ thì ra đó là mùa xuân! 

Y Minh lúc ấy nằm trên đùi Lý Vân Ca, đọc một bản tin trên báo chí, Âm thanh của mùa xuân. Những cái…..hành vân lưu thủy kia khiến cho Y Minh thuận miệng hỏi một câu, “Anh à, anh từng nghe âm thanh của mùa xuân chưa?” 

Lý Vân Ca đang xem 11 vở kịch trong nhà hát ngoài trời, trong đó đang diễn Văn Chiêu Quan. Nghe thấy câu hỏi của Y Minh, Lý Vân Ca liền trả lời: “Nghe thấy rồi?” 

“Ah? Là cái dạng gì thế?” Y Minh quay đầu nhìn anh. 

“Em muốn biết?” Lý Vân Ca cúi đầu, nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Y Minh. 

Y Minh vội vàng gật đầu. 

“Ah khụ ah khụ.” Lý Vân Ca chỉnh nhỏ tiếng TV, hắng giọng một cái, rồi dùng giọng điệu chậm rãi kéo dài mở miệng, “Dần dần, dần dần, mùa xuân đã đến, mùa xuân đang bước chân tới gần.” 

Y Minh phủ báo lên mặt mình, một mực giấu đi cái mũi, bên dưới bắt đầu thấp giọng mà cười. 

“Mùa xuân đã đến, băng tuyết bắt đầu tan, nhiệt độ dần dần ấm trở lại. Bươm bướm tìm được người thương, con nhện lọt vào bên trong lưới tình, chim con yêu đương, ong mật kết hôn!” 

Y Minh xoa xoa cái bụng, cười đến thiếu chút rơi xuống đất! 

Lý Vân Ca bận rộn giữ lấy cậu, quay người đè lên, quăng tờ báo trong tay cậu đi, chuyên chú mà nhìn, thấy Y Minh cười đến độ hai mắt cong cong, Lý Vân Ca giơ ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, giảm nhẹ âm thanh, “Thân yêu à, chúng ta còn đợi gì nữa đây?” 

Y Minh ghé vào bệ cửa sổ, nhẹ nhàng lầm bầm lầu bầu: “Thân yêu à, chúng ta còn đợi gì nữa đây?” 

Nước mắt thoáng cái đã chảy ra, Y Minh để nước mắt chảy xuôi theo hai gò má, bên môi chậm rãi cảm nhận được hương vị mặt chát tận cổ, “Đại ca, em làm anh thất vọng rồi!” 

Nước mắt chậm rãi rơi, đâm đâm vào mặt có chút đau đớn, Y Minh đứng dậy, đi rửa sạch cái mặt mình. 

Lúc quay lại, gửi e-mail luận văn sơ thảo cho thầy giáo. Thấy sắc trời bên ngoài đã dần tối, bèn gọi điện cho ba mẹ, ba Lục đi chơi xuân cùng đơn vị, bọn họ đến khu suối nước nóng gần làng du lịch, phải qua cuối tuần mới về. 

Vốn là ba Lục muốn Y Minh đi cùng, nhưng Y Minh lại nói muốn làm xong luận văn trong ngày hôm nay, lần sau đi a! 



Lý Vân Ca khởi động xe chạy đến nhà Lục, lúc trước Y Minh đã gửi tin nhắn nói anh trực tiếp lên luôn. 

Lý Vân Ca đi lên lầu, thấy cửa khép hờ, bèn đẩy cửa đi vào. Đi đến cửa phòng Y Minh, anh nhìn thấy Y Minh gầy gò, không khỏi đau lòng. 

“Chú Lục đâu rồi?” 

“Bọn họ ra ngoài cả rồi, hôm nay không ở nhà!” 

Lý Vân Ca vội vàng đi tới, chăm chú ôm lấy Y Minh! Y Minh tùy ý anh ghìm chặt tay mình rồi nhanh chóng xiết lại, sự sở hữu thân thuộc và an toàn đến thế, sau này sợ rằng không còn nữa. 

Trong lòng Y Minh quay co mấy vòng, cuối cùng hạ quyết tâm! 

Y Minh đẩy Lý Vân Ca đang vuốt ve mình ra, nhìn khuôn mặt tiều tụy nhưng không mất phần đẹp trai của anh, hung ác nhẫn tâm mở miệng, “Anh à, mình đừng như vậy….” Lời vừa nói ra, cõi lòng hệt như rơi từ trên trời xuống. 

Lý Vân Ca nhìn Y Minh cúi đầu tựa người vào bàn, anh có chút hồ đồ, lời này của Y Minh là có ý gì? 

“Y Minh, em nói chúng mình không muốn…..” Trong lòng Lý Vân Ca có chút cảm giác lơ lửng trên bầu trời, không thể tin được điều mình vừa nghĩ ra. 

“Em nói anh đừng đến tìm em nữa!” Lục Y Minh hít sâu một hơi, hệt như phá phủ trầm chu * nhìn thẳng vào mắt Lý Vân Ca, nói ra những lời này. 

*破釜沈舟 – Đập nồi dìm thuyền, xuất phát từ điển tích, 

có nghĩa là:Không lưu lại đường lui cho bản thân 



“Y Minh, em có hiểu mình đang nói gì không….” Lý Vân Ca cảm thấy bản thân mình phút chốc không thể suy nghĩ được gì cả, lời nói của Y Minh sao lại kì quái thế? 

Lục Y Minh nhìn vẻ mặt hoang mang khó hiểu của Lý Vân Ca, cuối cùng nhẫn tâm nói rằng, “Em căn bản không hề yêu anh, chúng ta phải tách ra thôi!” Nói xong, cậu cũng không dám nhìn vẻ mặt của Lý Vân Ca, quay người lại nhìn cảnh đêm bên ngoài. 

Lý Vân Ca nghe thấy câu nói của cậu, trong một giây phút đó, anh cảm thấy mình như thể bị người ta niệm phép định thân, không thể động cũng chẳng thể tự hỏi. Chỉ không ngừng nghe câu nói kia lặp đi lặp lại, “Em căn bản không hề yêu anh, em căn bản không hề yêu anh, em căn bản không hề yêu anh…..” 

Phục hồi lại tinh thần, Lý Vân Ca tự trách mình rõ ràng còn có thể cười được, “Anh trước đây đã từng nghĩ tới, nhưng nếu có được một ngày nghe được em nói yêu anh thì anh chết cũng không hối tiếc!” Hôm nay, quả nhiên đã nghe được rồi, nhưng không nghĩ đến lại bằng cái cách như vậy. 

Anh định đưa tay chạm vào tóc Y Minh, nhưng nó lại hoàn toàn không nghe anh chỉ huy. Một cảm giác thoát lực cực lớn khiến anh cảm thấy có thể mình rất kỳ quái, hình như rất nhẹ, nhẹ đến độ một trận gió thoảng qua thôi cũng đủ để thổi bay anh, lại hình như rất nặng, nặng đến độ có thể ngã vật ra sàn ngay lập tức. 

Lý Vân Ca nhìn bóng lưng Y Minh, ngây ngốc mà mình, dùng sức mà ngắm, mắt có mỏi nhừ nhưng lại không nỡ dời đi. 

“Y Minh, tự chăm sóc mình thật tốt nhé!” Lý Vân Ca nhẹ nhàng phun ra những lời này, quay người từng bước từng bước đi về phía cửa. 

Lý Vân Ca không biết làm sao mà mình có thể xuống chỗ xe được, muốn cầm chìa khóa khởi động xe, nhưng cái tay run rẩy khiến cho anh không sao nhét chìa vào ổ cho nổi. Yên lặng ngồi đó, Lý Vân Ca nằm trong xe, nước mắt lăn dài xuống cổ. 

Trong mấy mươi năm quá khứ, Lý Vân Ca chỉ khóc có hai lần, lần thứ nhất là khi ba nói cho anh biết chuyện của bác Lý, nghe kể lại chuyện mà không khỏi rớt nước mắt. Lần thứ hai, hình như là vào lúc Y Minh dao động muốn nói chia tay với anh cách đây không lâu. 

Chỉ là, lúc đó nước mắt rơi là vì đau lòng. 

Còn lần này, lòng rõ ràng không đau mà! 

Y Minh tựa bên cửa sổ nhìn cái xe dưới lầu, sau khi cái đèn của nó sáng lên một cái thì chẳng thấy có động tĩnh gì nữa. 

Mấy lần cậu muốn chạy vọt xuống, nhưng lời của mẹ hôm đó vẫn văng vẳng bên tai, Y Minh ôm lấy bản thân, chậm rãi ngồi xổm xuống! Cậu cho rằng mình sẽ rất đau, sẽ rất khó chịu, nhưng cậu lại chỉ cảm thấy mềm oặt từng đợt từng đợt. 

Thì ra mình là một kẻ bội tình bạc nghĩa ah, rõ ràng không biết là sẽ khổ sở, không biết là sẽ đau lòng. 

Là tim ai đập một tiếng lại một tiếng thế, hơn nữa, đèn trong phòng sao lại như hỏng mất rồi thế này, lúc thì sáng, lúc thì tối, hơn nữa lại ngày càng mờ mịt. Cậu cựa quậy muốn đứng lên, lại nhận ra cơ thể mình hệt như mất không chế rồi, không sao dùng sức được, không sao cử động được! Trong lỗ tai cậu bắt đầu vang lên tiếng nổ, hệt như thủy triều không ngừng đập vào nơi sâu nhất trong màng tai, dần dần, cái gì cũng không cảm thấy nữa. 

Chờ đến khi cậu tỉnh lại, nhận ra mình đã ngã xuống sàn nhà, không biết đã nằm bao lâu, toàn thân đều lạnh ngắt! Cậu dùng hết sức lực bò lên giường, kéo chăn đệm, nhưng vẫn không chống lại nổi khí lạnh từng hồi từng hồi! 

Lục lọi điện thoại ra, “Cha, con lạnh quá….” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.