Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 36: Pn1 – phiên ngoại rau trộn –



Lục Y Minh gần đây có chút phiền muộn, dù phiền muộn nhưng lại chẳng thể nói ra. 



Bởi vì, Lý Vân Ca bắt đầu cho cậu ăn “rau trộn” rồi. 

Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện buổi sáng hôm đó, Y Minh khóe miệng cong cong nhìn chằm chằm Lý Vân Ca, rất chi là cố gắng nói ra nỗi lòng của mình, “Anh à, em yêu anh!” Cậu đã thấy được rõ ràng trong đôi mắt đen như mực của anh tựa hồ lóe lên càng nhiều tia sáng, trở nên tươi sáng và sâu thẳm. Vẻ mặt như vậy, cực kỳ giống với bộ dáng cúi đầu ngưng mắt nhìn mình khi anh hấp dẫn mình ngày đó. Trong lòng Y Minh nhảy loạn từng hồi, anh như thế nếu mà có thêm động tác mời gọi khác người nào đó……, mình có thể nhận được ở đây sao? 

Nhưng cậu thật không ngờ rằng hành động kế tiếp của Lý Vân ca chính là, anh chẳng nói gì cả, ngay cả cơ thể cũng chẳng thèm động đậy, cứ ôm chặt lấy cậu như trước rồi nhắm mắt ngủ.

Như

Y Minh cho rằng anh nổi lên tính xấu muốn dạy dỗ mình, đợi nửa ngày sau, chỉ thấy hô hấp của người bên cạnh mình ngày càng bình lặng kéo dài. Thoáng chuyển thân thể mình, Y Minh giương mắt nhìn anh, lại phát giác là anh ngủ mất rồi. Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, vẻ mặt thả lỏng nhưng lại lộ ra vẻ mệt nhọc và tiều tụy. Y Minh không biết anh đã trông mình bao lâu, cũng chẳng biết Lý Vân Ca đã trải qua những gì trong khoảng thời gian đó, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng lẳng lặng ngủ say của anh, trong lòng Y Minh cứ quặn đau từng hồi. 



Lý Vân Ca nằm cạnh cậu ngủ thật lâu, buổi chiều mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, cũng chẳng nói gì với Y Minh, chỉ đứng dậy đi rửa mặt. Chờ sau khi anh rửa mặt xong rồi đi ra, Y Minh nhìn mặt anh, ngẩn người trong phút chốc. 

Lý Vân Ca nhìn em ấy dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, tựa vào tường, cười nói, “Thiếu đông gia không biết trường công tôi sao?” 

Y Minh lúc đó xấu hổ một hồi, mặt mày đỏ lựng, xấu hổ, áy náy hay tưởng niệm? Chính cậu cũng không rõ, chỉ là đỏ mặt không tự chủ nổi . 

Lý Vân Ca nhìn thấy vẻ mặt khi em ấy cúi đầu, nhịn không được vụng trộm nở nụ cười. Bất quá, trong đáy lòng anh vẫn canh cánh một ý niệm muốn dạy dỗ thằng nhóc lớn gan liều lĩnh này một phen. 

Đừng quên, Lý Vân Ca tuy rằng nhìn qua thì vẫn luôn rất quân tử, nhưng anh cũng không ngại thỉnh thoải tiểu nhân một chút. Về phần, thế nào mới tương xứng với cái danh tiểu nhân, đương nhiên chính là quá trình Y Minh vô tình bị “rau trộn” rồi. 

Lý Vân Ca dẫn người trở về, dù sao Thái sơn nhạc mẫu cũng đã ân chuẩn từ đời rồi. 

Bất quá, tuy rằng dẫn người trở bề, nhưng Lý Vân Ca lại chẳng nói năng gì cả, còn dẫn Y Minh tới phòng khác ban đầu chứ. Đạo hạnh của Y Minh đương nhiên chưa thâm hậu đến độ nói với Lý Vân Ca rằng, tụi mình ngủ chung đi. Vì vậy, Y Minh cảm thấy dù rằng ngày nào cậu cũng có thể nhìn thấy Lý Vân Ca, nhưng do còn nhiều lời chưa nói rõ nên hai người cứ cách nhau một khoảng rất xa a. 

Nhưng mà đại ca thì vẫn là đại ca ah, anh vẫn sẽ cười đến ôn nhu, vẫn sẽ không ngừng đùa giỡn mình, vẫn sẽ ôm mình vào trong ***g ngực, vẫn sẽ cùng mình xem đủ loại phim nhựa, từ con Tom và Jerry đến Band of Brothers, từ Chúa tể của những chiếc nhẫn, đến Harry Potter, rồi đến cả Khoa học kỹ thuật ánh sáng, thăm dò và phát hiện thêm những quốc gia địa lý mới. Y Minh hỏi anh thích xem cái gì a, Lý Vân Ca những lúc đó đều hạ xuống một nụ hôn, nói rằng, đều thích cả. 

Chỉ là, mỗi khi đến lúc mười rưỡi tối, Lý Vân Ca sẽ đúng giờ đứng lên rửa mặt, 11 giờ giờ sẽ chạy vào phòng, nói rằng ngủ sớm tốt cơ thể. Y Minh cũng đồng ý, chỉ là sau khi cứ ngủ sớm vì muốn tốt cho cơ thể như thế, cậu lại bắt đầu tưởng niệm, hoặc là nói một cách chính xác thì là, giống như bắt đầu nghĩ đến cơ thể Lý Vân Ca. Bởi vì, tình huống tình nhân trong mộng cũng đã trình diễn rồi, mà ở trong mộng, cảm giác cơ thể rõ ràng đến vậy, chân thật đến vậy. Rõ ràng và chân thật đến độ khi cậu tỉnh lại, lòng vẫn còn bối rối vô cùng, cơ thể thì lại cảm thấy vô lực và yếu đuối hệt như sau khi cao trào. Nhưng cảnh tình nhân trong mộng dù cho có rõ ràng và chân thật thế nào, cuối cùng cũng chẳng phải sự thật, Y Minh cảm thấy sau cái lần mộng xuân ấy, dục vọng của cậu ngược lại tăng hơn lúc trước rất nhiều lần. 

Lý Vân Ca mặc dù sẽ hôn cậu, nhưng đều là hôn trán, mặc dù sẽ ôm cậu, nhưng lại mặc cho mình dán lên người anh, còn anh thì lại chẳng nhúc nhích gì cả. Mặc dù sẽ đùa bỡn cậu, nhưng lại dùng cái ngôn ngữ khiêu khích như thể thêm dầu vào lửa thôi chứ cũng chẳng làm gì hơn. 

Y Minh không phải không hoài nghi tới chuyện, đại ca thật ra cũng có ham muốn a, nhưng cậu phải làm gì, làm cái chuyện làm năm đánh một xấu xa sao? Nhưng mà, xong rồi xong rồi, mới tưởng tượng thôi mà…..cậu đã cảm thấy yết hầu khô rát, đôi má nóng bừng rồi. 

Lý Vân Ca thấy Y Minh càng ngày càng mặt mày hồng nhuận phơi phới khỏe mạnh, nói thật cũng không phải là không phát hiện một ngọn lửa nhỏ lập lòe khi có khi không trong mắt cậu. Nhưng nhìn ngọn lửa nhỏ được châm lên để thiêu đốt anh trong đáy mắt cậu, Lý Vân Ca cũng chẳng thèm màng đến! 

Chỉ là do anh muốn em ấy biết rõ, có rất nhiều suy nghĩ trong đáy lòng em ấy nhất định phải tự em ấy nói ra, không thể cái gì buồn bực cũng giấu cả trong lòng như thế nữa, sau đó nói ra một ít chuyện râu ria. 

Lừa gạt thì chẳng có thiện ý gì hết, huống chi, cái gọi là lừa gạt có thiện ý thật ra lại càng khiến người ta tổn thương hơn. 

Bất quá, cái này cũng chỉ là một cái cớ đường hoàng, tuy rằng đây cũng là lí do thật sự. Lý do càng thật sự hơn đó là, Lý Vân Ca có một tư tâm nho nhỏ chẳng sáng sủa là bao, đó là anh kỳ thật cũng muốn biết, Y Minh lúc này có thật sự nảy sinh dục vọng với anh hay không, sẽ muốn anh bởi vì yêu anh hay không….. 

Lý Vân Ca dựa vào ðầu giýờng, trong ánh ðèn ðể bàn ấm áp, cầm một quyển sách từ từ xem. 

Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Lý Vân Ca mỉm cười, không ngẩng đầu lên, “Cửa không khóa.” 

Lặng im không một tiếng động một lát, cửa mở bật ra, Y Minh mặc đồ ngủ bước vào, “Anh à, em ngủ một mình không ngon.”

Lý Vân Ca nghe thấy câu nói kia của Y Minh, tiểu tâm can phì phì phò phò phò phò nhảy loạn vài cái. Rồi sau đó mới bắt đầu cảm thán ẩn ý trong tiếng Hoa thú vị ghê, gió chợt nổi lên, thổi gợn một hồ nước xuân. 

Đúng thật, gió chợt nổi lên, thổi gợn một hồ nước xuân. Chỉ là không biết đó là gió qua đường hay là gió bên gối. 

Buông sách xuống, Lý Vân Ca liếc nhìn Y Minh đang dùng ánh mắt tròn xoe nhìn ngó bên trong, mái tóc mềm mại bởi cái đầu của cậu hơi cúi xuống mà rủ xuống vẻ lên mặt cậu thành một khoảng tối. Cậu mặc áo ngủ màu trắng, quần ngủ màu xám, trên đôi môi xinh đẹp màu đỏ tươi mím thành một đường thẳng, vẽ ra vẻ lạnh nhạt, nhưng lại càng thêm hấp dẫn. 

Y Minh nói xong câu đó, trong lòng cũng không ngừng khẩn trương. Lời nói ấy nói ra lúc này, không phải là có rất nhiều ý vị để người ta suy đoán sâu xa sao. Nhưng, đợi một hồi lâu, đại ca vẫn chẳng hề lên tiếng, Y Minh lại càng khẩn trương, bộ dáng đại ca như thế là…. 

Ngẩng đầu lên nhìn, gặp ngay ánh mắt Lý Vân Ca đang nhìn cậu. Y Minh có chút muốn chạy trốn rồi. 

“Lại đây.” Lý Vân Ca vỗ vỗ khoảng trống cạnh mình, dịu dàng dỗ cậu. Cơ thể Lục Y Minh có chút dịch dịch về phía cửa, Lý Vân Ca thấy thế mà buồn cười, lúc này mà còn muốn chạy trốn, không phải là quá muộn rồi sao. 

Y Minh hít vào một hơi, nghe được tiếng hai dòng suy nghĩ trong đầu mình đánh nhau loạn xạ, một tên mang khuôn mặt Lục Y Minh nhưng vẻ mặt lại rất chi là khốn nạn, răng nanh dài dài, tai cũng dài dài nói, đi thôi đi thôi, không phải đã sớm muốn anh ấy rồi sao. Một tên khác lưng cõng cái cánh trắng noẵn, đôi mắt sáng ngời hàm răng trắng tinh, vẻ mặt hồn nhiên nói rằng, đừng đi đừng đi, cậu mà đi là có thể chết không có chỗ chôn đó. 

Kết quả thì sao, kết quả đương nhiên là Lý Vân Ca lại một lần nữa bắt được điểm mấu chốt, logic chủ đạo rồi, Y Minh dáng cười dịu dàng của anh, ánh mắt thâm tình của anh, hệt như bị trúng độc bò lên giường, nằm cạnh Lý Vân Ca. Lúc dán lấy cơ thể anh, Y Minh cảm thấy nhưng cảm giác không đúng mấy ngày hôm nay của cơ thế bay đi sạch bách, cậu thậm chí còn định thỏa mãn thở dài ra một tiếng. 

Lý Vân Ca nhìn Y Minh nằm cạnh mình, chính anh vốn là đang chờ gió thổi bên gối đến, không thể không thừa nhận, sức hấp dẫn của mình xem ra cũng đáng giá đó chứ. 

Y Minh từ từ nhắm hai mắt lại, cảm thấy thì ra cùng chung chăn gối lại là một chuyện thư thái đến thế, khó trách ai ai cũng hy vọng tìm được một người có thể cùng mình yêu đương. 

Cho dù, chỉ có nhiệt độ cơ thể dán sát vào nhau, thì ra cũng có thể hạnh phúc đến thế. 

Cậu nhớ tới trước kia có từng xem qua một câu nói, con người thật ra đều sợ cô đơn, vì vậy sau này mới đi tìm người yêu, sẽ cầm đồ đạc của mình đến cho đối phương cùng sử dụng.. Ngay từ đầu, con người đã có khả năng chia sẻ tâm tình, sau đó là khả năng chia sẻ thức ăn, chia sẻ tâm tình, và cuối cùng là chia sẻ cơ thể lẫn nhau. Chia sẻ cơ thể lẫn nhau ah, cậu nghĩ, bây giờ đại ca có nguyện ý chia sẻ cơ thể với cậu chứ nhỉ? Nhưng, tại sao mà đại ca lại chẳng hề động tâm? 

Lý Vân Ca thấy Y Minh yên tĩnh, coi như được rồi đây, còn đợi mình chủ động ah! Dù sao, dục vọng của con người rất lớn, tội gì mà phải diệt nó, 

“Y Minh….” Thấp giọng gọi em ấy, Lý Vân Ca động người trượt người xuống, tai trái khỏi động, nghiêng người nhìn thằng bé đã từng nói “Em yêu anh” với mình này, càng xem càng thấy không đủ. Cả ngày xem cũng không chán, có một người tốt như thế ở bên cạnh…, đương nhiên là không chán. Nâng tay phải lên, xoa xoa mặt cậu, đặt hai gò má mềm mịm vào trong hai lòng bàn tay mình, cảm giác sao mà tốt quá. Thật muốn hảo hảo nâng cậu trong lòng bàn tay, từng giây từng phút đều không rời. 

Bất quá, hay là ép em ấy học nói suy nghĩ của em ấy cho mình nghe trước đã. Tư tâm không được thỏa mãn, cái lý do đường hoàng kia cũng không thể bỏ qua a! 

Y Minh mở mắt ra, nhìn giữa hai hàng lông mày anh ấy đều ngập tràn vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng mở miệng đáp ừ một tiếng.

“Y Minh có lời muốn nói với anh sao?” Tay Lý Vân Ca trượt xuống, chậm rãi vuốt ve vành tay mềm mềm của cậu. 

Y Minh nghe xong lời anh, mặt đỏ bừng lên, trong lòng âm thầm đấu tranh, có thể nói thẳng là mình yêu anh sao? Ah, lời này không ý tứ quá! 

“Thiếu đông gia, đêm hôm khuya khoắt em chạy tới đây, chắc không phải chỉ để lăn ra ngủ chứ nhỉ?” Cơ thể Lý Vân Ca lại càng trượt xuống, tay cũng trượt đến cổ người bên cạnh. 

“Đại ca, em….” Y Minh giương mắt, nhưng mà nhưng mà, khó nói quá ah…… 

“Y Minh, nếu không chúng ta cùng tìm Hồng nương đi?” Lý Vân Ca cười cười nhìn cậu. 

Cái gì? Y Minh cảm xúc lẫn lộn nhìn Lý Vân Ca. 

“Ngày đó Trương Sinh và Oanh Oanh do Thôi lão phu nhân nên không thể hiểu rõ tâm sự lẫn nhau, thế nên mới phải nhờ đến Hồng nương truyền lời giúp….” Lý Vân Ca nhìn Y Minh chậm rãi nói, “Chúng ta không phải cũng nên tìm Hồng nương truyền lời thay em chứ, nhỉ?” 

“Đại ca, em….em rất nhớ anh..” 

“Nhớ gì của anh?” Lý Vân Ca đắc ý, xem ra sắp dạy được rồi. 

“Em không biết, em chỉ là….” Y Minh buông mí mắt xuống, chậm rãi bắt đầu nói cho anh nghe những suy nghĩ từ sâu trong đáy lòng mình, cậu cảm thấy áy náy thế nào, cảm thấy bất an ra sao, cảm thấy hai người xuất hiện khoảng cách thế nào, cảm thấy không có anh ở cạnh, ngủ cũng không nỡ ngủ. Những suy nghĩ nhỏ nhặt nhất trong đáy lòng, những cảm giác kì lạ nhất, rồi đến cả những khát vọng cơ thể chân thật nhất. Thì ra, chia sẻ cách nghĩ với nhau lại quan trọng đến thế. 

“Yêu anh sao?” Lý Vân Ca vươn tay nắm lấy đầu cậu, những lời kia của Y Minh, khiến cho đáy lòng anh ngập tràn cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn. Thậm chí, bởi quá mức vui sướng nên anh không còn cách nào để thừa nhận rằng, anh dường như còn muốn rơi cả lệ. 

“Yêu!” Y Minh xấu hổ, nhưng vẫn không chút do dự nói ra, bà ngoại không phải đã nói rồi sao, con đường kia rất rõ ràng, hơn nữa chỉ có thể tự mình đi. Thật ra thì không phải chỉ có thể đi mổ mình, mà là cùng anh, hai người cùng đi. 

“Muốn anh sao?” Giọng nói đầy vui sướng trộn lẫn với vài phần dục vọng. 

“… Ừm, muốn!”Mắt rủ xuống xuống, nói vừa nhẹ vừa rõ ràng, em nguyện ý chia sẻ tất cả với anh ah! 

Lý Vân Ca nghe em ấy nhẹ nhàng nói ra chữ muốn kia, sự thỏa mãn và vui sướng nơi đáy lòng cuối cùng cũng vượt khỏi giới hạn, cúi đầu dán môi mình lên môi em ấy, Lý Vân Ca chỉ hy vọng có thể kề sát lại với em ấy, không có khoảng cách, không có ngăn cách. 

Dùng đôi môi của mình dán sát vào em ấy, Lý Vân Ca không vội vã xâm nhập vào trong miệng em mà chỉ động qua động lại, chỉ là tiếp xúc đơn thuần, nhưng lại có thể khiến cho người ta mẫn cảm hơn nhiều so với lúc hôn sâu. Tay trái thăm dò nắm lấy phần gáy em, nâng đầu em ấy lên, tay phải thăm dò theo lớp quần áo, dùng tay từng chút từng chút miêu tả đường cong cơ thể em. 

Hạ xuống cái bụng mềm mại, rồi từ từ đi lên, đồng thời chầm chậm vén quần áo em ấy lên, dưới ánh đèn nhu hòa, phần da thịt trắng muốt hiện ra hệt như đang tỏa sáng. 

Lý Vân Ca dời môi mình về, cơ thể hơi hơi rướn lên, nhìn Y Minh thuận theo đó mà rúc đầu vào trong ***g ngực mình. Thật là xinh đẹp quá, cúi người xuống, rải những cái hôn nhỏ vụi lên cơ thể cậu. Không câu nệ là chỗ nào, chỗ nào anh cũng thấy ưa thích như nhau. 

“Anh à, đèn….” Y Minh nhẹ nhàng lên tiếng, cậu thật sự không có thói quan như thế, mọi hoạt động và phản ứng đều rơi vào mắt Lý Vân Ca. Trong bóng tối, sẽ không phải câu thúc nhiều như thế ah! 

Lý Vân Ca ngẩng đầu nhìn cậu, khuôn mặt có chút hồng hồng, cái mắt có chút ướt át, đúng thật là một bức vẽ quá mức mê người, “Anh muốn nhìn em cho thật kĩ.” Nói nhỏ, nhẹ nhàng hôn môi cậu, dụ dỗ cái lưỡi cậu ta, nhẹ nhàng mút vào từng chút từng chút, khiến cho sự câu thúc và khẩn trương của cậu chậm rãi bị dục vọng hòa tan. 

Hai người yêu nhau, có thể toàn tâm giao phó cho nhau như vậy, toàn tâm tiếp nhận, và còn cả yêu cầu càng nhiều hơn nữa. 

Lý Vân Ca chậm rãi làm sâu sắc hơn nụ hôn của hai người, cơ thể dưới tay ngày càng nóng lên, ngày càng mềm đi, đầu lưỡi gắn bó trao đổi nước bọt, thật đúng là hòa tan em và cũng hòa tan cả anh ah! 

Y Minh không biết từ khi nào đã bị anh dẫn dắt nảy lên dục vọng, tay cũng trèo lên cổ anh như vội vàng muốn có được anh. Tay anh tiến vào theo vạt áo, đầu ngón tay di động trên dưới, tùy ý trượt qua trượt lại trên người cậu. Không mục đích, cũng chẳng cần mục đích. Chỉ cần có thể chạm vào cậu ấy như vậy thôi. 

“Bảo bối, cởi giúp anh nào!” Lý Vân Ca dời môi mình ra, nhẹ nhàng nói ra yêu cầu của mình. Anh cần em ấy ôm anh một cách không có bất kỳ ngăn cản nào, không có bất kỳ trở ngại nào. 

Y Minh nghe lời cởi từng cái từng cái cúc áo trên người anh ra, quăng đi, rồi tiếp tục cởi đám quần áo đáng ghét trên người mình ra rồi trực tiếp ném đi, khiến cho cơ thể mình trực tiếp có thể dán vào anh. Lúc da thịt thân cận, cậu nhịn không được khẽ ừ một tiếng, chỉ là bởi cơ thể cậu lúc ấy đã cảm nhận được một loại cảm giác khoan khoái mà đã lâu cậu không trải qua. 

Cảm nhận của cơ thể vĩnh viễn đều chân thật và trực tiếp như thế, cái người thân cận da thịt với bạn có phải là người bạn yêu hay không, thật ra cũng chẳng cần phải tự hỏi, đó là một sự thật không thể che giấu, bạn ưa thích mùi hương của người kia, ưa thích thân thể người kia, mong muốn có thể có được liên kết càng sâu sắc càng mạnh mẽ với người kia hơn. 

Không chỉ là dục vọng, mà còn là cảm xúc chân thật nhất nơi sâu thẳm đáy lòng, cũng chỉ có thể là do tình mới có thể sinh ra cái khát vọng không muốn rời xa cháy bỏng đến thế, cho cậu biết rằng, lúc này đây, cậu phải nghe theo ý chí của cơ thể mình. 

Lý Vân Ca ôm lấy cậu, hai cơ thể dán sát vào nhau, lúc này cậu đã tin tưởng cái thuyết pháp kia rồi. Mỗi người ai cũng là một nửa không hoàn chỉnh, trưởng thành chính là quá trình tìm kiếm một nửa kia phù hợp với mình. Mà cái người ở bên cạnh mình lúc này, đúng là một nửa phù hợp nhất với mình, sao mà may mắn quá. Nhẹ nhàng cựa quậy, ma sát cơ thể của nhau, khiến cho dục vọng dưới bụng ngày càng cháy bùng lên, cũng khiến cho dục vọng cơ thể đối phương ngày càng mãnh liệt. 

Bên tai là tiếng than nhẹ động tình của Y Minh, bên môi là cơ thể có chút nóng lên của em ấy, dưới khuôn mặt là dục vọng đã tích lũy một hồi lâu của hai người. Tay dán sát vào đường eo của em, chậm rãi trượt xuống, tìm kiếm cái nơi có thể dung nạp dụng vọng của mình. 

Đầu ngón tay vừa mới chạm vào, cơ thể Y Minh đã không tự chủ co rút lại một chút. Chậm rãi xoa nắn bụng dưới em ấy, khiến cho em ấy buông lỏng, làm quen với cảm giác ấy. Tay trái nhẹ nhàng vươn lên đầu giường tìm kiếm đồ vật cần thiết, chậm rãi rải những cái hôn lên cơ thể của em, ngập chặt cái đầu nhũ xinh xắn, dùng đầu lưỡi liếm vòng quanh, dùng hàm răng ma sát nhẹ nhàng, thỉnh thoáng hút cái tiểu đông tây kia vào miệng mình. 

Cơ thể trước mắt bởi vì dục vọng bị tích lũy nên hiện ra sắc đỏ nhẹ nhàng, ngực phập phồng ngày càng mãnh liệt. Tiếp tục trượt xuống trên cơ thể em, môi lưỡi ngậm chặt cái dục vọng cực nóng run rẩy của em, đầu ngón tay mang theo chất lỏng làm trợn nhẹ nhàng tham nhậm, cẩn thận và chậm rãi làm cho cơ thể em thích ứng với mình. 

Y Minh vốn khép hờ hai mắt, bởi động tác này của anh nên thoáng mở ra một chút, lại thấy anh dùng miệng lưỡi ngậm lấy dục vọng của mình, trong giây lát đã cảm thấy cơ thể mình nóng đến độ không thể chịu nổi, đang muốn mở miệng kêu anh dừng, nhưng chẳng biết là do ngón tay anh đụng vào nơi nào, khiến cho khích thích vọt từ thân dưới lên trên, trong miệng không khỏi vang lên một hồi rên rỉ cực kỳ uyển chuyển. 

Lý Vân Ca nhổ dục vọng của em ấy ra, tiếp tục động tác của ngón tay, cơ thể dời lên, hôn cái cổ em ấy rồi tiến đến hôn hôn sau tai em, “Bảo bối, thoải mái sao?” 

“Ừm… Thoải mái!” Y Minh chỉ cảm thấy dưới động tác của anh, cơ thể mình như thể sắp mềm nhũn ra hệt như một vũng nước, ngón tay của anh đang không ngừng khơi mào từng trận rung động khiến cho cơ thể cậu nóng lên, như nhũn ra, và đầy hỗn loạn. 

Lý Vân Ca ngẩng đầu nhìn Y Minh dưới ánh đèn, khóe mắt mềm mại, đuôi lông mày ửng hồng, đôi môi càng giống như một đóa hoa hồng kiều diễm hơn xưa, “Muốn anh sao!” Rút ngón tay ra, cơ thể rời đến giữa hai chân em ấy, chống cơ thể em ấy lên nhưng lại không hề nóng lòng tiến vào. 

“Vân Ca ca… U-a..aaa ” Cậu nhẹ nhàng động đậy cơ thể, cậu muốn anh, muốn hóa thành một thể với anh, khiến cho cơ thể hai người hòa tan vào nhau, sau đó lại một lần nữa miêu tả lẫn nhau. 

Bắt được môi của em, bắt được hô hấp của em, chậm rãi chống đỡ cơ thể nhập vào cơ thể em, dũng đạp ấm áp dần dần mở ra, bao lấy mình, hai người quấn chặt lẫn nhau. 

Toàn tâm cảm thụ em, toàn tâm cho em, toàn tâm tiếp nhận em, cũng toàn tâm dung hợp với nhau. Theo động tác càng ngày càng nhanh của mình, phóng thích mình và dụ dỗ em ấy cũng phóng thích cùng. Thứ anh cảm nhận được không chỉ sự thỏa mãn dục vong và sự vui sướng khéo léo, mà còn cả tình yêu và niềm hạnh phúc càng ngày càng mãnh liệt…. 

“Anh yêu em, bảo bối!” 

“Em cũng yêu anh…” 

.::Toàn Văn Hoàn::. 



Phùng Điệp – 11/04/2014 – 05/01/2015 

Dưới ánh mặt trời – Hoàn 

ôm kiểu  koala

hoa Tử Kinh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.