Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 147: Chương 147



Max đứng thẳng người, chỉnh lại tư thế. Như lời của công chúa, sức khoẻ nàng đã hoàn toàn bình phục và hoàn toàn hoàn hảo. Nước da nàng đẹp đẽ, gò má ửng hồng, khuôn mặt ngày càng bầu bĩnh. Tuy nhiên, sự lo lắng vẫn hiện rõ trong mắt Riftan khi chàng nhìn nàng.

“Xin thứ lỗi nhưng nàng ấy vẫn cần nghỉ ngơi. Hơn nữa, hiện tại Anatol có rất nhiều du khách nên an ninh không ổn định. Vì vậy đưa vợ ta – một người chưa hồi phục sức khoẻ hoàn toàn – đến một nơi nguy hiểm…”

“Thưa ngài Calypse. Ta không kêu cả hai ra chiến trường. Những gì ta đang nói là bọn ta chỉ tham dự một lễ hội mùa xuân vui vẻ cùng những dân nữ ngây thơ. Anh có biết là lo quá sẽ phát ốm không?”

Công chúa ngắt lời chàng, cay cú trả đũa, trừng đôi mắt xanh một cách dữ dội nhìn chàng. Riftan cũng trừng mắt nhìn lại cô ấy, không một chút bối rối. Ngay cả các hiệp sĩ cũng toát mồ hôi lạnh khi chứng kiến ánh mắt độc đoán như vậy, nhưng công chúa không hề chớp mắt, thậm chí còn khịt mũi trước lời nói của chàng.

“Anh không doạ được ta đâu. Nếu anh thực sự lo lắng thì dự lễ hội cùng bọn ta đi.”

“Tốn nhiều thời gian cho mấy sự kiện vô bổ như vậy…!” Riftan bắt đầu quát lớn, liền im bặt khi thấy gương mặt ủ rũ của Max. Nàng nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình.

“E-em không định l-làm phiền chàng, Riftan… E-em không s…”

Nàng định nói mình ổn theo thói quen, nhưng chợt nhớ ra chàng ghét điều đó, nàng nín thinh. Khi sự im lặng khó xử bắt đầu, công chúa tạo ra áp lực lớn, cô ấy khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào Riftan, ngay cả những hiệp sĩ đang ngồi im lặng cũng chăm chú nhìn chàng.

“Có thể thôi đi và cho phép bọn ta không hả? Đi lễ hội mùa xuân thì có gì sai đâu.”

“Đúng rồi. Vợ ngài có quyền tận hưởng các lễ hội ở Anatol theo ý mình. Nếu ngài trói buộc cô ấy quá thì cô ấy sẽ ghét ngài đấy, Chỉ huy à.”

Khi Hebaron và Gabel cố gắng thuyết phục chàng, Riftan cau có với họ. Các hiệp sĩ nặng nề nhún vai rồi im lặng. Riftan vốn đang bất mãn không lên tiếng, cuối cùng cũng đành đứng dậy với một tiếng thở dài.

“Rồi rồi. Chuẩn bị xe ngựa. Ta sẽ đi với em.” Chàng miễn cưỡng nói, rồi nheo mắt nhìn Max và tặc lưỡi. “Nhưng nếu em có bất kì dấu hiệu uể oải nào, thì ta sẽ đưa em về lâu đài ngay lập tức.”


“V-vâng…!”

Max gật đầu, gương mặt ánh lên niềm vui. Nàng cảm thấy có lỗi khi chiếm thời gian của chàng trong khi chàng rất bận, nhưng nàng không thể che giấu sự thật rằng bản thân rất vui khi chàng sắp đi chơi cùng mình. Khi Riftan bắt đầu thu dọn đồ đạc, Hebaron hắng giọng, tiến lại gần.

“Tôi sẽ đi cùng ngài. Càng nhiều người hộ tống càng tốt.”

“Ngài Nirta chỉ hứng thú đi ngắm mấy cô dân nữ thôi.” Không biết từ đâu mà Gabel đã đi đến trước mặt. “Lần này hãy cho tôi đi cùng. Tôi sẽ hào hiệp, gìn giữ tâm hồn của những thiếu nữ thanh cao tại Lễ hội Mùa xuân.”

“Trời đất, tên khốn này có khác gì tôi đâu…”

“Elliot, đi cùng ta.” Riftan liền cắt đứt cuộc tranh cãi giữa họ. “Đừng để hai kẻ đó đến gần làng. Ta không muốn nhìn thấy những người phụ nữ của Anatol bồng theo đứa con ngoài giá thú đến gõ cổng đâu.”

“Chỉ huy!”

Chàng phớt lờ lời phàn nàn, vòng tay qua vai Max rồi bước ra khỏi phòng hội ý. Công chúa chỉ nhún vai và đi theo họ.

***

Họ đi vào làng bằng cỗ xe khiêm tốn để tránh gây chú ý không cần thiết cho người dân. Riftan và ngài Caron mặc áo choàng có mũ, trang bị tối thiểu và giản dị nhất có thể, trong khi Max và Agnes khoác áo choàng sẫm màu bên ngoài chiếc váy trắng của họ.

Tuy nhiên, khi họ đến quảng trường thị trấn, mới nhận ra có nhiều dân nữ hơn họ tưởng, công chúa đã cởi áo choàng ngay lập tức.


“Dù không có áo choàng, chúng ta cũng chả nổi bật gì.”

“Tốt hơn là vẫn nên nguỵ trang cho an toàn.”

“Mặc cái áo choàng này chỉ khiến chúng ta trông đáng ngờ hơn.” Cô ấy thẳng thắn nói, xoã tung mái tóc vàng lung linh của mình. “Mọi người đều diện đồ cho dịp lễ, chúng ta không thể là những người duy nhất ăn mặc như này, phải không? Đúng chứ?”

“Ừm… Này… Tôi…”

“Đừng vậy mà, cởi áo choàng của cô luôn đi Maximilian. Đừng bỏ lỡ cơ hội phô trương bản thân chứ.”

Khi bị cô ấy kéo vạt áo, Max đã cởi cái áo choàng ngột ngạt của mình, giả vờ chịu thua. Riftan – người nãy giờ bực bội trong suốt chuyến đi – bắt đầu hé môi, rũ bỏ căng thẳng như mất hết năng lượng.

“… Hãy làm bất cứ thứ gì em muốn đi.”

“Anh có định làm bất cứ thứ gì mình muốn không?” Công chúa mỉa mai đáp lời, trong khi tháo cái áo choàng khỏi Max – người đang cố mặc lại.

Riftan nhíu mày, nhưng công chúa trưng ra vẻ vô tội, ngó lơ ánh nhìn của chàng. Mặt khác, ngài Caron nhìn ra cửa sổ, không muốn can thiệp vào cuộc tranh đấu của họ.

Max bị kẹt giữa cả hai, nàng giả đò kéo nếp váy. Một lúc lâu sau, cỗ xe dừng lại, Max thở phào. Trong toa xe là cả bầu không khí chật chội, tù túng.

“Chỗ này khá xa quảng trưởng, trung tâm của lễ hội.”


Công chúa lầm bầm khi được ngài Caron hỗ trợ xuống xe ngựa. Elliot đáp lại với một nụ cười lịch thiệp.

“Quảng trường hơi chật vì có nhiều gian hàng. Hơn nữa, tận hưởng mùa xuân trên đồng cỏ không tốt sao?”

Max theo công chúa xuống xe, nàng tò mò nhìn quanh. Những cái lều đủ màu sắc được dựng lên đều đặn trên một cánh đồng rộng lấp lánh ánh xanh. Mọi người ngồi rải rác khắp nơi, chơi bài quanh bàn, thưởng thức rượu cùng thức ăn đường phố.

“Đi uống gì đó nào.”

Riftan ném cho người đánh xe một đồng xu. Max bận rộn quay đầu quét mắt khắp nơi với sự hiếu kỳ, chợt bị Riftan kéo vào lòng một cách chiếm hữu. Người đánh xe lớn tuổi tháo mũ, cúi đầu cảm ơn rồi điều khiển cỗ xe đến nơi dừng chân. Có vẻ như có rất nhiều người mang theo xe ngựa, phía sau lều còn có một số xe ngựa đợi sẵn.

“Năm nay hình như đông người hơn.”

“Còn không phải do danh tiếng của Hiệp sĩ Remdragon sao? Rõ ràng, càng ngày càng nhiều người tò mò về vùng đất được bảo vệ bởi những hiệp sĩ hùng mạnh nhất thế giới.” Công chúa mang vẻ mặt tự hào.

Max lắng nghe cuộc trò chuyện của họ và quan sát khung cảnh náo nhiệt của lễ hội. Có vẻ như có nhiều người tập trung lại hơn so với lần nàng đi chợ cùng công chúa. Tham gia lễ hội là mấy người đàn ông ăn mặc đơn sơ chắc là lữ khách, những người đội mũ diễn xướng và những cô gái trẻ, nhiều loại rượu, thực phẩm được buôn bán, một số lính canh đi tuần để đảm bảo an toàn.

“Maximilian, đây rồi!” Công chúa chợt kéo Max vẫn đang choáng ngợp bởi lễ hội. Max đi theo khi họ chạy về phía một túp lều. Các cô gái trẻ đang bán vòng hoa cạnh một sân khấu được trang trí bằng mấy lá cờ đủ sắc. “Mọi người đều đội vòng hoa, nên ta nghĩ họ hẳn phải bán chúng ở đâu đó.”

Công chúa mua hai cái, một cho mình và một cho Max. Nàng chạm vào nó với biểu cảm kì lạ. Những cành cây xù xì rối tung trên mái tóc gợn sóng khiến nàng e ngại, nhưng Max không thể từ chối sự ưu ái này. Nàng ngượng ngùng mỉm cười cảm ơn, công chúa quay đi với vẻ hài lòng.

“Nó khiến chúng ta trông như thần rừng ha? Phải không?”

“Nó… t-thực sự hợp với cô lắm.”

“Maximilian, cô cũng trông rất đáng yêu.” Cô ấy vui vẻ khen ngợi, kéo tay Max lại. “Nào, đến cái lều đó chơi bài thôi.”


“Đừng có đi lung tung.”

Riftan đi sát họ, chặn trước mặt công chúa. Kéo Max vào vòng tay mình, chàng nghiến răng đe doạ.

“Vợ ta không phải hầu gái của cô để mà kéo đi lung tung như thế. Nếu cô cần kéo theo thứ gì thì mang theo một con chó đi!”

“Ôi trời, ôi trời. Anh thô lỗ quá đấy.”

Công chúa Agnes bĩu môi, Max tái mặt. Công chúa không nói chính xác rằng mình nghi ngờ lòng trung thành của Riftan, nhưng cô ấy vẫn là người của gia đình hoàng gia. Nếu công chúa bị xúc phạm và nói với vua Ruben bất cứ điều gì tiêu cực về chàng, điều đó sẽ châm ngòi cho một thảm hoạ.

“Ri-Riftan…! Nói chuyện với điện hạ như thế thật vô lễ quá!”

“Ừ, đúng! Anh ta thật thô lỗ!”

Max tái mét trước công chúa. “Chàng không thể nói như vậy… v-với một quý cô. Chàng là một hiệp sĩ. Chàng phải lịch sự.”

“Đúng rồi! Đúng rồi!”

Riftan bối rối nhìn Max, bắn ánh mắt chết chóc về phía công chúa. Agnes cầm tay Max mà không thèm liếc nhìn, nhưng nở nụ cười ủ rũ.

“Chúng ta đến đây để vui chơi nên hãy tránh khỏi người đàn ông phiền phức, không có phép tắc đó và tận hưởng lễ hội hết mình nào. Họ nên lặng lẽ đứng sau và ngắm nhìn chúng ta thư giãn và vui vẻ.”

Max lo lắng liếc nhìn Riftan rồi đi theo công chúa, nàng đành chịu thua. Thành thật thì nàng muốn tự do tận hưởng lễ hội và thái độ bướng bỉnh của công chúa cũng không khiến nàng bận tâm.

Không giống như nàng luôn chần chừ, do dự, công chúa dường như là một người hoạt bát và luôn muốn thỏa mãn mọi sự hiếu kì của mình. Khi muốn xem thứ gì đó mới lạ, công chúa nắm lấy tay Max, chạy ngay mà không ngần ngại, còn Max thì tích cực hưởng ứng đủ loại giải trí. Bị cuốn vào nhiệt huyết, nàng cũng bắt đầu mãnh liệt tận hưởng cuộc vui này. Ngay cả những lo âu của nàng gần như cũng đã bị thổi bay giữa bầu không khí náo nhiệt của lễ hội.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.