Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 182: Chương 182



Nhưng thật không may, ông trời dường như không nghe thấy lời thỉnh cầu của họ. Sau năm ngày rong ruổi dưới cái nắng như thiêu như đốt, một vũng nước còn không thấy chứ đừng nói chi đến một con rạch. Thỉnh thoảng có cây cối và vài bụi gai mọc lưa thưa, nhưng việc kiếm nước vẫn vô cùng khó khăn. Những phi nước đã nhanh chóng cạn kiệt và chất thành núi trong xe. Và tất nhiên, việc tắm táp là một điều không thể thiếu, theo một lẽ tự nhiên.

Đoàn thám hiểm di chuyển cả ngày qua vùng đất hoang vắng không một cành cây ngọn cỏ. Người ngợm đầy mồ hôi và bụi đường, và cho đến nay, cả đoàn đã có thêm hai lần chạm trán với quái vật. Một lần khi đi ngang qua một cánh đồng toàn là đá, họ đã bị 3 con quái thú nửa người nửa rồng tấn công, và ngày hôm sau, một con kỳ nhông sống lẫn giữa những tảng đá đã biến gần như tất cả xe ngựa mà họ mang theo thành tro bụi. Max vô cùng sợ hãi trước con thằn lằn khổng lồ phun ra lửa đó, nhưng các hiệp sĩ thì lại vui mừng vì đã lấy được một viên hỏa thạnh ma lực quý giá từ cơ thể của kỳ nhông. Bây giờ thì nàng cũng đã có một cái dạ dày đủ vững chắc để có thể chịu đựng được việc nhìn xác quái vật bị phân hủy, mà dù sao thì cũng có còn lựa chọn nào khác đâu.

Thật ra thì trải qua việc chạm trán với quái vật trong những ngày qua, nàng cũng đã quen với việc nhìn thấy các hiệp sĩ thu gom những con hàng đó hoặc giả là bắt những con thú rừng để đáp ứng cho những cái bụng đói meo. Điều đó dường như làm mất đi dây thần kinh nhạy cảm và tinh tường của nàng. Nên khi họ tìm thấy một chú thỏ xinh xắn giữa các kẽ hở của một tảng đá, nàng sẽ có suy nghĩ mông lung về việc nó sẽ là nguyên liệu cho bữa tối hôm đó thay vì mỉm cười rạng rỡ như trước. Nàng thậm chí còn không biết sự thay đổi này của bản thân là tốt hay xấu nữa.

“Thưa chỉ huy, nước không còn lại bao nhiêu nữa. Hôm nay chúng ta phải tìm ra ít nhất một vũng nước thôi”.

Evan phá tan bầu không khí yên tĩnh khi cả đoàn đang nghỉ ngơi để cho ngựa ăn. Trong khi miệng vẫn đang còn rệu rạo miếng lương khô, Riftan nhìn ngoái lại để ngó cái phi còn nước duy nhất còn lại trong xe. Lúc này Max có thể nhìn rõ nếp nhăn giữa đôi lông mày của chàng, Riftan nhíu mày nhìn quanh một lúc, sau đó bình tĩnh trả lời bằng một giọng rõ ràng rành mạch.

“Chúng ta có thể đến rừng Caldical vào buổi trưa. Chỉ mất thêm bốn giờ nữa thôi”.


Nàng tò mò nhìn Riftan, tự hỏi làm sao mà chàng ta lại có thể dự đoán đường đi chính xác đến vậy. Trong khi xung quanh không có gì ngoài những tảng đá và bụi gai, Riftan luôn biết chính xác mình phải đi hướng nào và mất bao lâu để đến đó. Chàng luôn dẫn đầu đoàn thám hiểm với khả năng lãnh đạo tuyệt vời và niềm tin vững chắc, và các hiệp sĩ không bao giờ nghi ngờ những phán đoán của Riftan. Chính kỹ năng và sự cẩn trọng này đã tạo nền tảng cho sự tin tưởng tuyệt đối mà các hiệp sĩ đã dành cho chàng.

Sau khi nghỉ ngơi, cả đoàn lại giục vó câu lên đường. Họ ruổi dung hàng giờ liền không ngơi nghỉ, và như Riftan đã nói, một cánh đồng xanh mù sương bắt đầu ló dạng từ phía chân trời. Max ngay lập tức quên đi sự mệt mỏi đang đè nặng lên vai nàng và bắt đầu phi nước đại một cách mạnh mẽ về phía khu rừng. Một lát sau, cả đoàn đã đến được khu rừng đầy cây cối rậm rạp. Max liền hít thở thật sâu ngay khi họ dừng chân dưới bóng râm của những tán lá cao ngất.

Bầu không khí xung quanh họ vẫn còn hơi hướng của cái nóng, nhưng nhờ có những chiếc lá xanh um che chắn thì cũng giảm bớt được phần nào cái sự oi bức. Nhưng cả đoàn đã duy chuyển vào rừng được một lúc lâu rồi mà vẫn chưa thấy dấu vết gì gọi là nước, ngay cả một cũng nước nhỏ cũng không có. Max bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn. Cảm giác như rằng nếu hôm nay không được tắm rửa thì nàng sẽ chết mất. Thôi nào...nàng cầu xin và nhìn quanh, hy vọng có thể tìm thấy một con suối, hẹp cũng được, có dơ một chút cũng chẳng sao. Đang đi bỗng Riftan đột nhiên ngừng lại và thông báo với họ.

“Chúng ta sẽ dựng lều ở đây. Trời sắp có mưa”

Max đưa mắt ngước nhìn bầu trời quang đãng qua những chiếc lá. Mặt trời ló dạng trên cao, và không khí trở nên ngột ngạt. Nàng bước xuống ngựa mà không nói một lời mặc dù trong lòng chứa đầy những thắc mắc liệu trời có thực sự sắp mưa không. Các hiệp sĩ chọn vị trí giữa những cái cây để dựng lều, đồng thời tỉ mỉ dùng vải bạt để đậy xe, tránh cho thức ăn và củi bị ướt. Max dẫn Rem đi qua các hiệp sĩ đang loay hoay với công việc, nàng buộc dây cương vào một cái cây lớn, sau đó tháo yên. Nàng xách chiếc túi và bước đến lều của mình, bất chợt Riftan tiến đến sau lưng và lấy cái túi từ tay nàng.

“Đii theo ta”


Max bước theo chàng, đi khỏi chỗ những hiệp sĩ đang tụ tập và đến một căn lều lớn dựng dưới một cái cây cao, rậm rạp và nhiều lá. Riftan quăng túi của nàng vào trong lều và mở cửa lều cho nàng đi vào. Khi bắt gặp ánh mắt hằn học của chàng nhìn mình trước khi rời đi, Max chỉ còn biết thở dài, cứ như Riftan đang bảo nàng hãy ngoan ngoãn, không được đi lung tung vậy.

Sàn lều được trải bằng vải bạt và chăn dày nên sàn khá mềm. Nàng cảm thấy vô cùng biết ơn vì những chiếc chăn sang trọng đã đỡ lấy cái lưng đang đau ê ẩm của mình sau cả ngày dài ngồi trên lưng ngựa. Nàng cởi ủng và đặt chúng sang một bên, còn muốn cởi bỏ cả bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi của mình nữa, nhưng chợt nhận ra đồ sạch của mình chỉ còn lại một chiếc áo lót cộc tay. Nàng rất muốn thay nó sau khi tắm, nhưng liệu hôm nay họ có tìm được nước suối hay không?

Trong khi nàng đang phải đấu tranh tư tưởng xem mình có nên tự thân vào rừng để tìm nước hay không, thì âm thanh của những giọt mưa bắt đầu đổ xuống. Max giật mình thò đầu ra khỏi lều. Đột nhiên, những hạt mưa dày đặc bắt đầu rơi xuống từ bầu trời mây mù lúc này đã trở nên nhợt nhạt hơn. Nàng nâng hết cỡ tấm bạt lên để xem Riftan đang ở đâu, nhưng Max lại  thấy chàng ta đang đứng cách lều của cô vài bước, hăng say chùi chà nơi mặt và cổ. Nàng chớp mắt không hiểu Riftan đang làm gì. Chàng quay lại và ra hiệu cho nàng cùng ra ngoài tắm táp thỏa thuê dưới cơn mưa như trút nước.

“Maxi, đến đây nào”

Đột nhiên Riftan cởi áo giáp của mình và đặt xuống mặt đất. Chiếc áo lót theo đó ngay lập tức bị thấm nước mưa, mà không chỉ mỗi mình Riftan, tất cả các hiệp sĩ đều cởi bỏ áo giáp của họ và để mưa rửa sạch mồ hôi và bụi bẩn. Ngoại trừ những người ở lại trang bị vũ khí vì họ phải đứng gác. Mọi người bất giác trở thành những đứa trẻ phấn khích khi chơi đùa trong nước, một số thậm chí còn bắt đầu gội đầu, Hebaron thì xấu hổ cởi áo của mình và kì cọ xát từng thớ thịt trên cơ thể. Còn Max, nàng nhìn họ với vẻ khó hiểu.

“Ra đây nào, nếu bây giờ không tắm thì không còn cơ hội nào để tắm nữa đâu đấy”


“Nhưng...Nhưng mà…”

Nàng không thể ra đó mà tắm được, nàng muốn từ chối thẳng thừng, nhưng cơ thể bẩn thỉu làm nàng khó chịu chết đi được. Max ghen tị nhìn các hiệp sĩ vui vẻ hò reo dưới cơn mưa, và cuối cùng thì không có sự dè dặt nào có thể thắng được mong muốn được tắm rửa sạch sẽ cháy bỏng trong nàng. Max với tay lấy cục xà phòng trong túi và rón rén ra khỏi lều. Những hạt mưa dày đặc ngay lập tức tấp vào cơ thể nàng, thấm đẫm toàn bộ cơ thể, Max vui sướng đón nhận cảm giác sảng khoái của làn nước lạnh tạt vào mặt mình rát rạt. Mặc dù không thể cởi quần áo như các hiệp sĩ, nhưng chí ít nàng có thể nấp sau gốc cây để gội đầu và rửa mặt, cho nên nàng tranh thủ bước ra sau lều và nhanh chóng vò tóc trước khi mưa tạnh, nhưng Riftan đã theo sau và nắm lấy cánh tay của nàng tự bao giờ.

"Đi lối này."

Max đi theo chàng bước qua những ngọn cỏ ướt mà trong lòng khó tránh những nghi hoặc. Riftan dẫn nàng ra khỏi đám đông, đến một nơi có nhiều bụi rậm và cây cối, đến sau một tảng đá lớn, sau đó lấy ra một tấm vải và buộc nó vào cành cây, ngay lập tức tạo ra một không gian riêng tư chỉ dành riêng cho nàng.

““Ta đã nói với họ rằng đừng để bất kỳ ai đến gần đây, cho nên hãy thư giãn và cứ tắm đi”.

Max lau nước mưa trên mắt mình rồi quay lại nhìn về hướng các hiệp sĩ đang tập trung. Mặc dù nàng không thể nhìn thấy gì qua lớp màn này hết, và còn có cả cây cối rậm rạp và bụi rậm chung quanh, nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng bất an. Nhưng đó không phải là lúc để suy nghĩ vẩn vơ về điều đó. Mong muốn cháy bỏng của nàng là được tắm và tự hỏi không biết khi nào cơn mưa sẽ tạnh.


Max liếc nhìn khuôn mặt của Riftan qua tấm bạt, sau đó chàng lùi lại vài bước như thể để bảo vệ. Sau đó nàng vội vàng cởi bỏ quần áo. Những hạt mưa tạt vào làn da trần khiến cô rùng mình và có một cảm giác rất lạ. Sau đó nàng treo quần áo của mình lên một cành cây gần đó và dùng lòng bàn tay xoa lên từng tấc da của mình - để loại bỏ mồ hôi và bụi bẩn tích tụ.

Điều gì sẽ xảy ra nếu một người lạ đột ngột nhảy ra từ phía sau bụi cây, hoặc một con vật hoang dã, hoặc một con quái vật bất ngờ tấn công? Mặc dù đang run lên vì lo lắng, Max vẫn thoa xà phòng lên khắp cơ thể mình, lau người thật kỹ và gội đầu. May thay, cơn mưa vẫn tiếp tục trút xuống và ngày càng nặng hạt. Nó rơi mạnh một cách đáng sợ đến nỗi xung quanh gần như trở thành một màu trắng mờ ảo. Tầm nhìn của nàng mờ đi khi màn mưa dày đặc rơi xuống và nỗi lo lắng cũng bắt đầu vơi đi, nàng nở một nụ cười kỳ lạ: chưa bao giờ trong đời nàng tưởng tượng rằng mình sẽ tắm dưới mưa trong một khu rừng như thế này.

Max mỉm cười và ngửa đầu ra sau để nước có thể rửa sạch xà phòng trên tóc và mặt.sau khi cảm thấy đã tắm đủ sạch, nàng quay lại nhặt quần áo ướt của mình thì đột nhiên nàng nhận ra rằng sự phân chia giữa nàng và Riftan đã không còn. Max lùi lại một bước và bối rối nhìn xung quanh. Những sợi dây hỗ trợ tấm vải bạt có vẻ như không thể chịu được lực của cơn mưa tầm tã nữa và đã bị nới lỏng. Tấm vải bây giờ rũ xuống đất một cách bất lực và lủng lẳng lủng lẳng trên một cành cây.

Riftan cứng đờ đứng đối diện, bất động như một bức tượng, Max sững người trước biểu cảm mà mình nhìn thấy hiện rõ trên gương mặt chàng. Ánh mắt chàng rực cháy quét qua bờ vai ướt át của nàng, mái tóc rũ xuống  lòa xòa trên đôi bồng đảo tròn trịa. Cổ họng chàng bất giác giật nhẹ và căng cứng. Max cũng cảm thấy cổ họng mình bỏng rát khi ánh mắt Riftan tiếp tục di chuyển đến vùng bụng phẳng lì của nàng, cặp đùi non trắng nõn, đôi bàn chân trắng ngần nổi đầy gân xanh khêu gợi, rồi lại quay trở lại đôi mắt nàng. Một cảm giác bất lực kỳ lạ bao trùm lấy Max. Riftan đang nhìn nàng với ánh mắt say mê, như thể đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khỏa thân vậy, phản ứng này của chàng đối với Max chỉ khiến nàng càng thêm xấu hổ.

Max cảm thấy cơ thể nóng ran và nhanh chóng lấy quần áo che ngực. Nhưng Riftan với chỉ một sải chân rộng đã đến sát bên nàng. Chàng dùng những ngón tay thô ráp, lạnh lẽo vì mưa của mình, đan xen vào ngón tay nàng.

"Đừng."Chàng nói mà dường như không còn chút hơi thở nào, gần như là tiếng thì thầm trước âm thanh nặng hạt của mưa. “Hãy cho ta ngắm thêm chút nữa. Nàng có biết rằng ta đã…”

Riftan thậm chí không thể nói đúng lời của mình. Max ngước nhìn chàng, run rẩy như con chim bị mắc bẫy đang cầu xin một điều gì đó. Một tiếng rên rỉ kìm nén lâu nay thoát ra khỏi môi Riftan, cơ thể chàng run lên như không còn chút sự tự chủ nào. Chàng vươn tay lướt qua người Max, không thể nào kháng cự lại sự cám dỗ trước mắt mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.