Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 186: Chương 186



Mỗi khi cô dựa mình vào ngực của Riftan, cô cảm thấy thật gần gũi với anh, như thể tâm hồn họ đã hòa làm một. Hơi thở nhẹ của anh phả trên đầu cô, trái tim anh đập thình thịch dội vào lồng ngực cô như là trái tim của chính cô. Tại thời khắc đó, Max nhận ra cô không thể sống mà thiếu anh, trái tim cô khao khát chiếm hữu anh hoàn toàn. Cô cần Riftan, như gà con mới đẻ, mù quáng đuổi theo gà mẹ. Tuy nhiên, trước sự thất vọng của cô, khoảnh khắc chia xa đang ngày càng đến gần.

“Đừng rời khỏi phòng tối nay.”

Riftan vừa trở về từ boong tàu sau khi nói chuyện với thuyền trưởng, chỉ dẫn cho cô với vẻ nghiêm trọng. Max đang ngồi trên giường, đọc sách, nhìn anh vẻ ngạc nhiên.

Riftan tiến đến chỗ áo giáp của anh đã mấy ngày bỏ không và mặc từng mảnh vào. Max trở nên kích động hơn khi nhìn thấy thế.

“C-chuyện gì xảy ra vậy?”

“Không có gì. Ta chỉ đang chuẩn bị cho nguy hiểm có thể xảy ra.”

“Ng-nguy hiểm?”

Riftan buộc thắt lưng và thắt chặt áo giáp, rồi quay sang cô và cau mày. Anh thở dài và chạm vào gương mặt nhợt nhạt của cô.

“Con thuyền sẽ đi qua vịnh của lũ Siren. Nếu chúng ta không gặp may thì sẽ phải đụng độ với chúng.”

Max nuốt nước bọt và cổ họng cô như thắt lại. Siren nổi tiếng là những con quái vật quyến rũ các thủy thủ bằng giọng nói quyến rũ của chúng và làm đắm tàu. Cô đã hoàn toàn quên mất những con quái vật khi mọi thứ gần đây đều rất bình yên.

Riftan buộc chặt kiếm quanh thắt lưng và rời phòng, bỏ lại Max một mình. Cô lo lắng lật tung giá sách và nhìn ra cửa sổ. Ở phía đường chân trời màu bạc, một màn sương dày dặc từ từ tràn đến.

Chúng ta đang đi qua vịnh của lũ Siren ư? Max tự hỏi khi cô ngước lên những tảng đá cao xám xịt phủ đầy rêu. Sống lưng cô run lên và cô đóng cửa sổ lại. Trái ngược với những gì họ lo sợ, không có bất kỳ Siren nào xuất hiện khi con thuyền đi qua những vách đá của vịnh.

Max thư giãn một chút và ngồi lại đọc sách; dù vậy, cô vẫn không thể tập trung vào quyển sách. Một lúc lâu, cô chỉ đọc đọc lại một cách thụ động. Cô mong muốn xem chuyện gì đang xảy ra và chạy vội ra khỏi phòng. Và rồi, cô nghe thấy những giọng hát yếu ớt.

Lo lắng rằng đó có thể là lời mời gọi của lũ Siren, cô chạy về phía phát ra âm thanh. Khi cô đến gần hơn, lời hát rõ ràng hơn, và đôi vai căng lên của cô giãn ra. Đó là giọng của các thủy thủ đang hát. Không thể cưỡng lại sự tò mò, Max nhanh chóng chạy lên boong.

Tiếng hò của các thủy thủ vang vọng trên boong tàu trong ánh hoàng hồn đỏ rực. Mọi người mang những xô nước lớn và bận rộn kéo dây và chỉnh buồm khi đang hát theo giai điệu, dậm chân nhanh theo nhịp điệu.

♫♪♫


Dô - hò, dô - hò, hãy chèo đi.

Qua những con sóng cao như Núi Taesan, ta đi thuyền đến cuối vùng biển này.

Đến nơi mặt trời ngủ yên,

Đến cuối chân trời bừng sáng nơi có thể là Adrina’s Pardise.

Cho dù là cơn bão ập đến, không ai có thể ngăn cản chúng ta

Dô - hò, đo- hò, hãy chèo đi.

Chúng ta sẽ đi thuyền đến cuối vùng biển này!

♫♪♫

Max bối rối trước giọng ca vang dội bên tai. Một hiệp sĩ trẻ đang tuần tra bên lan can thấy Max và đi về phía cô. Cô nhận ra anh ta, anh tên Jacque Briman. Anh nhìn cô với vẻ nghiêm trọng và chậm rãi nhắc nhở cô.

“Tiểu thư Calypse, cô không nên đi lại một mình đâu.”

“Tôi-tôi biết. Chỉ là… tôi nghe thấy gi-giọng hát nên… tôi tự hỏi đang xảy ra ch-chuyện gì.”

Các hiệp sĩ nhìn sang các thủy thủ đang hát. “Họ bảo rằng đây là cách hiệu quá nhất để không nghe bài hát của Sirentránh việc bị quyến rũ và đâm tàu vào đá ngầm. Họ sẽ hát suốt cả đêm cho đến khi chúng ta an toàn qua được lãnh thổ của Siren.

“Cả…cả đêm?”

Max mở to mắt ngạc nhiên còn người hiệp sĩ cười cay đắng.

“Tôi hiểu là sẽ rất ồn, nhưng làm ơn chịu đựng. Chúng ta phải đặt an toàn lên làm đầu. Họ còn cho rằng nếu tiếp tục hát to thì không chỉ Siren mà nhân ngư cũng sẽ không tiếp cận thuyền của chúng ta.


“Tôi h-hiểu.”

Max nhìn xuống mặt biển đỏ rực lấp lánh ánh vàng trong khi lắng nghe những người đàn ông hát lên vang vọng trên những con sóng lăn tăn. Đúng như người hiệp sĩ trẻ giải thích, với âm vang mạnh mẽ như vậy giọng hát quyến rũ của Siren sẽ bị át đi.

Max quay vào bên trong còn các thủy thủ vẫn tiếp tục hát thậm chí sau khi mặt trời đã lặn. Cô dùng bữa mà người hầu đem cho cô khi đang nghe giọng ca ầm ĩ. Lời bài hát thô kệch không mang chút nào là dễ nghe, nhưng giọng hát tràn đầy sức sống của các thủy thủ có nghĩa là mọi thứ vẫn ổn. Nhanh chóng, bài hát đã làm cô bình tĩnh lại.

Sau bữa ăn, Max nằm xuống và cố gắng ngủ. Tuy nhiên, khi cô chìm trong bóng tối, tâm chí cô chỉ càng lo lắng. Cô trằn trọc cả đêm và khi ánh bình minh ló dạng, cô lập tức nhảy ra khỏi giường và chạy lên boong.

Các thủy thủ vẫn đang hát theo giai điệu của kèn và đàn măng cô. Tuy nhiên họ đã kiệt sức sau khi thức trắng một đêm khi không còn hát to như hôm trước. Max yên lặng nghe giai điệu vang vọng trong đêm tối và quay lại đi về phía đuôi tàu.

Ở đó, cô thấy các thủy thủ đang ngồi ở giữa tạo thành vòng tròn và sử dụng các thùng gỗ làm ghế. Bên cạnh, các hiệp sĩ đang quan sát bên lan can và có ống đầy tên dài sau lưng họ.

Max nhìn quanh và thấy Riftan ở đó, rồi bước đi. Tuy nhien, như thể Riftan cảm nhận được sự tồn tại của cô, anh quay lại và cau mày khi thấy cô, rồi đi theo Max.

“Sao em lại ra đây? Vẫn chưa an toàn đâu.”

Max giật mình khi thấy anh đột nhiên tiếp cận, rồi khép mình lại gần anh. Cô liếc nhìn xuống mặt biển tối đen. Ở phía xa, phía trên những con sóng ầm ầm là những tảng đá cao được bao bọc bởi màn sương dày dặc.

“Ngay cả khi… chúng ta đã đi xa như vậy… nó vẫn không a-an toàn sao?”

“Không thể biết được chúng ta đã an toàn hay chưa. Vẫn có trường hợp hiếm khi chúng đuổi theo thuyền…”

“Đừng cứng nhắc quá thế chứ  Chỉ huy. Ngay cả khi chúng đuổi theo chúng ta, sẽ không có vấn đề gì khi chúng ta đã át đi giọng hát của chúng rồi.”

Hebaron đang dựa người vào lan can đột nhiên chen vào. Anh ngáp lớn, cười tinh nghịch với Max.

“Cả đêm qua tôi phải nghe họ gào lên, đầu tôi đang đau như búa bổ đây. Không phải Tiểu thư có chuyện gì muốn nói sao? Tôi cần phải làm sạch tai mình bằng giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu thư.”

“Ngừng nói nhảm nhí lại và biến đi.”


Riftan khó chịu càu nhàu và nghiến răng, nhưng Hebaron không nao núng. “Đừng khó tính thế chứ Chỉ huy. Anh nên biết, trái tim của người đàn ông nên bao dung như biển cả…”

“Im miệng không trước khi tôi ném cậu xuống biển đấy.”

Riftan quát lên và đặt tên lên lưng Max dẫn cô đến chỗ của các hiệp sĩ và thủy thủ đoàn.

“Chúng ta có hầm thịt để bổ sung lại năng lượng khi đã thức cả đêm hôm qua. Em đã ở đây rồi, ăn một bát nhé.”

Khi họ đến gần cái vạc lớn, một thủy thủ đổ nước hầm đặc sệt vào một cái tô sạch và đưa cho Max. Cô vui vẻ nhận lấy và ngồi lên một cái thùng lớn. Riftan ngồi cạnh cô cùng ăn. Cô khuấy thìa vào bát súp và nhìn vào gương mặt của người thủy thù.

Sau một đêm dài, mọi người đều có vẻ kiệt sức khi đã hát cả đem. Hầu hết bọn họ đều trông gầy rộc cả đi, nhưng vẫn còn mọt vài thủy thủ tiếp tục ngâm nga ở cuối đuôi tàu. Một chàng thủy thủ trẻ chơi đàn măng cầm tiếp cận cô khi cô đang quan sát bọn họ.

“Thưa ngài Hiệp sĩ, tôi có thể chơi một bài cho người vợ đáng yêu của ngài được không ạ?”

Max ngạc nhiên trước yêu cầu đột ngột, còn Riftan dừng lại và cau có với người thủy thủ. Người thủy vẫn tiếp tục đề nghị một cách lịch sự.

“Thật kinh khủng khi phải nghe liên tục những bài hát về biến mà chúng tôi đã hát suốt đêm… Nếu có một bài hát nào đó mà Tiểu thư đặc biệt muốn nghe, tôi sẽ đặt cả trái tim mình để thể hiện nó.”

Riftan im lặng nhìn anh ta rồi quay sang Max. “Có bài hát nào mà nàng muốn nghe không?”

Đột nhiên, tất cả thủy thủ và các hiệp sĩ quay nhìn về phía nàng. Max lắc đầu. “Kh-không có bài nào cả…”

“Tôi cũng có biết rất nhiều bài dân ca. Tôi có thể chơi bất kì bài nào theo yêu cầu của Tiểu thư.”

Max nhìn khuôn mặt đầy mong đợi của người thủy thủ. Cô không thể từ chối, cô khó khăn suy nghĩ. Khi cô vẫn còn ở Lâu đài Croix, đã có rất nhiều bài hát được biểu diễn bới các nghệ sĩ ở đó, nhưng được hỏi trực tiếp cô muốn nghe bài nào, thì không có gì hiện lên cả. Max tìm kiếm trong trí nhớ của cô, nhìn đi nhìn lại. Rồi đột nhiên cô nhớ ra bài hát được tổ chức vào Lễ hội mùa xuân ở Anatol.

“Tôi không biết t-tên… nhưng có bài hát tôi đã từng được nghe ở một lễ hội làng…”

“Tiểu thư có nhớ lời không ạ?” Người thủy thủ nghiêng đầu trước yêu cầu của cô.

Cô ngâm nga một số đoạn mà cô nhớ, khi cô cố gắng để nhớ lại. Và rồi, khuôn mặt người thủy thủ sáng lên với nụ cười rạng rỡ như thể anh đã nhân ra.

“Đó là bài thơ của Adelian. Đó là bài dân ca đã được hát từ hồi thành lập triều đại Roem. Đó cũng là bài hát ưa thích của tôi. Tôi có thể chơi và hát bài này cho Tiểu thư.”

Người thủy thủ điều chỉnh tư thế và bắt đầu gảy chiếc đàn trong tay anh. Max mỉm cười trước giọng điệu quen thuộc đem lại cho cô cảm giác hoài niệm ấm áp về mùa xuân. Tiết tấu chậm hơn so với những gì cô nghe ở lễ hội và Max sửng sốt trước giai điệu u sầu.


Ngay sau đó, giọng nam quyến rũ của người thủy thủ trẻ vang lên nhẹ nhàng.

♫♪♫

Chàng hiệp sĩ hôn lên khuôn mặt người tiên nữ

Và bay xa thật xa về phương trời xa

Cây sồi mà anh yêu

Bị bỏ lại một mình trên đồi

Giữa ngọn gió

Những cành cây mỏng manh đung đưa.

Rồng ơi làm ơn,

Hãy đem cơ thể vụn vỡ của anh

Đến vùng đất yên nghỉ vĩnh hằng

Từ vùng đất hỗn loạn này

Người yêu ơi, từ rất xa

Aah~

Người yêu ơi, em sẽ yêu anh

Cho đến hơi thở cuối cùng.”

♫♪♫

Max dựa vào vai Riftan khi cô thưởng thức giai điệu tinh tế vang dội của cây đàn măng cô. Khoảnh khắc cô nhảy múa trên cánh đồng tuy cách đây không lâu nhưng cảm giác đã thật xa vời.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.