Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 356: Chương 356



Riftan mặc một chiếc áo choàng màu xanh đậm bên ngoài chiếc áo khoác đen làm bằng da Wyvern và áo giáp nhẹ, và một thanh kiếm dài treo ở eo, trông chàng như một lính đánh thuê lang thang hơn là một hiệp sĩ.

Ngoài ra, phần tóc mái chàng thường vén lên, đã được tỉa một chút, và nhẹ nhàng rũ xuống trước trán với chiều dài thích hợp. Phần tóc phía sau, đã che cả gáy giờ cũng khá gọn gàng. Chàng sẽ trông như một chàng trai trẻ ở độ tuổi hai mươi nếu chàng không mang biểu hiện cứng rắn, trang trọng và ánh mắt tối tăm.

“...Nàng đã mặc đồ mỏng đi ra ngoài.”

Riftan nhìn xuống nàng và đưa dây cương cho Elliot, người đang đứng ngay cạnh chàng. Max, ngước nhìn chàng với đôi mắt sáng rỡ, chợt cau mày. Đó là điều duy nhất chàng có thể nói ngay khi nhìn thấy nàng sao?

Với thái độ cộc lốc và thậm chí không biểu hiện một vẻ hối hận nào của chàng, sự quyết tâm của nàng để có một cuộc trò chuyện bình tĩnh tan vỡ ngay lập tức. Nàng đặt tay lên eo và ngước mắt lên.

"Ch-chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua? Chàng đã ở đâu cả đêm?!"

"Dẫn Talon vào chuồng và về chỗ nghỉ trước đi."

Riftan nắm lấy tay nàng bằng một tay và chỉ thị cho các hiệp sĩ đứng đằng sau chàng. Và trước khi nàng có thể nói bất cứ điều gì, chàng bắt đầu đi về phía lối vào của tòa nhà.

Max hoảng hốt. Sao chàng có thể ích kỷ như vậy! Nàng hỏi, đuổi theo chàng như thể bị trói bằng dây xích.

"Ch-chàng đang đi đâu?"

"Ta không muốn lại làm tâm điểm cho người khác chú ý. Hãy về phòng của chúng ta và nói chuyện."

Riftan thở ra một hơi ngắn và bước vào hội trường lớn, đông đúc. Max nhìn chàng với khuôn mặt gắt gỏng, sau đó nhìn qua vai mình. Các hiệp sĩ đều mang biểu hiện lo lắng trên khuôn mặt, và Sidina cũng đang nhìn nàng với đôi mắt mở to.

Max gửi cho họ một nụ cười gượng để nói rằng nàng ổn, và theo Riftan lên những thềm đá lớn dẫn từ Đại sảnh đến phòng khách. Khi họ trở về phòng, nàng cuối cùng cũng thốt ra câu hỏi mà nàng đã kìm nén.

"Em nghe nói chàng rời khỏi lâu đài lúc bình minh. Cái quái gì đã xảy ra? Rikaido đã đem tin tức gì đến..."

"Anatol có một số vấn đề. Ta đã phải hành động nhanh chóng, vì vậy ta gửi điện tín cả đêm và yêu cầu các thương nhân giúp ta một vài chuyện."


Riftan cởi áo khoác và đặt bừa nó lên ghế. Khuôn mặt của Max phủ đầy sự lo lắng.

"V-vấn đề… gì vậy?"

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Riftan xoa xoa lưng như thể mệt mỏi.

"Hội đồng Bảy Vương quốc đã mua một lượng lớn thực phẩm từ các thương nhân của Rakasim để bổ sung cho nguồn tiếp tế chiến tranh. Trong quá trình này, Hiệp hội Thương gia của Anatol đã đóng vai trò là người trung gian, và dường như một số tranh chấp đã nảy sinh trong quá trình giao dịch."

Max cau mày. Anatol đã phát triển thành một thành phố thương mại khổng lồ, và thuế thu từ Hiệp hội Thương gia gần như là nguồn thu nhập chính cho thành phố. Nhưng cho dù như vậy, không phải hơi lạ khi Lãnh chúa, người vừa trở về từ một cuộc thám hiểm quan trọng, thậm chí không thể nghỉ ngơi và phải chạy đôn chạy đáo cả đêm để giải quyết tranh chấp thương mại. Nàng nghi ngờ nhìn chàng.

"Cái quái gì đang xảy ra vậy? Những vấn đề lớn..."

"Người ta nói rằng những con tàu của Anatol vào cảng của khu vực phía Đông Balto đã đơn phương bị bắt giữ."

Trước khi nàng có thể hoàn thành lời nói của mình, Riftan đã lên tiếng với giọng điệu khô khan.

"Người đứng đầu Hiệp hội Thương gia, Aderon Souner đã yêu cầu sự giúp đỡ từ các hiệp sĩ Remdragon, và Rikaido đã chạy khắp nơi để cố gắng giải quyết nó, nhưng dường như có một giới hạn đối với những gì cậu ta có thể làm như một người đại diện của Lãnh chúa. Vì vậy, ta đã gửi một bức thư chính thức đến Balto và yêu cầu những thương gia để giao tiền đút lót. Ta nghĩ ta nên đưa đồng minh ra khỏi ngục trong một hay hai ngày.”

Max ngậm miệng trước câu trả lời chi tiết của chàng. Có vẻ một vấn đề khá nghiêm trọng đã phát sinh hơn nàng mong đợi, vì vậy nàng không thể thảo luận nhiều hơn nữa.

Tuy nhiên, ngay cả khi có những tình huống không thể tránh khỏi, nỗi buồn của nàng vẫn không thể tan biến. Nàng nhìn xuống tấm thảm trên sàn với vẻ bất mãn và ném ra những lời phẫn uất.

"Chàng đã có thể giải thích với em rằng có một vấn đề như vậy. Em thậm chí không biết chàng ở đâu... Em chỉ có thể chờ Riftan quay lại."

Đó là giọng điệu như một tiếng rên rỉ khi lọt vào tai nàng. Max đỏ mặt và liếc nhìn phản ứng của chàng.

Riftan nhìn xuống nàng với đôi mắt sâu thẳm và tối tăm. Max vô tình lùi lại một bước trong bầu không khí ảm đạm xung quanh chàng. Riftan, người đã nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi với giọng trầm kỳ lạ.

"Quay trở lại Tháp, ý cô ta là sao?"


Max chớp mắt và thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng, chàng đã hiểu lầm khi nghe Sidina nói về lời đề nghị. Nàng nói với giọng tươi sáng để trấn an chàng.

"Riftan, không có gì đâu. Sidina có kế hoạch trở về Nornuin sau khi kết thúc. Bọn em đã khá gần gũi khi ở Tháp... Cậu ấy chỉ tranh cãi một lúc, bảo em quay lại với cậu ấy."

Max, nhìn thấy khuôn mặt hơi dịu lại của chàng, vội vàng nói thêm.

"Tất nhiên, em chỉ thẳng thắn rằng em không có ý định quay trở lại Tháp. Calto đã đề nghị em sẽ được thăng chức lên pháp sư cao cấp, nhưng em đã lập tức từ chối rồi."

Những lời cuối được thêm vào với mong muốn để cho chàng biết tài năng của nàng đã được công nhận. Nhưng Riftan không ấn tượng lắm. Max có một cảm giác bất an kỳ lạ trước vẻ ngoài bình tĩnh đến lạ lùng của chàng và mở miệng trong lo lắng.

"Ng-ngay từ đầu lý do em tình nguyện đi điều tra cao nguyên Pamela là để ra khỏi hòn đảo càng sớm càng tốt. Khi mọi chuyện kết thúc, em sẽ quay lại Anatol..."

"Hãy đến Tháp Thế giới đi."

Max cứng đờ. Và nàng ngước nhìn chàng với đôi mắt rỗng tuếch, như thể nàng không hiểu những gì chàng đang nói.

"Ý… ý chàng là sao?"

"Đúng theo nghĩa đen."

Riftan bước tới kệ, nhặt một ly nước và nói một cách khô khan.

"Nàng không cần phải từ bỏ những gì nàng muốn làm chỉ để ở lại với ta. Nếu muốn, nàng có thể đến Nornui, học trong vài năm nữa, và sau đó quay về."

Max há hốc mồm trong ngơ ngác. Khuôn mặt nàng đỏ lên vì tức giận.

"Em, em không muốn quay lại Tháp Thế giới. Chúng ta đã nói về nó ngày hôm qua rồi. Em muốn ở bên cạnh chàng. Tất cả những gì em muốn là trở về Anatol với chàng!"


Chàng dường như không quá kinh ngạc bởi sự kích động của nàng. Với phong thái điềm tĩnh lạ thường, Riftan nhặt ấm nước từ trên kệ và rót nước vào ly, rồi hỏi khi nhìn lại nàng với ánh mắt ũ rũ.

"Tại sao?"

"Tại sao…?"

"Tại sao nàng muốn quay lại Anatol với ta? Nàng chỉ ở đó có một năm thôi. Ngay cả thời gian nàng ở Tháp Thế giới cũng dài hơn thế."

Max lùi lại một bước và ngước nhìn chàng như thể chàng là một người xa lạ.Nàng không bao giờ có thể hiểu những gì chàng đang nói.

Người đàn ông đã ôm và hôn nàng như một kẻ mất trí đêm qua đã đi đâu rồi, và người đàn ông này là ai, ở trước mặt nàng và thốt ra những lời vô nghĩa như vậy? Nàng lắc đầu trong sự bối rối.

"Điều, điều đó thì có liên quan gì chứ? Em... em là vợ của chàng. Anatol là... n-nhà của em. Riftan đã nói như vậy. Em... em là gia đình duy nhất của chàng...!"

"Phải, ta đã nói như vậy."

Riftan phun ra một cách khô khan và lặng lẽ đặt cốc xuống bàn. Thật kỳ lạ, hành động bình thản của chàng khiến nàng kinh hoàng.

"Chỉ là do ta muốn đưa nàng đến Anatol. Và do quyết định của Công tước Croix mà nàng đã trở thành vợ ta."

"Tại sao... chàng lại nói điều đó? Hãy giải thích rõ đi, ý chàng là sao?"

"Nó có nghĩa là nàng không phải chịu trách nhiệm về những điều mà nàng không quyết định."

Riftan lùi lại, tựa lưng vào cửa sổ. Ánh đèn nền bao phủ một bóng đen trên mặt chàng, và nàng không thể nhìn thấy biểu cảm của chàng nữa. Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ và bình tĩnh nói.

"Nhìn lại, ta nhận ra rằng sự lựa chọn duy nhất mà nàng đã làm theo ý muốn của riêng nàng là trở thành một pháp sư. Cho dù ta có phản đối bao nhiêu, nàng cũng không bao giờ bỏ cuộc. Mặc dù nàng gần như mất mạng nhiều lần do cạn kiệt mana, nàng vẫn khăng khăng đi trên con đường đó. Điều đó có nghĩa là việc trở thành pháp sư rất quan trọng đối với nàng.”

"Cái, cái đó...!"

"Nàng không cần phải từ bỏ việc đó để thực hiện nghĩa vụ mà nàng bị buộc phải làm."

Max trắng bệch vì sốc. Một nghĩa vụ. Sự quyết tâm của nàng để ở bên cạnh chàng trong suốt cuộc đời còn lại của nàng chỉ đơn thuần là một nghĩa vụ đối với chàng sao?


Nàng hầu như không thể nói một câu với giọng run rẩy.

"Chàng... chàng không muốn em quay lại?"

"Từ khi nào những thứ như ước muốn của ta trở nên quan trọng vậy?"

Max co vai trước giọng điệu gai góc. Riftan giữ im lặng một lúc như thể kìm nén cảm xúc bị xáo trộn của mình, sau đó tiếp tục nói một cách bình tĩnh hơn.

"Ta muốn gì không quan trọng. Vấn đề là những gì nàng thực sự khao khát."

"N-những gì em muốn... em đã nói với chàng rồi!"

"Ta không tin vào lời nói. Ta chỉ tin vào hành động."

Riftan nói lạnh lùng và nhìn xuống nàng bằng đôi mắt tối tăm như vực thẳm. Giọng nói của chàng hạ xuống thấp hơn nữa.

"Cho đến khi ta đưa nàng ra khỏi lâu đài Croix, thế giới của nàng chỉ toàn những điều khủng khiếp. Bởi vì ta là người đã đưa nàng ra khỏi đó, nàng có thể bị ám ảnh bởi ước muốn của ta. Hãy suy nghĩ về nó. Điều gì quan trọng hơn đối với nàng?"

Nàng thực sự không nói nên lời và đôi môi nàng run rẩy. Riftan nhặt áo choàng lên một lần nữa và quay về phía cửa, như thể chàng đã nói xong tất cả những gì phải nói.

Ngay lúc đó, một thứ gì đó vỡ tan bên trong nàng. Max nắm lấy vạt áo choàng và kéo chàng bằng tất cả sức lực của mình. Và nàng hét lên dữ dội vào chàng, người nhìn xuống nàng với ánh mắt ngạc nhiên.

"Ch-chàng nghĩ rằng chàng biết rõ trái tim em hơn chính em sao?"

Đôi mắt chàng khẽ mở to và sau đó nheo lại. Nàng bắt đầu tuôn trào như một khẩu pháo liên thanh ngay trước khi chàng có thể bác bỏ.

"Không! Chàng không biết, chàng không hề biết gì cả! Em đã trở thành pháp sư vì... em muốn trở thành sức mạnh của chàng. Vì em muốn được giúp đỡ cho chàng, em đã học phép thuật! Em đã đi đến Tháp Thế giới… bởi vì em nghĩ đó là cách tốt nhất cho cả hai ta. Em đã nghĩ đó là cách tốt nhất cho em và chàng, chỉ vậy thôi. Ch-chàng có biết em, e-em đã vất vả thế nào, để đi đến quyết định đó không? Đ-để làm được điều đó, em đã khó khăn đến nhường nào, chàng có biết không!”

Riftan đứng yên và nhìn xuống nàng. Nàng không thể giữ bình tĩnh nữa. Nàng hoàn toàn mất kiểm soát, dùng nắm đấm và đấm vào ngực chàng.

"Chàng, chàng nghĩ mình là người duy nhất phải chịu đựng ư? Em thậm chí không thể nghĩ đến việc nó đau đớn đến cỡ nào! Chàng giả vờ lo lắng về em, nhưng sự thật là, chàng chỉ nghĩ cho bản thân mình. Chàng, chàng làm điều này bởi vì chàng không muốn bị tổn thương!"

Ngay lúc đó, Riftan, người đã đứng im như tượng, thô bạo nắm lấy cánh tay nàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.