Kiều Niên lại chạy trốn ngay dưới mắt của cậu rồi.
Đây đã là lần thứ hai rồi.
Chuyện của cậu và Kiều Niên như bài tập mãi không thể làm xong được, một khi Nguyên Thỉnh Trình lựa chọn trốn tránh thì tình huống tiếp theo vẫn sẽ lặp lại y nguyên như thế này, dường như sẽ giống như cái gọi là mãi mãi luân hồi.
Trong đêm tối, số mệnh cứ như được trải dài ra thành một tấm lưới lớn, được đan và kéo bởi sợi dây màu đỏ, không bao giờ dứt.
Nguyên Thỉnh Trình ngồi yên một chỗ suy nghĩ.
Bầu trời đầy sao nhờ cơn gió thổi qua cũng như có chút cảm xúc.
Những ngôi sao nhỏ lấp la lấp lánh giống như những đóa hoa e ấp, khẽ nhẹ chớp nhẹ như đang mắng kẻ ngu ngốc ngồi dưới kia.
Vẻ mặt của Nguyên Thỉnh Trình lúc này lại không được như vậy mà ngược lại trông vô cùng tái nhợt, trong lòng có một cảm giác buồn bã cứ len lỏi vào từng tế bào thần kinh, đau đến khó chịu.
Thậm chí cậu còn ngồi suy nghĩ, tự hỏi rằng mình có thích Kiều Niên hay không.
Lần đầu tiên thì cậu cảm thấy vô cùng phẫn nộ và còn có cả chút chán ghét.
Lần thứ hai, cậu lại cảm thấy buồn bã, lại vô cùng không nỡ.
Mấy cảm xúc như vui, buồn, yêu, hận dễ nhận ra hơn nhiều so với mấy chuyện phức tạp kia.
Sáng sớm, Nguyên Ngữ đang vẽ tranh trong phòng khách, Nguyên Thỉnh Trình đã rửa mặt xong, không nói không rằng gì đã đi ra cửa.
Nguyên Ngữ giữ cậu lại, hỏi cậu xem Kiều Niên đi đâu rồi.
Nguyên Thỉnh Trình quay lại với vẻ mặt vô hồn, xám xịt, suýt nữa doạ cho Nguyên Ngữ sợ bay màu luôn.
Cậu mở miệng trả lời cho có lệ, tỏ ra không hề quan tâm một chút nào: “Không biết được, chắc là đi về trước rồi.”
“Ồ, về sớm như thế cơ à.
Công ty vừa gửi cho chị mẫu váy mà chị thiết kế, đang định bảo Tiểu Niên mặc thử một chút.
Em ấy là người mẫu nhỏ của chị đó.”
“Cậu ấy giúp chị thử váy á?”
“Đương nhiên rồi, em không biết à.” Nguyên Ngữ vô cùng đắc ý nói.
“Vậy cho nên là chắc phải có nhiều chuyện nữa mà em không biết đúng không?”
Giọng của cậu trầm đến đáng sợ.
Trong đầu của Nguyên Ngữ vang lên tiếng còi báo động đỏ chói tai, nhìn sang ánh mắt như đang tra hỏi, nghiêm hình bức cung kia, hai tay giơ lên tỏ vẻ không có gì cả.
Nghe cái giọng điệu lạnh lùng kia đi, nghe cái câu hỏi như đâm dao vào người ta kia đi, đáng chết! Dấm chua của đứa em trai này lan xa tận mười mét rồi đây này.
Nguyên Ngữ buông bảng màu xuống rồi giải thích: “Chị với Tiểu Niên rất trong sạch mà, chỉ mỗi chuyện kia là giấu em mà thôi.
Nhưng chị không có ép em ấy đâu mà em ấy rất nhiệt tình đó, còn rất thích nữa kìa.
Em đừng có mà hiểu lầm người chị tốt bụng ngây thơ này nhé.”
Nguyên Thỉnh Trình vẫn như bình thường chẳng nói gì cả, sắc mặt bình tĩnh đến lạ thường, hỏi một câu, có đẹp không.
“Vô vị.” Giọng điệu của Nguyên Ngữ có chút hưng phấn mà hỏi cậu: “Em có muốn xem không?”
“Không muốn.”
“Có muốn xem thì chị cũng không cho em xem đâu.
Ra đường mà nhìn mấy cô gái xinh đẹp ấy.”
“Nhỡ em thích con trai thì sao?”
Nguyên Ngữ cũng chẳng thấy giật mình một chút nào cả.
Giờ mà em trai của cô có bảo mình thích lợn đi chăng nữa thì cô cũng thấy bình thường.
“Ồ? Ai thế? Đưa người ta về nhà xem nào.
Chị rất muốn nhìn xem thần thánh vĩ đại nào, hay cậu con trai nào là thánh nữ Maria chuyển kiếp thành mà lại có thể dám ở bên em đấy.
Cậu ấy đúng là đã vì dân mà trừ hại, giúp đỡ chính nghĩa, đem lại ánh sáng công lí cho cuộc đời này.”
Nguyên Thỉnh Trình rũ mắt xuống.
Cậu còn cố tình nói bóng nói gió đi, muốn tâm sự cùng với người có suy nghĩ thoáng, đã từng trải qua bao nhiêu cuộc tình.
Kết quả là chị của cậu còn cười vào mặt cậu, trêu chọc cậu đủ thứ, khiến cho thẳng nam ngây thơ kia muốn đóng cửa đi luôn cho rồi.
Cậu không biết phải nói gì nữa, đành buồn bực mà xoa xoa đầu mình: “Thôi bỏ đi.
Chị muốn ăn gì không, để tí nữa đi tập thể hình về em mua cho.”
Nguyên Thỉnh Trình không đấu võ mồm nổi với cô nữa, sợ hãi đến nỗi phải trốn chạy ra ngoài.
Nguyên Ngữ còn chạy ra trước cổ vũ cho cậu vài câu nữa, hồi sinh lại lại vinh quang đã mất.
Sau đó còn liệt kê một đống món ăn ngon ra, Nguyên Thỉnh Trình ghi nhớ hết toàn bộ rồi nhẹ nhàng phủi tay áo, bực bội rời đi.
Vô cùng nghe lời.
Dọc cả đường đi, cậu chỉ nghĩ trong đầu rằng, mới làm lành với Kiều Niên được có gần một tháng mà giờ lại làm loạn thành thế này rồi, giờ phải làm thế nào đây.
Mẹ nó, đúng là thảm kịch của cuộc đời mà.
Sau đó, Nguyên Thỉnh Trình bắt đầu tập đủ loại như bóng rổ, đạp xe, leo núi và các môn thể thao khác, dùng mồ hôi để trút bỏ hết đi những phiền muộn trong lòng mình, muốn thoát khỏi sự mơ hồ về xu hướng tình dục của mình.
Đêm giao thừa, nhà họ Nguyên về quê để ăn Tết năm mới.
Trên bàn rượu, mẹ Nguyên đang cùng với bố Nguyên kể mấy câu chuyện oai phong một thời ở cả cái trấn xưa hồi còn trẻ.
Cậu ngồi nghe mãi đến phát chán, lỗ tai cứ dày phải như cái tường thành, không nghe lọt chữ nào.
Nguyên Ngữ thì bị người thân họ hàng hết giục lấy chồng lại hỏi han chuyện công việc, cô vẫn lấy mấy lí do cũ rích hồi trước như mỗi ngày chỉ ngồi ở trong nhà rồi bạn trai hi sinh trên chiến trường các thứ cho qua chuyện.
Hai chị em vừa là hàng xóm trên bàn tiệc vừa là đồng đội với nhau từ nhỏ, nhất chí đồng lòng, cùng nhau đối phó với sự nhiệt tình của các cô các thím.
Nguyên Thỉnh Trình đi theo người làm vườn đến hái một giỏ dâu về, cằm bị sứt một mảng, còn chảy chút máu.
Khuôn mặt của cậu lúc này trông cứ như củ khoai nướng bị lột ít vỏ ra vậy.
Theo lời nói của người nông dân tại đây thì sau khi xuống núi, hái xong dâu tây, còn giúp bọn họ bắt lấy con gà vừa bỏ chạy mấy.
Kết quả là cậu không cẩn thận mà vấp phải tảng đá, đập phần cằm vào thềm đá.
Sau khi đứng lên, câu đầu tiên phải nói là, may là cằm mình là cằm thật.
Nguyên Ngữ còn đặc biệt mua băng đeo và lọ thuốc tím cho cậu.
Cô nghĩ đến một đứa em trai cao đến một mét tám vậy rồi mà vẫn càu nhàu với suất ăn của con chó thì cô cảm thấy ba phần là thương hại đau lòng, còn bảy phần còn lại là cười không khép được miệng lại.
Nguyên Thỉnh Trình không thèm quan tâm đến người chị gái nhặt được ngoài thùng rác về nữa.
Cậu cẩn thận chọn từng quả dâu tây to mập xếp vào trong một cái giỏ nứa.
“Cho chị ăn một quả đi.
Chị của em sẽ tình nguyện thay em thử xem có ngọt hay không trước cho.”
“Không được, chị ăn phần còn lại đi.”
“Em trai của tôi làm phản rồi.
Đưa cho cô gái nào hả?”
“Ai cần chị quan tâm chứ.”
“Ồ, cho con trai đó hả?”
“Đúng vậy.”
“Tiểu Niên à?”
“Ừm…”
“Ôi trời, đi tặng một người con trai trưởng thành một giỏ dâu tây, em cũng giỏi đấy nhỉ! Em có nhiều điều bất ngờ mà chị đây không biết quá đấy.
Sao em không mua máy chơi game hoặc giày thể thao phiên bản giới hạn?”
Nguyên Ngữ cảm thấy vô cùng bất lực.
Bây giờ em trai của cô có một đầu óc rất đơn giản, chỉ có tứ chi là phát triển tốt.
“Mà cậu ấy cũng không phải con trai trưởng thành, cậu ấy là một công chúa nhỏ.” Nguyên Thỉnh Trình tự lẩm bẩm cho mình nghe: “Cậu ấy thích cái này…”
“Chậc, chị nghĩ em cũng là công chúa nhỏ đấy.
“Em không phải.
Em à một người đàn ông đích thực.”
Nguyên Ngữ hơi giơ tay lên, Nguyên Thỉnh Trình đoán được ý đồ muốn ăn trộm của cô: “Chị đừng có hòng mà ăn vụng đấy.” Nói xong, cậu cứ như một con gà mái già bảo vệ cho đàn gà con, hai cánh tay mở ra, ôm chặt lấy giỏ dâu tây.
Trưa ngày hôm sau, lúc trở lại thành phố rồi, cảm thấy lâu rồi không nói chuyện phiếm với Kiều Niên, nên cũng không biết tình hình của cậu như thế nào nữa.
Nguyên Thỉnh Trình cứ không yên, gửi một tin nhắn cho Kiều Niên, hiện tại là một cơ hội hiếm có đây.
“Chị của tôi tặng cho cậu một giỏ dâu tây, cậu có ở nhà không?”
Hơn mười phút sau, Kiều Niên mới trả lời: “Tôi không ở nhà đâu, cậu thay tôi cảm ơn ý tốt của chị, không cần phiền như vậy đâu.”
Bóng dáng cô độc của Nguyên Thỉnh Trình thấp thoáng dưới bóng cây ven đường lớn.
Thật ra, cậu đã đến trước cửa nhà của Kiều Niên rồi, nhưng cứ chậm chạp không dám gõ cửa.
Hỏi trước một tiếng, sau khi nhận được tin nhắn, cậu không khỏi thất vọng, cũng không nhắn trả lời lại Kiều Niên nữa.
Không có ở nhà à, vậy mình cứ ở đây chờ xem, chờ cậu ấy trở về.
Muốn được gặp cậu ấy.
Vì vậy mà cậu ngồi chờ trên ghế dài, bóng dáng cô đơn ngồi chờ, chờ từ trưa cho đến tận lúc trời đã dần tối, Càng lâu lại càng cảm thấy nhớ hơn.
“Chờ ai đó” là chuyện cần một tâm lí vững vàng và kiên nhẫn, không thể cứ chờ may mắn được, nếu không giây tiếp theo thì sẽ là một vừa đến và một vừa đi, cứ vậy mà bỏ lỡ nhau.
Lúc thổ lộ ra cũng giống như vậy nhỉ.
Cậu thầm nghĩ.
Đến khi ánh nắng hoàng hôn dần buông xuống, cuối cùng cậu cũng lựa chọn từ bỏ, đi dạo trong công viên Song Mộc.
Trên bãi cỏ xanh đều tràn ngập cánh hoa anh đào, những cô gái trẻ đi dạo chơi, mấy cặp đôi yêu nhau đang dẫn chó đi dạo, những người già thì cho cá ăn.
Tất cả đều tràn ngập không khí mùa xuân ngập tràn niềm vui và ấm áp.
“Tiểu Trình.”
Có người gọi cậu, cậu quay đầu lại.
Người đến kia chính là mẹ Kiều vừa đi làm về.
Bà ló đầu ra ngoài cửa xe, cười hỏi: “Sao cháu lại ở đây? Đang định đến nhà của dì thì bị dì bắt gặp hả.”
Nguyên Thỉnh Trình cười nói: “Cháu chào dì ạ.
Đúng vậy ạ, thật trùng hợp.”
Mẹ Kiều nhanh chóng tắt máy xe, đi ra đóng sập cửa xe lại, bấm khóa rồi đeo túi xách vào tay, đi về phía của cậu.
“Tiểu Niên đến Nhà hát nhân dân để tập luyện cho lễ hội Nguyên Tiêu rồi.
Cháu vào nhà dì chờ trước đi.”
Nguyên Thỉnh Trình trầm mắc, vẻ mặt bình tĩnh, từ chối lời mời: “Dì ơi, cháu chỉ đến đây để đưa cho Tiểu Niên giỏ dâu tây thôi ạ.
Đưa xong rồi đi ngay ạ.”
“Vậy thì cảm ơn cháu nhiều, Tiểu Tình thật là tốt quá.
Nhưng mà gần đây tâm trạng của thằng nhóc thối kia không tốt lắm thì phải, không biết bị làm sao nữa.
Nhưng nếu biết là cháu đến đưa cho nó dâu tây mà nó thích nhất thì chắc chắn nó sẽ rất vui đấy.” Mẹ Kiều mỉm cười dịu dàng.
Nguyên Thỉnh Trình cũng cười rất miễn cưỡng.
Cậu nói chút chuyện cùng với mẹ Kiều rồi cũng nhân tiện tiễn bà một đoạn đường.
Cậu nhìn lên bầu trời, những đám mây như nhuộm màu đỏ hồng sặc sỡ, trông giống bong bóng nước trong suốt, cứ từ từ chậm rãi trôi đi.
Chỉ cần bụp một tiếng là có thể tan vỡ ngay.
Giống như trái tim của cậu lúc này, cứ nhẹ nhàng rung rinh mà chẳng hiểu tại sao.
Cảnh đẹp trời cho này cũng khiến cho tâm trạng của mẹ Kiều vui vẻ hơn.
Bà cảm thán, nói: “Tiểu Niên ấy mà, từ nhỏ đứa bé này đã có rất nhiều tật xấu rồi, lại còn có chút biểu hiện của chứng tự kỉ.
Tuy nó không có bố, nhưng may mắn lại có một người con trai trưởng thành như cháu làm bạn với nó, vì vậy nên mới có thể vui vẻ hoạt bát được như vậy, không quẩn đi quẩn lại như trước nữa.
Nó thật sự vô cùng thích chơi với cháu, ngày nào cũng xin phép dì để cho thằng bé được sang nhà cháu ngủ.
Nó còn luôn nói rằng, mẹ ơi, nếu có người bắt nạt con, Tiểu Trình sẽ nhảy ra và đánh vào đầu họ.”
Nguyên Thỉnh Trình cười nói: “Hồi nhỏ cậu ấy không thích nói chuyện gì cả, cho nên mấy đứa con trai mới nghĩ rằng cậu ấy rất dễ bắt nạt.
Hơn nữa…”
Bỗng nhiên cậu nhìn thấy một cậu bé đang trượt patin, dường như không điều khiển bánh xe để phanh lại được, lòng bàn chân ghì lại lúc lao xuống dốc, những cánh hoa anh đào trên đầu vai cũng theo chiều mà bay ngược về phía sau.
Nguyên Thỉnh Trình vội vàng ôm giữ được cậu bé lại, không để cho cậu bé ngã xuống đất.
“Bé con à, cẩn thận một chút nào.” Nguyên Thỉnh Trình ngồi xổm xuống, xoa loạn đầu của cậu bé.
Cậu bé nước mắt lưng tròng, sợ hãi một lúc rồi mới dùng chất giọng non nớt đáng yêu của trẻ con mà nói: “Hu hu, cảm ơn anh trai ạ.”
“Không có gì đâu.”
Trong lòng cậu bé vẫn còn sợ hãi mà cứ ôm chặt lấy Nguyên Thỉnh Trình, hưởng thụ cái ôm đầy ấm áp ấy: “Anh trai giống như bố của em vậy…”
“Bảo anh trai này già như bố của em rồi đó hả?” Nguyên Thỉnh Trình nheo mắt lại bật cười.
“Không phải, không phải như vậy đâu!” Cậu bé lắc đầu nguầy nguậy, không biết phải giải thích rõ như thế nào.
Mà bố của cậu bé cũng đã chạy đến, ông nói mấy câu cảm ơn liền, vô cùng chân thành rồi mới đưa đứa bé đi.
Mẹ Kiều nhìn chằm chằm theo bóng lưng của hai bố con đang nắm tay đi xa dần kia: “Cảm ơn Tiểu Trình, đã bảo vệ Tiểu Niên tốt như vậy.”
Không phải, cháu đã không làm được.
Nguyên Thỉnh Trình nghĩ như vậy, cảm thấy có chút xúc động, còn có chút chua xót nữa.
Mẹ Kiều tự nói: “Nếu trước kia mà không có cháu, thì Tiểu Niên phải làm thế nào bây giờ.”
Cậu ấy sẽ còn gặp những người tốt hơn nữa.
Bên ngoài mặt Nguyên Thỉnh Trình không nói gì cả, chỉ trả lời lại trong lòng mình.
Kiều Niên có bao nhiêu bí mật nho nhỏ, biết bao nhiêu vết thương, phải chịu đau đến mức nào chứ.
Liệu đã có bao giờ có ý định muốn từ bỏ trong đầu không, từ bỏ đi tình yêu của mình với vũ đạo, từ bỏ đi tình cảm thầm mến không có hi vọng kia đi, từ bỏ những cố gắng mà không hề được đền đáp kia nữa… Nguyên Thỉnh Trình chưa từng biết được những tâm sự còn chôn sâu trong lòng kia của Kiều Niên.
Nhưng cậu vô cùng tin tưởng rằng, Kiều Niên sẽ không như vậy.
Cũng như trước đây, Kiều Niên chưa bao giờ từ bỏ tình cảm của mình với cậu cả.
“Đối với tôi mà nói, dù là khiêu vũ, hay là bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, cho dù người ta có nói phía trước chẳng có gì, chỉ là một mảnh hoang vu, thì tôi vẫn sẵn sàng kiên trì đi đến cùng, để có thể tận mắt nhìn xem.”
Ở trong một lên trao giải của cuộc thi khiêu vũ cấp tỉnh, Kiều Niên đã từng bình tĩnh mà nói ra những lời này.
Cậu luôn khắc nó sâu trong lòng, ở dưới khán đài, cậu dùng sức vỗ tay cho trúc mã kiêu hãnh kia của cậu.
Vậy nên, Nguyên Thỉnh Trình lắc đầu, nghiêm túc nói: “Dì ạ, thật ra Kiều Niên mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng rất nhiều.
Cũng không giấu gì dì đâu, từ nhỏ cháu cũng luôn được cậu ấy bảo vệ và khích lệ mà.
Ở trong lòng của cháu, cậu ấy là duy nhất, là sự tồn tại đặc biệt.
Thật sự là như vậy.
Nhưng cháu cũng không biết phải diễn tả cảm giác đó như thế nào nữa,”
Mẹ Kiều nở một nụ cười ấm áp và rạng rỡ, vui mừng nói: “Cảm ơn Tiểu Trình đã khen nhé, bác sẽ nói lại cho Kiều Niên nghe!”
“Ôi, đừng ạ.” Trong đầu của Nguyên Thỉnh Trình bỗng phựt một tiếng, tai lập tức đỏ ửng hết cả lên, sự ngượng ngùng xuất hiện trong ánh mắt: “Bác đừng nói cho cậu ấy biết ạ.
Lần sau cháu sẽ tự nói cho cậu ấy nghe mà.”
“Vậy cũng được.” Mẹ Kiều cười khúc khích, nhẹ giọng nói: “Tuổi trẻ thật là tươi đẹp biết bao.
Mới nói có vài câu thật lòng thôi mà đã thấy xấu hổ rồi.”
Sau khi tiễn mẹ Kiều đi, trong không khí như thoang thoảng mùi dâu tây mà giờ cậu mới ngửi được.
Có vẻ như tình cảm cũng giống như hương thơm của quả dâu tây, cả hai bọn họ đều đã nhận ra rồi.
Cậu chưa bao giờ có ý định mà nghĩ về chuyện yêu đương làm gì, bình thường cũng sẽ cố gắng hết sức để lịch sự và hạn chế tiếp xúc với các cô gái, mấy trò đùa dai nhàm chán đều dùng hết lên người của Kiều Niên cả rồi.
Đến cả mấy lời hỏi han ân cần gì đó cũng chỉ nói với Kiều Niên mà thôi, thấy có gì thú vị cũng muốn chia sẻ cho cậu đầu tiên… Khi còn có Kiều Niên bên cạnh thì cậu không nhận ra màu sắc này, phải sau khi trải qua thân thiết với nhau, một phần luyến tiếc đó như bị đánh thức sau một giấc mộng dài.
Từ lâu cậu đã rơi vào cảnh trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, lòng đã hiểu hết rồi, chỉ là không muốn thừa nhận điều đó mà thôi..