Dưới Đầu Ngón Tay - Nhất Khả Trần Diêm

Chương 6: 6 Gia Đình




Lại qua một tuần nữa, Kiều Niên cố gắng hết sức không online wechat, trong nhóm lớp học lại cũng chỉ trả lời một câu “Đã nhận” hoặc icon hoa hồng.
Bởi vì mỗi lần mở wechat nhìn thấy khung hội thoại với Nguyên Thỉnh Trình vẫn im ru, cậu thấy trong lòng trống rỗng, chẳng trách lại khó chịu.
Cậu đoán tên Nguyên nào đó chắc mẩm là xem xong tin nhắn của cậu xong không thèm trả lời, dứt khoát lơ luôn.
Sắp đến hạn nộp luận văn báo cáo thực tiễn về kì nghỉ đông ở quê nhà, giáo sư Hoàng sốt ruột tag tất cả thành viên trong nhóm vào cộng thêm một cái emo cười mỉm nhìn nổi cả da gà.
Kiều Niên được nhắc nhở, cậu vừa nhìn đã phải bật máy tính lên gấp rút viết bản thảo.
Cậu vừa chém gió luận văn, vừa âm thầm rủa xả: Nguyên Thỉnh Trình là tên xấu xa cục súc, nhỏ đến lớn đều khó ở, trừ cái đẹp trai ra thì…
Cậu đem Nguyên Thỉnh Trình ra mắng một lượt từ đầu đến chân, bàn phím lách ca lách cách, trở thành vật trút giận.
Nhưng mà trời xanh có mắt, vừa xỉa xói Nguyên Thỉnh Trình xong, tự mình lại hắt hơi liên tù tì, cậu nhón tay bịt mũi viết xong đoạn cuối cùng rồi xuống nhà đun nước nóng uống.
Thím Trương vừa mới đến, tay trái xách một giỏ rau, tay phải dắt một cậu bé, thấy Kiều Niên quấn thảm lông, sắc mặt liền thay đổi, bà lo lắng hỏi: “Niên à, mặc ít vậy không lạnh sao con, đừng để bị cảm lạnh.”
“Thím Trương, thím mới làm tóc hả, còn nhuộm màu đỏ nữa, vừa tươi tắn vừa may mắn, trông đẹp hơn đó thím.” Kiều Niên mặt cợt nhả, lém lỉnh trêu chọc.
“Đồ dẻo miệng này, sắp qua năm mới rồi, làm đầu tóc mới cho phấn chấn.” Thím Trương cười càng tươi: “Thằng nhóc này, mặc quần áo dày chút đi.”
“Không lạnh không lạnh, dưới mông con nít có ba ngọn lửa.” Kiều Niên hắt xì một cái, đi qua xoa đầu cậu bé, lại cúi người xuống nhìn chằm chằm vào mắt cậu: “Phải không nào, cục cưng Cừu Nhỏ? Thiên đường mở lối ta không đi, địa ngục không cửa ta cứ vào.”
Tiểu Dương nhăn cái mũi, giận dỗi nói: “Xí, em vậy đó sao hả ông chú già?”
Kiều Niên tức lên, một tay nhấc bổng eo cậu bé, nhét vào khuỷu tay, đánh bẹp bẹp hai cái lên mông cậu: “Cừu Nhỏ này, hay là em đổi tên thành Gấu Nhỏ đi, bạn gấu con này, lần trước làm hỏng mô hình Naruto của anh, anh còn chưa tính sổ đâu đó.

Bây giờ còn cả gan chọc giận anh, em chán sống rồi chứ gì.”

Cừu Nhỏ bị đánh kêu lên oai oái, Kiều Niên lại ha hả thích thú.
Thím Trương vẫn cười tủm tỉm, trong mắt bà ấy, cả hai đều là những đứa trẻ nghịch ngợm phá phách.

Xem trò vui đủ rồi, bà mang một chiếc ghế đẩu xuống nhà bếp nhặt đậu que.
Kiều Niên giỡn mệt rồi, Cừu Nhỏ tội nghiệp mới được hạ cánh an toàn.

Cừu Nhỏ tiếp đất, vui vẻ chạy quanh, tự mình nhảy nhót tung tăng trên sàn.
“Niên à, xem con chơi với em vui vẻ như thế, có muốn một đứa em trai không?”
Kiều Niên xém chút phun ra ngụm nước nóng trong miệng, vẻ mặt khó tin đáp: “Em trai ấy ạ? Ai sinh cơ? Mẹ con? Hay là con?”
Thím Trương cười không nói, đi vào bếp bật lửa xào rau.
Điều này lại làm Kiều Niên đánh hơi được một tia nguy hiểm, cậu để ý thấy gần đây mẹ mình có hơi bận rộn, có lúc còn không về nhà, nhưng chuyện của mẹ cũng không phải là chuyện mình có thể xen vào, nên cũng không hỏi nhiều.
Kiều Niên lại nhìn Cừu Nhỏ, cậu bé đang cuộn sợi dây thun mình dùng luyện múa thành một cái roi để chơi, còn quất vào Kiều Niên.

Không biết có cố ý không nữa.
Cừu Nhỏ thấy Kiều Niên ngồi trên sô pha như một pho tượng, không nói lời nào.


Cậu bé hứng chí bừng bừng, lẫm liệt nói: “Nào tới đây, vũ khí của anh đâu, quyết đấu một trận sống mái đi.”
Kiều Niên nhẹ nhàng đẩy cái đầu nhỏ của Cừu Nhỏ: “Anh của cưng không rảnh.”
“Rõ ràng anh ngồi rảnh không mà!”
“Anh nghĩ vậy thì là vậy.”
“Kiều Niên, nộp mạng đi!” Cừu Nhỏ không cam chịu bị tàng hình, không buông tha đem dây thun múa máy quay cuồng như múa mì trong Haidilao.
Kiều Niên bó tay, đành lấy một chiếc ô trên kệ hóa thành cây gậy Như Ý cùng cậu đại náo Thiên Cung, triển khai võ lâm tuyệt học.
Đang quậy phá thì mẹ Kiều về, cởi bỏ da báo lông chồn trên người, nghiêm nghị nói: “Kiều Niên lên đại học rồi đấy, sao cứ nghịch ngợm như thiếu đòn thế!”
“Nào có, con đang tập múa, ô này là đạo cụ.” Kiều Niên mạnh miệng cướp lời, lại chột dạ mà tì cán ô vào bụng, thu ô lại.

Cừu Nhỏ hả hê muốn chết, thè lưỡi làm mặt quỷ với cậu.
Mẹ Kiều vuốt ve cánh hoa hồng trong chậu ở phòng khách, hít một hơi, giống như là đang hít vẻ đẹp đó vào người, rồi nhàn nhạt nói: Kiều Niên, tối nay sửa soạn đàng hoàng chút, đi dự tiệc, à, tốt nhất là mặc tây trang ấy.”
Nói xong, chỉ nghe thấy tiếng xì xèo của thịt lợn và đậu que áp chảo.

Xanh xanh đỏ đỏ, sặc sỡ phong phú, làm tăng thêm sức sống cho căn nhà này.
“Kiều Niên, ngơ ngẩn cái gì đó?” Mẹ Kiều thấy con trai không nói lời nào, bà quay đầu lại hỏi.

“Tây trang sao ạ? Chỉnh tề như thế, khéo ai không biết còn tưởng Quốc tế Thiếu nhi con lên sân khấu hát tôi yêu Trung Hoa mất thôi.”
Kiều Niên trong mắt mờ mịt, ôn hòa cười hỏi: “Mẹ, cho nên là, con có bố mới rồi sao?”
“Ờ, thông minh, vậy mà cũng phát hiện ra.

Chúng ta đó, có nơi để thuộc về rồi.” Mẹ Kiều nhướng mày, rồi bất giác nở nụ cười, phảng phất như hạnh phúc vô hình một giây trước in lại trên lúm đồng tiền của bà, mảnh đất khô héo cằn cỗi bỗng nhiên nở rộ rực rỡ như gấm hoa.
“Nhưng mà, con vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lí nữa.”
Bố mẹ li hôn đã nhiều năm, Kiều Niên không cách nào tưởng tượng ra hình dáng của một gia đình hoàn chỉnh, lúc viết văn cũng không dám nhắc đến, lên đại học lúc điền hoàn cảnh gia đình cũng giấu giấu diếm diếm…
Trong số bạn bè, ngoại trừ Nguyên Thỉnh Trình ra không ai biết chuyện cậu không có ba.

Ở bên ngoài cậu thường nói chuyện không biết xấu hổ, kể rằng ba tôi như thế này thế kia, bỗng dưng đùng một cái, xuất hiện một người đàn ông tựa hồ muốn bước vào cuộc sống của cậu, trở thành ba cậu, miễn cưỡng cho cậu một ngôi nhà.
Cái gì mà nơi thuộc về, cậu cảm thấy việc xây dựng lại gia đình chính là xé vụn tờ khăn giấy mỏng manh rồi dùng keo dán chắp chắp vá vá nó lại thôi.
Thật là bối rối, giờ làm sao đây, lần đầu tiên Kiều Niên chỉ mong biến thành một con ruồi không đầu mà bay đi, bay xa xa vào, trốn trong đống rác bốc mùi thối hoắc mà ngủ cũng được.
“Mẹ nghĩ, con cũng lớn thế này rồi, sau này ra trường đi làm, rồi cưới vợ sinh con, mẹ cứ thế một mình ở nhà ngắm hoa, cô đơn làm sao.” Mẹ Kiều bùi ngùi.
Lời nói qua loa có lệ, một bóng lưng lẻ loi trơ trọi hiện ra trước mắt.
“Tìm một người bầu bạn cũng tốt mà.

Sau này có người chăm sóc mẹ.” Kiều Niên nói lời chúc mừng.

Cậu không biết phải nói gì nữa.


Trước mặt người thân, giả vờ vui vẻ là sở trường của cậu.
“Con trai, con xem mẹ bây giờ đẹp không?”
“Mẹ, lúc mẹ ra đời không phải người ta đều nói mẹ đẹp không giống người Trái Đất sao? Ông bà ngoại đều tưởng bế nhầm con người khác không đó.”
Mẹ Kiều chép miệng hai tiếng, vỗ vỗ đầu vai con trai, hớn hở nói: “Quỷ nhỏ nịnh bợ.”
Thím Trương hai tay bê một đĩa thức ăn đi ra, mùi thơm của thức ăn giống như gieo hạt giống, phát tán đi khắp nơi, mọc rễ nảy mầm phát triển thành hương vị ngọt bùi đắng cay.

Cừu Nhỏ hưng phấn chạy đến bàn ăn, giẫm loạn lên bức tranh phong cảnh Kiều Niên vừa mới ghép, trên đất toàn là những mảnh ghép lộn xộn.

Kiều Niên bất lực, thu dọn từng mảnh một xong rồi mới ngồi vào bàn ăn.
Buổi chiều, mẹ Kiều lái xe đến khách sạn, mắt thấy đã sắp đến khách sạn, xe vừa dừng, ánh mắt Kiều Niên rơi vào hướng cửa chính.
Xuyên qua cửa kính xe, cậu xa xa nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cửa đang tươi cười rạng rỡ nghêng đón, trông thật quen mắt.

Nàng ăn mặc sang trọng quyền quý nhìn không giống nhân viên lễ tân, mà giống chủ nhà đang chờ khách đến.
Không phải chứ?
Để nhìn cho rõ, Kiều Niên hạ cửa kính xe xuống, bỗng nhiên đôi mắt trừng lớn, con ngươi như muốn rớt ra.
Đê mờ, đó không phải là mẹ của Nguyên Thỉnh Trình sao! Là bạn thân từ nhỏ đến lớn của mẹ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.