Năm mười tám tuổi, cô bán thân vì mẹ, giao lần đầu tiên của mình cho một người đàn ông xa lạ.
Sau khi cứu mẹ xong, cô phát hiện mình mang thai.
Ngày hạ sinh, cô đau đớn mấy giờ đồng hồ. Nhưng... đổi lại niềm đau đó... là câu nói của mẹ cô:"Con của con đã mất, vì quá yêu nên đã... chết rồi"
Lúc đó cô gần như sụp đổ, lần đầu tiên giao cho ai cô cũng không biết, khi mang thai, cô ao ước mình làm mẹ, vậy mà bây giờ... mất con, tại sao? Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với cô như vậy? Cô làm gì sai? Cô chỉ ao ước mình được làm mẹ thôi mà.. sao ông trời lại nhẫn tâm với cô như vậy...
Năm cô hai mươi tư tuổi, cô được nhận vào một công ty nổi tiếng, suốt bốn năm qua cô đã cố gắng vượt qua nỗi đau đó, để mạnh mẽ bước tiếp con đường tương lai mới.
Cô nhận vào công ty, là một nhân viên văn phòng bình thường, mọi người ở đây rất hoà đồng và gần gũi với cô, cô cũng vậy, luôn cố mỉm cười với mọi người.
Hằng ngày cô đều như vậy, đến công ty rồi về nhà cùng mẹ mình, luôn như vậy.. trôi qua cuộc sống nhàn nhạ.. đến khi anh xuất hiện...!
Anh là tổng giám đốc công ty cô, hôm nay nghe nói anh đi công tác về, còn đưa con trai nuôi của mình đến, nghe nói anh nhận được đứa bé trai đó tại cửa nhà, khi ai đó để đứa bé trước cổng nhà anh, đã bấm chuông và đi mất. Anh thương đứa bé này nên đã nhận nuôi, và hết sức cưng nhiều đứa con trai nuôi này.
Cô không mấy quan tâm, vẫn bình thường như mọi ngày.
Thật sự xuôi xẻo, ngày cô tăng ca lại là ngày mưa. Đang định lên phòng để tìm tài liệu, cô không cẩn thận bị ngã, giày cao gót làm cô trật chân, khó mà đứng dậy được, chết tiệt.. công ty giờ còn ai chứ?
Bình luận truyện