Dưới Đóa Hoa Hồng

Chương 39



Tạ Âm Lâu chờ đến khi mặt trời lặn về hướng tây mới ra về, Văn Cơ đứng trong hẻm tiễn khách về xong, xoay người đi vào từ cửa bên hông. Đi vào sân sau, dưới tàng cây lựu, cậu ta nghiêng người đổ nước sạch từ bể vào trong chậu rửa tay mạ vàng.

Màn trúc của gian nhà bên cạnh được kéo lên, ông chủ Nhan mặc áo dài có thêu hình rồng đơn giản màu đỏ sẫm từ tốn bước ra, một tay xách lồng chim, con vẹt có chùm lông màu xanh biếc trên đầu thỉnh thoảng đập cánh kêu phành phạch, mắng mãi không đủ: “Tổ tông, tao là tổ tông nhà mày!”

Văn Cơ nghe thấy tiếng động thì quay người, khi thấy người bước ra thì hơi khom lưng: “Ông chủ.”

Ông chủ Nhan đi đến bên bàn đá, kéo lồng chim lên trên đút thức ăn cho nó, phủi lớp bụi trên ống tay áo: “Cô ấy nói gì với cậu?”

Nghe thấy ông ấy hỏi, phần lưng Văn Cơ bỗng chốc tê dại, thầm nghĩ từng hành động nhỏ trong tiệm sẽ không qua mắt được ông chủ, bèn cầm lấy khăn lông bên cạnh lau khô tay, chủ động lấy tờ giấy trong ống tay áo đưa ra: “Cô Tạ nhờ tôi tra giúp cô ấy người mua mấy quyển sách này, nói là sẽ trả tiền công.”

Ông chủ Nhan cúi đầu, hơi híp nhìn nó một lúc lâu.

“Ông chủ.” Văn Cơ nghiền ngẫm thái độ của ông ấy, không dám to gan lớn mật điều tra rõ tên người mua những quyển sách kia, những vị khách chơi đồ cổ hơn phân nửa đều rất chú trọng sự riêng tư, thậm chí còn có người không muốn lộ mặt.

Cậu ta ước lượng, đắn đo một lúc rồi khẽ hỏi: “… Cần từ chối cô Tạ không?”

Ông chủ Nhan trả tờ giấy lại cho cậu ta, hành động không quan tâm của ông ấy làm Văn Cơ hiểu ý, cung kính nhét tờ giấy vào ống tay áo rồi đứng yên tại chỗ nghe theo dặn dò.

“Cậu nói với cô ấy, muốn biết ai là người mua thì lấy chữ của thầy giáo Nhan Phùng Khanh của cô ấy đến đổi.”

“Nhan Phùng Khanh là bậc thầy nổi danh trong giới văn học, một chữ ngàn vàng khó cầu, những tác phẩm bị người khác tìm mua với giá cao bây giờ đã trở thành bảo vật trấn tiệm, cô Tạ sẽ đồng ý sao?” Văn Cơ không nhịn được hỏi.

Trong lồng chim trên bàn đá, con chim vẹt bị giật lông kêu: “Bảo vật trấn tiệm… Bảo vật trấn tiệm!”

Khóe mắt ông chủ Nhan hơi nhướng lên, mỉm cười để lộ sự sắc bén: “Vậy phải xem người mua sách cổ có vị trí thế nào trong lòng cô ấy.”

Văn Cơ vô thức liếc nhìn ông chủ, cành lá của cây lựu chặn ánh sáng trong sân, bóng râm nửa tối, cổ áo dài của ông ấy lộ ra sườn cổ, trên đó có một vết sẹo cũ từ bên tai kéo dài một đường đến đầu bả vai, màu vết sẹo đã bị năm tháng hòa tan thành một màu nâu, điều này làm khí chất của ông ấy thêm phần nguy hiểm.

Nói đến vết sẹo này, Văn Cơ nghe người cũ trong tiệm từng nhắc, ngày xưa khi ông chủ Nhan lăn lộn đầu đường xó chợ làm ăn mày bị chó ngao cắn bị thương, lúc đó nói khoa trương chút thì nửa bên nguc gần như bị xé rách, máu thịt be bét, bị đồng bọn ném vào trong hẻm sâu, cách cái ch3t không xa.

Sau đó không ai biết đêm đó ông chủ Nhan làm sao mà mạng lớn sống được đến giờ, còn kết giao được với cậu ấm nhà giàu, được dẫn đến nhà Nhan Phùng Khánh làm người trông cửa.

Ông chủ Nhan không tên không họ, từ đó lấy theo họ của nhà chủ, nương nhờ mối quan hệ của nhà họ Nhan để bắt đầu buôn bán đồ cổ.

Văn Cơ là một tên học việc thông minh, sau khi cân nhắc vài lần đã đoán ra người mua những cuốn sách cổ này cùng là một người, đều mang họ Phó.

Mà e rằng khách quý họ Phó này có quan hệ khá sâu sắc với ông chủ Nhan.

Trong lòng cậu ta thầm tính toán, khẽ đáp: “Ông chủ đang giúp đỡ vị khách quý mua sách cổ sao?”

Cho nên đơn làm ăn này cần phải làm với Tạ Âm Lâu.

Mà trên tiền đề là, Tạ Âm Lâu cũng phải bằng lòng trả giá.

Ông chủ Nhan có lòng nhắc nhở cậu ta: “Nhìn ra à?”

Văn Cơ biết đây là ông chủ nhắc nhở mình, bèn lấy lại tinh thần phân tích: “Cách đây ít lâu, ông chủ dặn dò tôi bày bộ sách cổ lên chiếc bàn làm việc trong phòng riêng, có lẽ là chờ ngày nào đó cô Tạ đến đây sẽ nhìn thấy… Cả bộ sách cổ chữ Phạn thiếu một quyển, đúng lúc quyển kia nằm trên tay cô Tạ, cô ấy nhất định sẽ hỏi bán cho ai.”

Nói đến đây, Văn Cơ hơi khựng một chút, không biết cậu ta đã đoán đúng chưa: “Còn vì sao ông chủ đột nhiên bày bộ sách cổ này ra, đó nhất định là vì ông chủ tính toán như thần, mà điều khiến ông làm vậy chắc chắn là đang giúp vị khách quý họ Phó kia.”

Móng vuốt chim vẹt bám chặt lấy song sắt, tiếp tục học vẹt: “Ông chủ tính toán như thần!”

Ông chủ Nhan nghe lời nịnh nọt thì không nhịn được cười khẽ: “Thật ra không phải tôi tính toán như thần.”

Trong lòng Văn Cơ biết mình đã đoán đúng, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ nghi ngờ: “?”

Ông chủ Nhan không úp úp mở mở nữa, lấy điện thoại ra, ngón tay nhấn mở một tin nhắn đã đọc, phần liên lạc ở WeChat chính là tên Tạ Âm Lâu.

Mà nội dung tin nhắn chính là thời gian trước cô đã hỏi ông ấy sách cổ bán cho ai.

Trên thế gian này có những chuyện nhìn thì như trùng hợp, nhưng thực ra cũng chỉ vì ai đó đó cố tình biểu hiện giả dối mà thôi.

Từ đó đến giờ ông chủ Nhan không trả lời tin nhắn này, để Tạ Âm Lâu tự mình lựa chọn. Nếu cô phát hiện sách cổ Chữ Phạn thiếu một quyển mà không hỏi, thì chuyện này cũng theo đó bị khóa chặt lại.

“Tiểu Cơ, ông chủ của cậu trời sinh là một thương nhân gian trá, lần này coi như làm phước tích đức, trả hết nhân tình năm đó của Phó Dung Dữ.”



Trên đường về nhà họ Tạ, sắc trời bên ngoài dần tối sầm xuống.

Tạ Thầm Thời dặn tài xế lái qua cửa hàng nước ngọt thì dừng lại một chút, cậu ấy quay đầu nhìn Tạ Âm Lâu đang lặng lẽ ngắm cảnh phố phường, lười biếng hỏi: “Chị nói gì với học trò của ông chủ Nhan mà cười vui vẻ vậy?”

Suy nghĩ Tạ Âm Lâu đang bay xa bị kéo về, quay đầu lại nói: “Nói chuyện với một em trai trắng nõn trẻ trung, sao không vui vẻ cho được?”

Tạ Thầm Thời mím môi cười nhạt: “Em cũng trắng nõn nà mà, sao không thấy chị cười một cái.”

Đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Tạ Âm Lâu nhìn chằm chằm cậu ấy một lúc lâu, đột nhiên bật cười, từ từ quay người lại, khẽ mấp máy môi gọi: “Em gái…”

“Tạ Âm Lâu, chị còn gọi em là ‘em gái’ nữa thì đừng ép em nổi giận.” Tạ Thầm Thời ghét nhất là nghe thấy cách gọi này, dựa vào đâu mà Tạ Thầm Ngạn là Tiểu Xích Giới đáng yêu của cô, còn đến lượt cậu ấy thì lại thành em gái ẻo lả.

Tạ Âm Lâu cười cong cong đuôi mắt, vươn tay ôm lấy cánh tay rắn chắc của cậu ấy, nhỏ nhẹ khuyên bảo: “Vậy em trả điện thoại lại cho chị đi, chị uống thuốc đến phát ngán, còn bị nhốt trong nhà họ Tạ ngăn cách với thế giới bên ngoài… Vậy sống có ý nghĩa gì nữa đâu? Huống hồ chị còn chương trình phải ghi hình nữa.”

“Chị nói chương trình kia à?”

Tạ Thầm Thời trực tiếp xem nhẹ nửa câu đầu của cô, bắt lấy nửa câu cuối cùng: “Bọn em đã giúp chị từ chối rồi.”

“Cái gì?”

“Với tình trạng cơ thể ốm yếu dặt dẹo như chị, còn chạy đi ghi hình chương trình quảng bá di sản phi vật thể gì nữa chứ? Chuyện từ nửa tháng trước rồi, có phải đạo diễn chương trình họ Trần không? Tạ Thầm Ngạn gọi điện thoại cho anh ta rồi, nói chị không ghi hình nữa.”

Mất nửa ngày Tạ Âm Lâu mới tiêu hóa hết ý tứ trong lời của Tạ Thầm Thời, trố mắt hỏi: “Trần Nho Đông đồng ý?”

“Hừ, anh ta dám từ chối à?” Tạ Thầm Thời bẻ khớp ngón tay vang lên tiếng rắc rắc, đốt ngón tay thon dài hơi ửng đỏ: “Chị đừng xem nhẹ sức khỏe của mình, đã quên năm chị mười hai tuổi sốt đến suýt hỏng cả đầu óc, rồi vì chuyện đó mà để lại di chứng chỉ cần kích động một chút sẽ bị sốt cao sao?”

Mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên cậu ấy nhắc đến chuyện đêm đó ở câu lạc bộ Đàn Cung.

Ngón tay Tạ Âm Lâu đặt trên đầu gối hơi co lại, đè nén cảm xúc khá tả, nói: “Em có thể nhịn không hỏi chuyện của chị và Phó Dung Dữ sao?”

Tạ Thầm Thời nhíu hàng chân sắc bén, dáng vẻ như có thể chặt Phó Dung Dữ ra thành tám khúc: “Hỏi cái gì? Không phải là cái tên lưu manh giả danh tri thức kia thấy chị có vẻ ngoài xinh đẹp, thấy sắc nảy lòng tham, muốn quấy rối t1nh dục chị ngay trong phòng trà, rồi bị em và Tạ Thầm Ngạn đến kịp ngăn cản hành động của anh ta sao?”

“…”

Tạ Âm Lâu giống mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện đêm đó?

“À, anh ta còn thích chơi trò lấy cà vạt buộc tay chị đúng không? Mẹ kiếp, sau này ông đây sẽ không để anh ta yên.” Tạ Thầm Thời hung hăng bẻ khớp ngón tay, vừa nhắc đến Phó Dung Dữ đã thấy ngứa tay.

Tạ Âm Lâu nghe cậu ấy vừa nói mấy câu đã phán định mối quan hệ không thể đưa ra ánh sáng của cô và Phó Dung Dữ thành sự kiện quấy rối t1nh dục.

Đột nhiên cô cũng không biết phải giải thích thế nào cho rõ ràng.

Thật ra đêm đó Phó Dung Dữ trói tay cô là vì không cho cô đi, chứ không phải định chơi cái trò kia trong phòng trà.

Cho dù cô có phân trần thì với cái tính nóng nảy của Tạ Thầm Thời cũng sẽ ngoảnh mặt làm ngơ, cậu ấy nheo hàng mi dài để lộ ra đường cong lạnh lẽo, nói: “Chị, sau này gặp phải loại người này thì cứ chạy nhanh về nhà gọi em trai, dù sao cứ chạy là được rồi.”

Tạ Âm Lâu không còn lời gì để nói, im lặng một lát rồi mở miệng: “Dừng việc ghi hình cũng được, nhưng chị phải về lại cửa hàng sườn xám của chị.”

Cả ngày cô ở trong nhà họ Tạ ngoại trừ uống thuốc đông y ra thì buồn ngủ díp cả mắt, qua một thời gian dù cơ thể đã khỏe lại, nhưng tâm lý chắc chắn sẽ trở nên hậm hực nóng nảy.

Nếu Tạ Thầm Thời dám từ chối yêu cầu này, tiếp tục hạn chế tự do cơ thể của cô, cô đành phải đi mách lẻo với ba.

Tạ Thầm Thời nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, nói: “Em phải tìm Tạ Thầm Ngạn thương lượng đã.”

Không gật đầu đồng ý ngay lập tức được à?

Tạ Âm Lâu hơi mím môi, tiếp tục đưa ra yêu cầu: “Điện thoại không ảnh hưởng đến việc chị nghỉ ngơi, mỗi ngày chị phải được chơi một tiếng.”

Tạ Thầm Thời sợ từ chối cô sẽ tiếp tục ra điều kiện, bèn lười biếng chậc lưỡi một tiếng, nói với giọng không đứng đắn: “Chị là lớn nhất, em nghe theo lời chị.”



Sau lần cò kè mặc cả của Tạ Âm Lâu, hai ngày sau, cuối cùng cô tạm thời được bỏ lệnh cấm về lại Lịch Thành.

Máy bay đáp xuống vào buổi tối, bởi vì tác dụng của thuốc mà cô mơ màng sắp ngủ, ngồi ở ngoài sảnh chờ Tạ Thầm Thời đi lấy hành lý, đầu ngón tay trắng nõn cầm một chiếc điện thoại màu đen.

Là của Tạ Thầm Thời, còn điện thoại của cô nghe cậu ấy nói là để quên ở đâu mất rồi.

Nghe thấy cái cớ sứt sẹo này Tạ Âm Lâu cũng lười vạch trần, sau khi mở điện thoại cô lập tức vào Weibo tìm tin tức về chương trình, cô vừa rút khỏi ghi hình, Weibo Official cũng lập tức đăng bài thông báo.

Người hâm mộ đương nhiên không chấp nhận chuyện này, liên tục để lại bình luận dưới Weibo Official.

Trần Nho Đông không thông báo nguyên nhân thật sự Tạ Âm Lâu rời khỏi chương trình, vì để bình ổn sóng gió do khách mời dừng ghi hình, anh ta khởi xướng trò chơi bỏ phiếu, để những người hâm mộ bình chọn một người đến thay thế vị trí của Tạ Âm Lâu.

Bởi vậy, không ít ngôi sao muốn giành được vị trí khách mời trong chương trình đang nổi như cồn này đã liên tục mua bài marketing cho bản thân, cũng đè hết những hot search nào có liên quan đến Tạ Âm Lâu xuống.

Cô tốn mười phút để xem hết động thái trên Weibo Official, đầu ngón tay trắng nõn hơi co lại, trong lúc vô tình lại lướt đến tên Trình Nguyên Tịch.

Là Weibo tự động hiển thị, có một tài khoản marketing rất ít người hâm mộ muốn cọ nhiệt nên đã chụp lại màn hình Trình Nguyên Tịch công khai tuyên bố muốn rời khỏi giới giải trí, thêm một câu nói: “Có ai biết vì sao nữ hoàng vũ đạo muốn rời khỏi giới giải trí không?”

Hiện tại nhờ hình xăm chữ Phạn mà Trình Nguyên Tịch còn nổi tiếng hơn cả lúc cô ta múa điệu múa ném vỡ vòng ngọc, nhưng cô ta đột nhiên rời khỏi giới giải trí, lại còn xóa hết những video nhảy múa của mình.

Hành động này làm cư dân mạng cảm thấy mơ hồ.

Dần dà, mọi người không tìm thấy đáp án trên người Trình Nguyên Tịch, chỉ có thể suy đoán lung tung: “Người ta là diễn viên vũ đạo chuyên nghiệp, không muốn trở thành người nổi tiếng trên mạng, muốn chuyên tâm trong thế giới vũ đạo của mình đó.”

Tạ Âm Lâu cụp mi, đầu ngón tay không tiếp tục lướt xuống nữa, cô xóa sạch nhật ký tìm kiếm trên Weibo rồi tắt điện thoại.

Trong lúc chờ Tạ Thầm Thời lấy hành lý, cô bất ngờ gặp được một người quen ở sân bay. Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy trong khu vực khách VIP cách đó không xa, Hình Lệ mặc bộ váy chiết eo màu đỏ cùng đi ra với hai thư ký khác, trong tay xách hành lý, còn tiện mắt liếc nhìn sang hướng này.

Có lẽ đi công tác, Tạ Âm Lâu mặc bộ sườn xám màu trắng ngồi ở trên ghế quá nổi bật, Hình Lệ lập tức nhận ra ngay, đôi chân dài đang bước trên giày cao gót lập tức đứng yên tại chỗ.

Mười ngày nửa tháng trôi qua.

Tạ Âm Lâu như ngăn cách với thế giới loài người, cô bị giấu trong nhà họ Tạ không có bất kỳ tin tức nào.

Ấn tượng cuối cùng của Hình Lệ về cô vẫn là khung cảnh hỗn loạn trong câu lạc bộ Đàn Cung, Tạ Âm Lâu bị cảnh tượng máu me dọa sợ, đột nhiên ngất xỉu ngã khuỵu xuống thảm, cả người yếu đuối giống như bị rút sạch sức sống.

Phó tổng không màng vết thương lao lên ôm lấy cô, máu trên trán thấm đẫm làn váy trắng như tuyết.

Đôi bàn tay dù có nắm ngàn cân của anh cũng không run, nhưng khi đó xoa mặt cô lại run lên bần bật, nghẹn ngào gọi tên cô…

Mặc dù như vậy, Tạ Âm Lâu chỉ nằm trong lồng nguc anh được một lúc, còn chưa đầy ba giây đã bị hai anh em Tạ gia giành lấy.

Đến tận bây giờ Hình Lệ vẫn nhớ rõ ràng như vừa xảy ra hôm qua, đột nhiên cô ấy không biết biết nên lên tiếng gọi Tạ Âm Lâu như thế nào.

Ngược lại Tạ Âm Lâu hơi nghiêng đầu nhìn Hình Lệ, còn thoải mái mỉm cười với cô ấy.

Khoảng cách khá xa, ở giữa còn có người đi qua lại, hai người đều không mở miệng nói chuyện, Hình Lệ cũng mỉm cười rồi nhanh chóng xách túi theo đồng nghiệp ra khỏi sân bay.

Mười phút sau.

Tạ Thầm Thời xách hành lý tới, lúc đến trước mặt cô thì đứng lại, ngón tay thon dài đưa cho Tạ Âm Lâu ngồi trên ghế một cái bình giữ nhiệt: “Mới vừa ngâm trà hoa hồng cho chị, cẩn thận bỏng miệng.”

Tạ Âm Lâu giơ bàn tay trắng như tuyết nhẹ nhàng nhận lấy, mở nắp chậm rãi ngửi.

“Gần đây chị rất hay thay đổi mùi hương, không còn thích mùi hoa tường vi nữa sao?” Tạ Thầm Thời dắt cô ra khỏi sân bay, vừa đi vừa hỏi cô.

“Thích chứ.”

Tạ Âm Lâu yêu tha thiết hoa tường vi không thay đổi, cô cúi đầu uống một ngụm trà hoa, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Thỉnh thoảng thay đổi chút thôi.”

Tạ Thầm Thời không hỏi cô, vừa lên xe đã bắt cô trả điện thoại: “Đủ một tiếng rồi.”

Tạ Âm Lâu vô cảm giao nộp điện thoại trong túi ra, nhân tiện nói thầm như đang oán trách: “Đồ em trai keo kiệt bủn xỉn.”

Tạ Thầm Thời cong môi mỏng, để mặc cho cô mắng, ngón tay thon dài kéo cửa sổ xe lên không cho người bên ngoài có thể may mắn nhìn thấy sườn mặt của Tạ Âm Lâu, cất giọng biếng nhác nói: “Đến Biệt Chi Phường? Đã lâu không gặp bé câm, ông đây thích nhất là bắt nạt người tàn tật…”

“Tạ Thầm Thời, đừng có điên…”

——

Trên con đường lát đá xanh trước cửa Biệt Chi Phường, Thang Nguyễn không hề chào đón cậu út Tạ gia đến, tối hôm qua sau khi nhận được tin thì cậu ấy ăn không ngon ngủ không yên.

Cuối cùng bé câm quyết định ra tay trước giành phần thắng, trời vừa tờ mờ sáng đã chạy ra chợ mua một con rắn đen thật nhỏ.

Kết quả vừa xách về cửa hàng không lâu, cái túi đựng rắn không biết bị tuột ra từ lúc nào, con rắn đen trốn vào cái góc nào đó, cậu ấy tìm khắp phòng, gấp tới mức đổ mồ hôi đầy đầu mà vẫn không tìm ra.

Cũng may anh Phó đi ngang qua cửa hàng nhiệt tình giúp cậu ấy tìm thấy nó dưới tàng cây tường vi.

Thang Nguyễn bỏ túi đựng rắn vào trong thùng gỗ kỹ càng, sau đó đặt lên ghế đá, quay người kích động khoa tay múa chân ra hiệu mình vô cùng biết ơn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng trước mặt: ⌈Anh Phó, đã lâu không gặp anh, anh đến Lịch Thành chơi à? Vừa hay bà chủ nhà tôi sắp về, anh có rảnh thì vào tiệm ngồi chơi.⌋

Phía trên vách tường màu trắng rũ xuống vô số hoa tường vi nở rộ tung bay trong gió, giọng nói dễ nghe của người đàn ông thong thả: “Cậu mua rắn đen làm gì vậy?”

Thang Nguyễn lại khoa tay múa chân một lúc, vì tin tưởng anh nên cậu ấy nói thẳng ra là dùng để hù người: ⌈Em trai bi3n thái của bà chủ nhà tôi sợ rắn, đây là thú cưng tôi tặng cho anh ta!⌋

Một lát sau, người đàn ông cực kỳ hiểu ý hỏi: ⌈Con rắn con này rất nhỏ, có cần đổi cho cậu con lớn hơn không?⌋

Thang Nguyễn hưng phấn trợn tròn mắt, khoa tay múa chân nói: ⌈Anh Phó, anh đúng là một người cực kỳ tốt bụng, vậy có thể cho tôi một lồng rắn luôn không?⌋

Cậu ấy sợ con con rắn quá to, dùng bao nilon cũng không giữ được.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.