Trở về Tứ Thành, Tạ Âm Lâu cũng không vội đi hủy hôn, mà nhớ lại còn thiếu ông chủ Nhan một bức phong bút của thầy, cô đi tới gác xép cất đồ, mở hé cửa sổ để đón ánh sáng, thân hình mảnh mai đứng trước kệ cổ đưa tay lên trên tìm kiếm.
Ngay sau đó, Tạ Âm Lâu lấy ra một bức tranh sơn thủy đã cất giữ từ lâu, thuận theo ngón tay từ từ mở ra, bức tranh phong cảnh Giang Nam như thể toát ra một làn hơi nước trong veo và ẩm ướt dần xuất hiện trước mặt.
Đây là tác phẩm khi cô làm lễ trưởng thành năm mười tám tuổi, thầy đã nâng bút vẽ ra, sau đó không có thêm tác phẩm nào nữa.
Tạ Âm Lâu cẩn thận cất kỹ, nhét vào ống tranh rồi đậy kín.
Bức phong bút hiếm có này được cô tự mình đưa đến tiệm đồ cổ của ông chủ Nhan.
Giữa trưa, rèm cửa phòng trà bị cuốn lên, ánh mặt trời sáng rực ở bên ngoài chiếu vào, ông chủ Nhan mặc áo bào đen có tay áo dài giơ kính lúp lên, thưởng thức tác phầm nổi tiếng của Nhan Phùng Khanh, lại nhìn về phía Tạ Âm Lâu đang ngồi uống trà ở bên kia: “Bức phong bút nói cho là cho….Xem ra Tiểu Quan Âm của chúng ta đã động lòng phàm rồi.”
Cô ngồi nghiêng trên chiếc ghế gỗ đỏ, đầu ngón tay đang đùa nghịch con cá chép trong chậu sứ thanh hoa, nghe vậy thì quay đầu lại cong môi nở nụ cười nhạt: “Chú Nhan cũng biết rồi, cháu từ trước đến nay nói được làm được.”
Cô đã đồng ý dùng bức phong bút để đổi lấy tên người mua sách cổ thần bí nên sẽ không đổi ý.
Mà lời này cũng không thể dễ qua mặt được ông chủ Nhan: “Vì để chứng thực mấy năm nay có phải Phó Dung Dữ đã giấu tên tặng sách cổ không, cháu cũng cam tâm tình nguyện lấy bức tranh ngàn vàng khó có được của thầy cháu để đổi, Tiểu Quan Âm ơi là Tiểu Quan Âm, đừng nói với chú đơn giản chỉ bởi vì cháu thấy tò mò thôi nhé.”
Tạ Âm Lâu nhìn vào ánh mắt khôn khéo của ông ấy một lát, mất tự nhiên quay mặt đi, tiếp tục dùng đầu ngón tay xinh xắn trêu chọc cái đuôi của cá chép.
Gần đây không biết tại sao mà hình như ai cũng biết cô có tình cảm mập mờ với Phó Dung Dữ.
Chuyện này khiến cho Tạ Âm Lâu không khỏi nghi ngờ nó đã rõ ràng đến mức nào? Trước kia cô luôn tránh né người khác giới, thậm chí bị đồn đoán rằng xu hướng giới tính đã trở thành một bí ẩn, bây giờ lần đầu tiên thích người khác, cảm giác này giống như trái tim vốn đã khép kín bấy lâu nay bỗng chốc bị xé toạc ra một lỗ hổng lớn, sóng gió không ngừng thổi vào.
Cho dù cô có tiếp tục giả vờ, gặp mọi người cũng xác định rằng anh và cô trong sạch không lẫn một hạt bụi, nhưng đến cuối cùng vẫn rối tung lên.
Ông chủ Nhan bắt đầu trêu chọc cô, sau khi Tạ Âm Lâu điều chỉnh lại tâm trạng hơi rối bời của mình, cô lại nở nụ cười nói: “Xem ra chú Nhan đã đứng ngoài xem vở kịch rất lâu rồi nhỉ?”
Ông chủ Nhan dễ dàng lấy được bức phong bút của Nhan Phùng Khanh, cũng sẽ không lấy nó không công: “Chú ấy à, cũng chỉ là nhận tiền làm việc thay người khác thôi…Cháu có biết báu vật trấn tiệm trên tay cháu đến từ đâu không?”
Tạ Âm Lâu theo lời nhắc nhở của ông ấy rủ mắt nhìn chiếc vòng ngọc ở cổ tay, màu xanh lục trong suốt của ngọc bích như bao bọc lấy làn da, làm tôn lên vẻ xinh đẹp.
“Là Phó Dung Dữ dặn chú ra giá thấp để cậu Tạ gia mua cho cháu đấy.”
Ông chủ Nhan cất bước đi tới, cầm lấy tẩu thuốc trên bàn hút một hơi, như cười như không ẩn ý nói: “Người như cậu ấy, tâm tư khó dò, cho dù có mở miệng nói ra thì mười phần chân thành cũng sẽ biến thành hai phần, nếu truyền ra ngoài nữa thì lại sợ sẽ bị biến chất.”
Tạ Âm Lâu nghe vậy, đôi mắt ngơ ngẩn.
Ông chủ Nhan dặn dò Văn Cơ mang đồ từ phòng trong ra, chưa tới một lát cửa bình phòng bị đẩy ra, Văn Cơ cung kính bưng mâm gỗ tới vén tấm vải gấm vàng lên, dưới ánh sáng là một chiếc vòng ngọc hoa sen, kiểu dáng rất giống với chiếc vòng ngọc đã bị ngã vỡ của cô, phía dưới cũng có treo một cặp chuông.
Ông chủ Nhan nói: “Đây là chiếc vòng lúc đầu Phó Dung Dữ đặt trong cửa hàng, nhờ chú tìm thợ khắc ngọc để đặt chuông theo chiếc vòng tay bạch ngọc của cháu. Thế nào, chú đã tìm người làm cho cháu rồi, có vừa mắt không?”
Tạ Âm Lâu nhận ra chiếc vòng ngọc hoa sen này, trước đó lúc đưa đến cho cô vẫn chưa có cái chuông nào, sau đó nó được trả về nguyên chủ.
Ông chủ Nhan cũng không quan tâm cô có muốn nhận hay không, bảo Văn Cơ để xuống.
Một lúc lâu sau, Tạ Âm Lâu cầm lấy vòng ngọc hoa sen, đầu ngón tay nhẹ nhàng lắc lư cái chuông tinh xảo kia làm phát ra âm thanh leng keng nhỏ. Cô mím môi, cảm giác như kể cả trái tim cũng đều bị âm thanh leng keng nhẹ nhàng này gõ vào.
Bên ngoài trời đang dần tắt nắng, cô nhìn xuyên qua ô cửa sổ cũ kỹ, thấy những quả lựu đã chín rũ xuống đầu cành, giống như đỏ rực nửa bầu trời.
Tạ Âm Lâu bình thường nói chuyện đều mang theo ý cười, hiếm khi thất thần lâu như bây giờ, tâm trạng có chút nghiêm túc nói: “Quả lựu đã chín rồi, sắp đến Trung thu trăng tròn….chú Nhan, cháu xin chú một quả lựu được không?”
Ông chủ Nhan dùng tẩu thuốc chỉ chỉ Văn Cơ ở bên cạnh: “Đi hái quả đoàn viên cho Tiểu Quan Âm.”
…
Trước khi mặt trời lặn, Tạ Âm Lâu cầm trên tay quả đoàn viên đỏ nhất rời khỏi cửa hàng đồ cổ, nhân tiện cũng lấy đi chiếc vòng ngọc hoa sen được đựng trong hộp gỗ. Nhìn bóng lưng của cô đã đi xa, Văn Cơ dùng dao mở quả lựu tươi ra, lột vỏ đưa cho ông chủ đang đứng ở trên bậc thang: “Đưa vòng tay cho cô Tạ không cần thông báo một tiếng đến anh Phó sao?”
Ông chủ Nhan liếc nhìn cậu ta: “Nếu như Tiểu Quan Âm muốn đeo thì cậu ấy đương nhiên có thể nhìn thấy.”
Nói hay không nói thì có gì khác nhau đâu?
Văn Cơ suy nghĩ một lát, lại thấp giọng cười nói: “Hai người này yêu đương thú vị thật, vì mối tình yêu hận say đắm này mà một người sẵn sàng chắp tay nhường bức tranh ngàn vàng khó có được của thầy mình cho người khác, còn một người thì giả vờ giấu tên tặng sách cổ ròng rã mười năm, lại còn tặng vòng ngọc, mà không hề nghĩ tới việc nói ra.”
Một trận gió từ ngõ sâu thổi đến, nhanh chóng cuốn bay lời nói của cậu ta.
Ông chủ Nhan thưởng cho cậu ta quả lựu, thản nhiên phủi bụi trên trường bào, cất bước quay vào trong sân, trầm giọng thở dài một tiếng: “Người nhìn núi, cá nhìn sen, trên đời này thứ trong lòng mong muốn không dễ gì có được…”
…
Rời khỏi ngõ sâu, Tạ Âm Lâu không lên xe vội, cô chậm rãi đi dọc theo con ngõ, sau lưng tài xế lái xe vẫn duy trì khoảng cách đúng quy tắc. Đi được một lúc thấm mệt, cô nhìn thấy phía trước có một chiếc ghế cũ dưới tán cây vàng, bèn qua đó ngồi xuống.
Cô ôm hộp gỗ vào lòng, chụp một bức ảnh với quả lựu trong tay rồi chia sẻ cho Phó Dung Dữ.
Chưa được một lát, lại chậm rãi gõ chữ nói: “Cây lựu trong sân nhà ông chủ Nhan đã chín rồi.”
Phó Dung Dữ đầu bên kia qua mấy phút mới trả lời: “Hái cho anh sao?”
Tạ Âm Lâu mím môi cười: “Đúng đó, tạm thời em sẽ giữ nó.”
Đầu ngón tay trắng nõn của cô chạm nhẹ lên điện thoại di động, Phó Dung Dữ trả lời chậm cũng không thúc giục, hai người đã quen thân nên không cần cố tìm chủ đề nói chuyện, trong lúc đang lướt vòng bạn bè thì nhìn thấy Phó Dung Dữ chưa trả lời tin nhắn đã đăng công khai bức ảnh quả lựu này lên vòng bạn bè.
Ảnh đại diện Wechat của anh là màu đen, vòng bạn bè cũng chưa hề đăng bất kì trạng thái hoạt động nào, giống như một tài khoản giả mạo.
Bây giờ đột nhiên đăng lên vòng bạn bè lại càng giống như bị trộm tài khoản.
Đầu ngón tay của Tạ Âm Lâu dừng lại bên trên màn hình, để ý thấy Phó Dung Dữ chưa che tay của cô lại, ngón tay thon dài trắng trẻo lộ ra, cho dù đã bị quả lựu đỏ che hơn một nửa nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng đây là bàn tay của con gái.
Vòng bạn bè của anh nhất thời thu hút rất nhiều lượt thích và bình luận, tất cả đều không thể nhìn thấy Tạ Âm Lâu.
– ⌈Trong đời tôi…có thể nhìn thấy phụ nữ trên vòng bạn bè của Phó tổng, chuyện này còn đáng kinh ngạc hơn so với dự án trăm triệu.⌋
– ⌈@Phó Dung Dữ, mấy ngày trước có một buổi trình diễn công khai tại cuộc họp báo, vòng bạn bè cuối cùng vẫn không thoát được, bàn tay này có phải là bạch nguyệt quang của anh không?⌋
– ⌈Quả lựu ở thời xưa có ý nghĩa là hôn nhân vĩnh cửu, Phó tổng sắp có chuyện vui sao?⌋
– ⌈Khoan đã, từ khi nào mà bên cạnh của Phó tổng lại có phụ nữ vậy?⌋
…
Tạ Âm Lâu mặc kệ Phó Dung Dữ đăng hình tay của cô lên vòng bạn bè, dù sao cũng không lộ mặt. Cô quay về nhà họ Tạ, giấu quả lựu và vòng ngọc hoa sen ở trên gác xếp cất giấu đồ cổ, thấy sắc trời đã muộn bèn gọi quản gia sắp xếp xe ra ngoài lần nữa.
Ban ngày đi tới cửa hàng đồ cổ của ông chủ Nhan, ban đêm Tạ Âm Lâu đã hẹn bác trai của nhà họ Cố gặp mặt ở Bắc Hương Các.
Sau khi thay một bộ váy dài thêu cổ điển ngồi trong xe, cô cẩn thận từng li từng tí mở chiếc hộp gỗ chạm trổ tinh xảo ra, bên trong là ngọc Quan Âm do nhà họ Cố mang tới để cầu hôn.
Nếu như muốn hủy hôn tất nhiên cũng phải trả ngọc Quan Âm này lại.
Quản gia tự mình đưa cô đi, ở bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ: “Người nắm quyền của nhà họ Cố mặc dù cả đời chưa lập gia đình, nhưng là bạn thân của ba cô, gia sản tổ tiên tương lai đều giao lại cho cháu ruột, lại biết rõ…”
Muốn khuyên Tạ Âm Lâu suy nghĩ kỹ càng, nếu như trả lại ngọc Quan Âm thì sẽ bỏ lỡ một cuộc hôn nhân tốt đẹp.
“Nếu như nói về biết rõ, tại sao ba tôi lại không gả tôi cho Trì Lâm Mặc, lại còn là thanh mai trúc mã lớn lên từ bé?” Tạ Âm Lâu không có hứng thú với đứa cháu ruột của bác Cố, thậm chí còn chưa từng gặp mặt bao giờ.
Thái độ của cô rất dứt khoát muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này, quản gia cũng không nói gì nữa.
Khi đến Bắc Hương Các, mấy người quản gia chờ ở bên ngoài, Tạ Âm Lâu đưa tay gõ nhẹ cửa phòng trà rồi bước vào, qua tấm bình phong đã nhìn thấy Cố Minh Dã đang ngồi ở ghế chính chờ khá lâu.
Người đàn ông ở độ tuổi này đã ngồi lên vị trí cao kiểu gì cũng sẽ mang theo khí chất mạnh mẽ.
Nhưng khi ông ta nhìn về phía Tạ Âm Lâu, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt đã dịu hơn, đè cảm giác nghiêm nghị ở khóe mắt đuôi mày xuống: “Tiểu Quan Âm tới rồi, nhìn có vẻ lại cao lên không ít.”
Tạ Âm Lâu đi tới, nở nụ cười tự nhiên: “Bác Cố, cháu đã lớn như vậy rồi làm sao có thể cao lên được nữa.”
Cố Minh Dã nâng chén trà lên nhấp một ngụm, giọng nói trầm thấp êm dịu: “Đúng nhỉ, mấy cô cậu tuổi các cháu chớp mắt đã lớn hết cả rồi, nhớ lại trước kia khi ba cháu theo đuổi mẹ cháu, mẹ cháu cũng bằng cháu bây giờ…”
Bây giờ Tạ Âm Lâu đã duyên dáng yêu kiều, đến tuổi nên lập gia đình.
Cố Minh Dã muốn ‘gần chùa ăn lộc Phật’, bàn bạc chuyện hôn nhân với nhà họ Tạ xong trước một bước, ai mà biết được cháu trai của mình đã phải rất vất vả mới vượt qua được cánh cửa của Tạ Lan Thâm, hiệu lực của hôn ước này còn chưa đầy một tuần đã bị con gái nhà người ta tự mình tới cửa để hủy hôn.
Ông ta cảm thấy thú vị, đặt chén trà sang bên cạnh, hỏi một câu có ý tứ rất sâu xa: “Tiểu Quan Âm, cháu thật sự muốn hủy hôn sao?”
Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng gật đầu, bên trong đôi mắt sáng ngời không có một chút do dự: “Muốn hủy hôn ạ. Thời đại này đã không còn thịnh hành chuyện ba mẹ ép hôn nữa đâu bác Cố.”
Cố Minh Dã bị cô chọc cười, dùng đầu ngón tay mân mê chiếc nhẫn ngọc, chỉ về phía căn phòng riêng ở bên trái: “Cháu vẫn chưa gặp đứa cháu Tư Huấn kia của bác, biết đâu gặp rồi sẽ thay đổi ý định thì sao.”
Tạ Âm Lâu nhìn theo, cửa phòng riêng mở một nửa bị tấm rèm đính cườm che đi mất, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một thanh niên cao lớn đang đợi ở bên trong, không bước ra ngoài khi chưa được gọi để tránh mạo phạm đến cô.
Cố Minh Dã không có con cái, mấy năm nay đều cẩn thận bồi dưỡng đứa cháu ruột Cố Tư Huấn của mình trở thành người thừa kế đời tiếp theo.
Nếu như Tạ Âm Lâu chấp nhận cuộc hôn nhân này, truyền ra bên ngoài sẽ chỉ là một cuộc hôn nhân tốt đẹp kim đồng ngọc nữ.
Nhưng cuối cùng vẫn muộn hơn một bước, Tạ Âm Lâu thu hồi ánh mắt, ở ngay trước mặt Cố Minh Dã cất giọng nhẹ nhàng nhưng cũng không cố ý đè thấp: “Bác Cố, cháu đã có người mình thích rồi.”
Lời nói này nhẹ bay trong phòng trà, chỉ cần có tai là đều có thể nghe thấy.
Cố Minh Dã nheo mắt nhìn kỹ biểu cảm của Tạ Âm Lâu, dáng vẻ không giống như đang nói dối: “Cháu đến đây hủy hôn vì người mình thích sao?”
Tạ Âm Lâu mỉm cười, sau đó chậm rãi đặt ngọc Quan Âm trong hộp lên trên bàn trà.
Hành động này chắc chắn là đang thừa nhận, nếu đổi lại là bậc cha chú của một gia đình giàu có khác, có lẽ sẽ không dễ nói chuyện như vậy, nhưng Cố Minh Dã khi còn trẻ cũng bởi vì áp lực từ dòng họ ép phải kết hôn với người trong một gia đình nổi tiếng, gián tiếp đánh mất người phụ nữ mà mình yêu nhất cuộc đời này.
Cho nên khi Tạ Âm Lâu nói đã có người trong lòng, Cố Minh Dã cũng dừng lại đúng lúc, sẽ không làm ra chuyện ác độc như phá hủy duyên phận của người khác.
Ông ta nhẹ nhàng cong những đốt ngón tay thon dài của mình, chầm chậm gõ nhẹ vào hộp hai lần, cân nhắc trong chốc lát rồi nói: “Được rồi, bác thương Tiểu Quan Âm nhất.”
Khóe môi của Tạ Âm Lâu hơi cong lên, một câu cảm ơn còn chưa kịp nói ra lại nghe thấy Cố Minh Dã nói: “Cuộc hôn nhân này có thể hủy bỏ, vậy cháu cũng phải cho bác biết rõ ngọn nguồn, là con trai nhà nào đã lọt vào mắt của cháu?”
“Chuyện này có thể nói ra sao?”
“Tại sao lại không, cháu lo rằng bác sẽ tới tố cáo với ba cháu sao?”
Cố Minh Dã chuyển sang tư thế ngồi thoải mái hơn, nụ cười hiện lên trên gương mặt sáng sủa, dưới ánh đèn vàng ấm áp làm nổi bật lên sự gần gũi bình dị, không giống như vẻ uy nghiêm của người lớn đối với cô, giống như đang nói đùa dỗ dành một đứa trẻ: “Hay là như thế này, nếu như ba cháu phản đối cháu tự do yêu đương, thì cháu đến nhận bác làm cha, nhà họ Cố sẽ sắp xếp hôn sự cho cháu.”
“Vẫn chưa tới lúc nói chuyện cưới xin đâu ạ…” Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng bước tới, bàn tay đeo chiếc vòng ngọc che khóe môi, ghé sát vào tai Cố Minh Dã thì thầm, giống hệt như hồi nhỏ, thấp giọng lẩm bẩm: “Anh ấy tên là Phó Dung Dữ, là người cháu rất thích.”
Cố Minh Dã nghiêng mặt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của cô một hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Tên nhóc đó có gì tốt, tại sao lại chọn….”
Nửa câu sau im bặt giống như nhớ tới chuyện gì đó không thể nói thẳng.
Tạ Âm lâu cũng không hiểu được ánh mắt phức tạp của Cố Minh Dã, hai tay buông thỏng bên hông, dè dặt mỉm cười: “Cháu rất thích, vừa nhìn đã thấy thích.”
…
Ngọc Quan Âm trong hộp gỗ bị ánh sáng chiếu vào, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện dưới đáy hộp khắc ba chữ Tạ Âm Lâu.
Đầu ngón tay của Cố Minh Dã cầm chén trà bằng gốm sứ, nhìn nước trà từ từ biến thành màu xanh nhạt, phòng riêng truyền đến tiếng bước chân, ông ta không cần nâng mắt lên, thậm chí lời nói cũng không hè trau chuốt: “Chuyện hủy hôn này, Tư Huấn, mọi giao dịch làm ăn trên đời này đều do những người trả giá cao có được, nhưng chỉ có tình cảm là thứ khó khăn nhất.”
“Bác cả, không thử thì làm sao biết thắng thua chứ?”
Giọng nói trong trẻo của Cố Tư Huấn truyền đến, không nhìn vẻ ngoài chỉ nghe giọng nói đã biết có tính cách lịch sự nhã nhặn.
Cố Minh Dã đưa chén trà cho anh ta, nghe xong thì cười nhẹ một tiếng: “Nhóc con, trong chuyện tình cảm không bao giờ có hai chữ thắng thua. Hơn nữa người mà con bé thích, nếu như năm đó không rơi từ trên trời xuống địa ngục không thể quay lại được, thì bây giờ hai người e rằng cũng đã kết hôn rồi. Bị bệnh một trận thì đã sao? Cậu ta vẫn là cậu ta, có bản lĩnh có thể khiến cho Tiểu Quan Âm yêu một lần nữa.”
“Chú Tạ sẽ đồng ý mối hôn sự này sao?”
“Tạ Lan Thâm à?”
Cố Minh Dã lười biếng dựa lưng vào ghế, vẻ mặt giống như đang nhớ lại quá khứ, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào làn khói trà đang lượn quanh: “Cháu có biết năm đó ông Nhan đứng ra quyết định hôn sự cho Tiểu Quan Âm và Phó Dung Dữ, con bé đã về nhà cầu xin ba mình như thế nào không?”
Mười năm trước, nhà họ Tạ đã sớm im hơi lặng tiếng trong giới nhà giàu, không cho phép ai nhắc tới chuyện năm đó.
Cố Tư Huấn trước kia rất thích Tạ Âm lâu, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe từ trong miệng của người lớn, giọng nói trầm xuống: “Không biết.”
“Tiểu Quan Âm đã quỳ một đêm ở nhà thờ tổ của nhà họ Tạ, cầu xin ba mình chấp nhận cuộc hôn nhân này.”