Lâm Chiết Hạ không nhớ rõ tối hôm qua cô đã ngủ thiếp đi từ khi nào.
Trong trí nhớ, cuối cùng cô bật khóc và thiếp đi một lúc, sau đó tỉnh lại, cô mở mắt ra thì thấy Trì Diệu đang ôm cô đi vào phòng tắm.
“…” Trì Diệu thấy cô tỉnh lại, nói, “Cả người em đều là mồ hôi.”
Lâm Chiết Hạ: “Em tự tắm.”
“Chân em đã mềm nhũn rồi, bảo em vòng qua eo anh cũng không bám được, có thể đi được sao.”
“…”
Trì Diệu ôm eo cô, cẩn thận đặt cô lên bồn rửa tay trong phòng tắm, sau đó đi điều chỉnh nhiệt độ nước.
Lâm Chiết Hạ chống tay lên mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, vẫn cảm thấy cả người đang nóng bừng.
Cuối cùng cô nhắm mắt lại, trong lúc tắm đã ngủ mất, ngày hôm sau tỉnh lại người bên cạnh đã không thấy.
Cô cảm giác cả người như bị phân thân.
Đang mơ màng muốn xem Trì Diệu đã đi đâu, chợt nghe thấy bên ngoài phòng bếp có tiếng động.
Đêm qua chiếc áo sơ mi trắng kia đã nhăn đến không còn hình dạng, cô lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo len của mình rồi thay vào, sau đó đi dép lê ra khỏi phòng ngủ.
Trì Diệu đang ở trong bếp làm bữa sáng cho cô.
Trên người thiếu niên mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi, ống quần buông xuống chân trần, cả người thoạt nhìn vẫn rất tùy ý, chỉ là động tác nấu cơm của anh làm cho anh ó thêm vài phần nhu hòa hiếm thấy.
Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ bên cạnh, anh lật trứng trong chảo, cũng không ngẩng đầu lên: “Tỉnh rồi à?”
Lâm Chiết Hạ: “Ừm.”
Trì Diệu: “Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Quả thật chỗ nào cũng không được thoải mái, nhưng cô xấu hổ không dám nói.
“Không,” Cô lấy lại tinh thần, “Em khỏe lắm.”
Trì Diệu tắt bếp, dùng đũa gắp trứng chiên, bày lên đĩa ở bên cạnh, nghe vậy, anh ẩn ý nói: “Phải không đấy?”
Lâm Chiết Hạ nhảy dựng.
Mơ hồ nhận ra được cái gì đó.
Quả nhiên, một giây sau, Trì Diệu lại nói: “Cho nên lần sau nếu em lại khóc lóc nói không được, ý là muốn ra hiệu cho anh tiếp tục.”
Âm cuối của anh còn nhấn mạnh một chút, “Hoá ra cơ thể em cũng khá mạnh mẽ.”
“…”
Cô biết ngay mà.
“Em vừa rồi là cậy mạnh,” tay Lâm Chiết Hạ rụt trong áo len, tuyệt vọng tìm lý do bổ sung cho mình, “Thật ra em rất yếu đuối, nhưng lại muốn giữ chút mặt mũi.”
Trì Diệu biết tối hôm qua cô mệt mỏi, chỉ thuận miệng trêu chọc cô chút, rất nhanh đã bỏ qua đề tài này, gắp bánh mì nướng lên rồi bưng đĩa ăn lên bàn ăn: “Lại đây ăn cơm.”
Lâm Chiết Hạ ngoan ngoãn ngồi xuống: “Vâng.”
Lúc Lâm Chiết Hạ gặm bánh mì, không hiểu sao lại nghĩ: Bọn họ như vậy có tính là đang sống chung hay không?
Suy nghĩ này bỗng ùa đến, từ nhỏ cô đã ở cùng Trì Diệu, kinh nghiệm chung phòng cũng quá nhiều.
Cho nên ngay từ đầu không hề cảm thấy ở nhà anh có vấn đề gì, chỉ là nghĩ đến buổi tối nếu ngủ chung, bất giác lại lúng túng xấu hổ.
Cô uống một ngụm sữa, nhiệt độ sữa vừa vặn, không lạnh cũng không nóng.
Khi đặt ly xuống, cô nghĩ: Cảm giác sau này sống cùng với anh, hóa ra là như thế này.
Tất cả suy nghĩ của cô về tương lai, tại thời điểm này đều hiện lên, hình ảnh vô cùng cụ thể.
Nếu cuộc sống tương lai của cô là như vậy …
Có vẻ như cũng không tệ lắm.
“Ăn một bữa cơm, em cười cái gì.” Trì Diệu hỏi cô.
Lâm Chiết Hạ không muốn trả lời: “Luật pháp quy định ăn cơm không thể cười sao?”
Trì Diệu ăn nhanh hơn cô, hai người thỉnh thoảng lại không ai nhường ai giống trước đây mà đấu võ mồm: “Nhà em có quy định khách phải rửa bát, còn nhớ không?”
Lâm Chiết Hạ tăng tốc độ ăn, không để cho mình ăn quá chậm, không thì khó mà thoát khỏi số mệnh rửa bát.
Cô nhét phần bánh mì còn lại vào miệng và nói, “Em không phải là khách.”
Trì Diệu ý bảo cô nói tiếp.
Lâm Chiết Hạ có chút ngượng ngùng, giọng nói hàm hồ hơn một chút: “…Em là, nữ chủ nhân. Gia đình em không có quy định yêu cầu nữ chủ nhân phải rửa bát.”
“Chậc” Trì Diệu đưa tay cầm lấy chiếc đĩa trong tay cô, “Lý do này anh chấp nhận.”
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Chiết Hạ nằm trên sô pha không chịu nhúc nhích.
Cô thật sự quá mệt mỏi.
Cô lười biếng nhìn điện thoại di động một lát, Hà Dương có gửi một tin nhắn cho cô.
[Vừa đến nhà tìm cậu, mẹ cậu nói cậu đã trở lại trường.]
Lâm Chiết Hạ thuần thục trả lời một dấu chấm:[.]
Đại Tráng: …
Đại Tráng: [Cậu trở lại trường học ma à, trường đâu có cho ở lại trong kì nghỉ.]
Đại Tráng: [Chẳng lẽ trường các cậu không giống bên sư phạm của tôi sao?]
Lâm Chiết Hạ cũng phải lừa gạt Hà Dương, bằng không sẽ dễ bị lộ tẩy mất, trả lời cậu ta: [Đương nhiên không giống, điểm số cũng không giống nhau.]
Đại Tráng quả nhiên kết thúc sau một giây nói chuyện: [Tạm biệt.]
Trì Diệu có đồ án chuyên ngành nên bận rộn ở trường học, Lâm Chiết Hạ cả ngày ở phòng khách xem TV.
Trong những ngày nghỉ, có hai bộ phim truyền hình phổ biến gần đây đang chiếu.
Cô xem một lúc thì chuông cửa reo.
Cô sợ ảnh hưởng đến Trì Diệu, vì thế không gọi điện thoại, nhắn tin nhắc anh trên điện thoại di động.
[Có người bấm chuông cửa.]
[Anh có mua gì không, hay bạn anh đến tìm anh?]
Trì Diệu chỉ trả lời: [Em ra mở cửa đi.]
Lâm Chiết Hạ đi tới cửa, xuyên qua mắt nhìn thấy nhân viên đưa cơm đang đợi ngoài cửa.
Nhân viên giao hàng đưa cho cô một túi đồ: “Xin chào, cô Lâm, cô gọi đồ ăn đúng không?”
Lâm Chiết Hạ sững sờ vươn tay ra: “… Ah, cảm ơn.”
Cô không có gọi đồ ăn.
Nhưng chờ cô nhận lấy đồ trong túi, lập tức phản ứng lại là ai gọi. Trong túi đầy đồ ăn vặt, còn đều là mấy thứ cô thích nhất.
Trước kia cô đến nhà Trì Diệu xem TV đều phải tự chuẩn bị đồ ăn vặt, sau đó thời gian dài, anh sẽ mua một chút để ở nhà, nhưng miệng lại không thừa nhận, nói là người khác tặng, nhưng Lâm Chiết Hạ không chỉ một lần ở trong lòng thầm nói rằng làm gì có ai đến tặng anh đồ ăn vặt chứ.
Lần này cô đến bất ngờ, có lẽ Trì Diệu không có thời gian chuẩn bị, lại đoán được cô sẽ ở nhà xem phim, cho nên vội vàng tranh thủ thời gian gọi đồ đến cho cô.
Cô chụp những thứ trong túi và gửi cho Trì Diệu.
[Anh mua sao?]
Bạn trai: [Ma mua đấy.]
Lâm Chiết Hạ không nhịn được cười, sau đó xách túi đồ ăn vặt tiếp tục cuộn mình trên sô pha: [Biểu hiện không tệ.]
Bạn trai: [Đợi lát nữa về có gì khen thưởng không?]
Lâm Chiết Hạ: [ Em sẽ suy xét một chút.]
Sau khi cô gửi xong lập tức mở túi đồ ăn vặt tiếp tục xem phim, xem một lúc, cô lại ngủ một giấc, gần như chạng vạng trước bữa tối Trì Diệu mới trở về.
Lúc Trì Diệu trở về, cô cũng vừa tỉnh ngủ.
Ánh mắt cũng chưa hoàn toàn mở ra, mơ hồ nhìn thấy có bóng người ngồi xổm trước mặt cô, rất nhẹ vỗ đầu cô, giống như cô là thú cưng nào đó gửi ở nhà anh: “Đói không?”
Ý thức Lâm Chiết Hạ tỉnh táo hơn một chút: “Không đói.”
Hồi chiều cô đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt.
“Còn không thoải mái sao?”
“……Không có ”
Vừa dứt lời, Trì Diệu ngồi xổm trước mặt cô lại hỏi: “Phần thưởng của anh đâu?”
“Phần thưởng gì?”
Lâm Chiết Hạ phản ứng chậm nửa nhịp, cô đã quên sạch sẽ cuộc trò chuyện ban nãy của hai người.
Chờ cô khôi phục ý thức, mới chậm rãi ngồi dậy từ trên sô pha, khoanh chân lại, lấy hết dũng khí hướng về phía Trì Diệu ngoắc ngoắc ngón tay: “Vậy anh lại gần đây một chút.”
Giờ phút này Trì Diệu đang ngồi xổm, cổ tay đặt trên đầu gối, cho dù ngồi xổm, chân của người này vẫn rất dài. Nghe vậy, anh cúi người về phía trước, đến gần cô hơn một chút.
Lâm Chiết Hạ vươn tay vòng qua cổ anh, tiến lại gần hôn anh một cái.
“Chỉ vậy thôi à?”
“Đúng thế.” Lâm Chiết Hạ buông tay ra, “Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Trì Diệu cũng không tiếp tục đề tài, anh đứng dậy, đưa tay về phía cô, kéo cô từ sô pha lên: “Đi thôi, dẫn em ra ngoài ăn cơm, tiện đi siêu thị một chuyến.”
Lâm Chiết Hạ tới bất ngờ, tuy rằng lúc trước hai người cũng cùng nhau trang trí rất nhiều thứ, nhưng lúc đó không nghĩ cô sẽ ở đây, trong nhà vẫn thiếu rất nhiều đồ dùng hàng ngày của con gái.
Lâm Chiết Hạ ở nhà một ngày, vừa lúc cũng muốn đi ra ngoài một chút.
Vì thế hai người thay quần áo cùng nhau ra cửa, trước đó, Trì Diệu lấy khăn quàng cổ màu xám treo ở cửa chính quàng lên cho cô.
Nghiêm túc quấn vài vòng, khiến cô trông như một quả bóng.
“Bên ngoài rất lạnh, anh không quàng sao?” Thanh âm của Lâm Chiết Hạ xuyên qua lớp khăn quàng cổ, rầu rĩ truyền đến.
“À, anh muốn giữ hình tượng, ” Cuối cùng Trì Diệu còn nói với cô, “Ra ngoài một mình em mất mặt là được rồi.”
Lâm Chiết Hạ: “…Vậy thì trả lại cái khăn này cho anh đấy, em không muốn làm phông nền nổi bật cho vẻ đẹp trai của anh.”
Trì Diệu không muốn thương lượng với cô, nắm tay cô ra cửa.
Ăn cơm xong, hai người đi siêu thị.
Lúc đi ngang qua khu vực chuyên dùng cho phụ nữ, Lâm Chiết Hạ còn lúng túng hơn cả Trì Diệu.
Bởi vì trên kệ là băng vệ sinh đầy màu sắc.
Lâm Chiết Hạ kéo tay áo anh một chút: “Băng vệ sinh…Em có thể tự mua.”
Trì Diệu: “Anh không thể mua sao?”
Lâm Chiết Hạ hỏi ngược lại: “Anh không cảm thấy xấu hổ sao?”
Trì Diệu nghiên cứu kích thước và loại băng vệ sinh, rồi ném một vài gói vào xe đẩy: “Em cần sử dụng đến nó nên anh không thấy xấu hổ.”
Những gì còn lại cần phải mua là đồ ngủ, khăn tắm các thứ.
Lâm Chiết Hạ đi theo phía sau xe đẩy, đi rất chậm, lúc đi ngang qua tủ đông lạnh cô có dừng lại một chút, sau đó cẩn thận đưa tay lấy một hộp kem.
Trước đây ở nhà, mùa đông ăn kem sẽ bị Lâm Hà mắng nên trong tiềm thức, cô nghĩ rằng Trì Diệu có thể cũng sẽ không cho cô mua.
Cô tự cho là thần không biết quỷ không hay giấu kem dưới đáy xe đẩy, nghĩ là chắc không bị Trì Diệu phát hiện ra đâu.
Chẳng bao lâu đã mua xong, hai người xếp hàng thanh toán tại quầy thu ngân, đến lượt bọn họ, Trì Diệu lấy đồ trong xe đẩy ra.
“Xin hỏi hai người mua đồ ăn hay không?” Nhân viên thu ngân hỏi, “Chúng tôi đang có chương trình giảm giá thực phẩm cho ngày hôm nay, có thể quét thanh toán.”
Lâm Chiết Hạ chột dạ liếc mắt nhìn xe đẩy một cái, không biết có nên nói có hay không.
Trì Diệu mở miệng: “Có.”
Sau đó, bàn tay của anh đưa xuống dưới đống đồ dùng, giống như tìm món đồ ăn vặt mà đứa trẻ đang giấu, lấy ra hộp kem mà cô nghĩ anh không nhìn thấy: “Cái này.”
Lâm Chiết Hạ nhỏ giọng nói: “Làm sao anh biết em đã lấy nó?”
Trì Diệu: “Khu đồ đông lạnh có gương phản chiếu, em không thấy sao?”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Trì Diệu lại nói: “Một ngày chỉ được ăn một cái.”
Lâm Chiết Hạ há miệng: “Ừm.”
Cuối cùng, trong khi nhân viên thu ngân đang quét mã những thứ khác, Trì Diệu nói: “Mua kem cho em rồi, có phải là rất cảm động hay không?”
Lâm Chiết Hạ mở miệng nói: “Vô cùng cảm động, hôm nay là một ngày đáng nhớ trong cuộc đời em, em sẽ vĩnh viễn ghi nhớ…”
“Vậy giúp bạn trai em lấy đồ đi.”
Giọng nói Trì Diệu hạ thấp, chỉ chỉ vào kệ bán lẻ phía sau, âm cuối thoáng kéo dài, cố ý dùng thanh âm mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy, nói, “… Đi lấy giúp anh một hộp mà ngày hôm qua em đã xé đi, kích thước hẳn là em cũng biết rõ rồi.”