Sau khi vào hạ, Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu nhanh chóng đón sinh nhật lần thứ 20.
Thật ra sinh nhật của Trì Diệu đã qua rồi nhưng năm nay anh dự định sẽ đón sinh nhật cùng cô.
Chủ yếu là vì sinh nhật của hai người rất gần nhau, nếu như tách ra, sẽ phải “lăn lộn” đến hai lần.
“Nói thật, em đã lâm vào cảnh bế tắc ý tưởng rồi.” Trước sinh nhật anh, Lâm Chiết Hạ đã thành thật, “Từ nhỏ đến lớn em đã tổ chức nhiều sinh nhật cho anh như vậy rồi, năm nay em vò đầu bứt tai suy nghĩ mấy ngày, cũng không nghĩ ra kế hoạch tổ chức sinh nhật mới mẻ nào.”
Mà bản thân Trì Diệu cũng không có quan tâm nhiều về sinh nhật mình, vì thế hai người vô cùng ăn ý, dự định sẽ tổ chức cùng nhau.
Lâm Chiết Hạ thử thăm dò hỏi: “Hay là năm nay chúng ta lược bỏ phần quà tặng đi.”
Trì Diệu nhướng mày: “Tại sao?”
Lâm Chiết Hạ: “…Em bị bí ý tưởng rồi.”
Cô cho rằng Trì Diệu sẽ đồng ý, tuy nhiên ngoài dự đoán của cô, Trì Diệu nói ra hai chữ: “Không được.”
“Vì sao không được?” Cô nói một cách mạnh mẽ, “Sao anh lại muốn nhận quà tặng như vậy, với tình cảm giữa chúng ta, trên thực tế không nhất thiết phải thể hiện qua món quà.”
Trì Diệu nhìn cô một cái: “Bởi vì anh muốn tặng cho em.”
Vì thế trong khoảng thời gian trước sinh nhật, Lâm Chiết Hạ vừa hờ mong Trì Diệu sẽ tặng mình món quà sinh nhật gì, vừa tiếp tục đau đầu nghĩ xem bản thân mình nên tặng gì cho anh.
–
Thật khó để nói ra sự khác biệt giữa “tuổi hai mươi” và “tuổi mười tám”.
Hình như cũng có.
Mấy năm nay, hình như cô vô tình cách ba chữ “người lớn” gần hơn một chút.
Tối hôm đó Lâm Chiết Hạ ở trong phòng ngủ lướt điện thoại, đang lên mạng tìm cảm hứng mua quà thì nghe Lam Tiểu Tuyết gọi điện thoại cho người nhà cô ấy.
Lam Tiểu Tuyết không phải người ở thành phố này, lúc gọi điện thoại có dùng giọng địa phương, đều là người phương Nam, Lâm Chiết Hạ đại khái có thể hiểu được nội dung cuộc nói chuyện của cô ấy: “Mẹ, mẹ không cần gửi cho con, phòng của con chỉ có chút chỗ như vậy, gửi qua cũng không dùng được.”
“Bạn cùng phòng của con cũng không ăn, mẹ đừng lo, hơn nữa cho dù các cậu ấy có ăn, phải ăn một thùng hoa quả lớn như vậy cũng no vỡ bụng mất.”
“Được rồi, con biết rồi, con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
“…”
Mấy ngày nay Lam Tiểu Tuyết rất bận rộn, thực ra cũng không ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ.
Khoa nghệ thuật của cô ấy gần đây đang tổ chức một triển lãm về thạch cao, mỗi ngày đều đem theo hai quầng mắt thâm đen trở về phòng ngủ, trên quần áo cũng bị vấy bẩn đến lộn xộn, cả người thoạt nhìn vô cùng tiều tuỵ. Có lần trở về, cô ấy còn không nhịn được mà phàn nàn về thầy giáo: “Chủ yếu là muốn bọn tớ làm lao động không công…Rõ ràng không phải là thứ bọn tớ phải phụ trách, lại nhất quyết bắt bọn tớ làm, cuối cùng lúc giao tác phẩm lên cũng không được nêu lên chút công lao nào.”
Lúc đó những người khác trong ký túc xá cũng bất bình thay cô: “Sao lại như vậy, có thể khiếu nại không?”
“Thôi bỏ đi,” Lam Tiểu Tuyết nói, “Cũng chỉ là giúp sức làm một số công việc. Xong cả rồi.”
–
Âm thanh bên kia của Lam Tiểu Tuyết nghe có chút lớn, mẹ Lam nói chuyện cũng lớn, Lâm Chiết Hạ nghe rõ được bà hỏi một câu: “Triển lãm thạch cao của các con thế nào rồi…”
Bàn tay lướt điện thoại di động của Lâm Chiết Hạ dừng lại một chút, tiếp theo đó, giọng Lam Tiểu Tuyết tỏ thoải mái: “Rất tốt ạ. Triển lãm rất lớn, đến lúc đó con sẽ quay video cho mẹ xem.”
Vận đen giống như căn bệnh truyền nhiễm vậy.
Rất nhanh chuyên ngành của Lâm Chiết Hạ cũng có động tĩnh, khoa cô có tổ chức một cuộc thi hùng biện tiếng anh.
Giảng viên chuyên ngành không biết nghe tin từ đâu, gọi cô đến văn phòng, hỏi cô: “Nghe nói em từng tham gia cuộc thi hùng biện ở trường trước đây đúng không?”
“…”
Lâm Chiết Hạ nghĩ đến lịch sử huy hoàng của cô khi còn ở cấp ba, đã từng dũng cảm rồi đạt được giải nhất, không thể không thừa nhận: “Trước đây em có từng tham gia ạ.”
Giảng viên chuyên ngành dùng một giọng điệu lừa gạt mà nói: “Vừa lúc cuộc thi hùng biện lần này của chúng ta còn thiếu một người, em có muốn thử không?”
Lâm Chiết Hạ cũng không phải là sợ hãi, đơn giản chỉ vì cô lo lắng năng lực chuyên ngành của mình sẽ kéo chân đồng đội: “Em nghĩ, hay là cô trao lại cơ hội quý giá này cho người khác được không ạ?”
Giảng viên chuyên ngành đột nhiên cao giọng gọi tên của cô: “Lâm Chiết Hạ!”
“Cho em một cơ hội khác, em trả lời cô một lần nữa, em có muốn thử không?”
“…”
Nhìn thái độ này.
Nghe chừng là trốn cũng không thoát được rồi.
Cuối cùng Lâm Chiết Hạ vẫn gật đầu: “Vậy để em thử xem ạ.”
Các cuộc thi hùng biện ở trường đại học khác với ở cấp ba, tự do hơn, không có chủ đề cụ thể, tất cả mọi thứ đều có thể tự do thể hiện, phong cách không có giới hạn, yêu cầu duy nhất là sử dụng tiếng anh.
Các giảng viên chuyên ngành tìm cách kéo tất cả những người tham gia vào cùng một nhóm.
Vì thế Lâm Chiết Hạ cũng bắt đầu bận rộn, vừa bận tổ chức sinh nhật, vừa chuẩn bị cho bài hùng biện, hiện tại cô đang viết tạm bản thảo.
Một tuần trước sinh nhật, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Buổi tối bọn họ có tập trung nộp bản thảo lần một, nửa ngày trước khi nộp bản thảo, ở trong lớp Lâm Chiết Hạ có gặp một người bạn dự thi cùng lớp, là một nữ sinh tóc ngắn, cô bạn kia có vẻ rất vui vẻ, chủ động nói: “Buổi tối tiện thể để tôi nộp giúp cậu bản thảo luôn nhé? Như vậy cậu cũng không cần tốn công chạy đi nộp nữa.”
Buổi tối Lâm Chiết Hạ còn có việc khác cũng đang vội làm, vì thế nói: “Vậy làm phiền cậu rồi.”
Trong lúc giao bản thảo, Lâm Chiết Hạ thoáng nhìn thấy bản thảo trong tay cô ấy, chủ đề bài diễn thuyết của nữ sinh tóc ngắn là “Ước mơ”.
Tuy nhiên, vào buổi tối, giáo viên lại tag cô trong nhóm.
@Lâm Chiết Hạ
[Đề tài của em giống với một bạn khác cùng lớp, em hãy đổi đề tài khác rồi nộp lại nhé.]
Lâm Chiết Hạ nhìn thấy tin nhắn thì rất ngạc nhiên.
Cô không hỏi trong nhóm mà nhắn riêng cho giảng viên chuyên ngành: [Thưa cô, cho em hỏi một chút, đề tài của em trùng với bạn nào ạ?]
Giảng viên chuyên ngành: [Là Chu Đồng, không phải bản thảo của hai em cùng nộp một lúc sao, cô vừa nhìn, hai em chọn đề tài giống nhau.]
……
Trong đầu Lâm Chiết Hạ xuất hiện khuôn mặt của nữ sinh tóc ngắn kia.
Cô vô thức gõ một loạt các dòng chữ để biện minh: [Em có vô tình nhìn thấy chủ đề của bạn ấy, chủ đề ấy rõ ràng không giống với của em…]
Nhưng gõ được một nửa, cô lại xóa đi những lời giải thích này.
Chuyện này có lẽ sẽ không có bất kỳ kết quả gì, cô không có cách nào để giải thích, cũng không có bằng chứng thực tế. Giống như việc sau khi trưởng thành, vô hình chung sẽ có rất nhiều chuyện “không thể nói rõ” như vậy.
Lâm Chiết Hạ nghĩ thầm, thay vì dành thời gian để tranh luận, không bằng viết lại lần nữa, dù sao cũng chỉ là bản thảo sơ bộ, viết lại cái mới là được.
Buổi tối, cô tìm Trì Diệu ăn cơm.
Cô động được mấy đũa, vội vã trở lại ký túc xá để viết một chủ đề mới, nhanh chóng nói: “Em ăn no rồi.”
Trì Diệu ngạc nhiên trước lượng cơm hôm nay của cô: “Hôm nay em chỉ ăn có một chút như vậy thôi sao?”
Lâm Chiết Hạ: “Có vấn đề gì sao?”
Trì Diệu nhìn chén cơm của cô, không nói gì.
Lâm Chiết Hạ tiếp tục nói: “Con gái bọn em dạ dày nhỏ, ăn ít cũng là chuyện rất bình thường mà.”
Trì Diệu khẽ cười lạnh: “Bình thường em còn hận không thể ăn thêm hai chén cơm, bây giờ còn nói cái gì mà dạ dày nhỏ.”
“…”
“Dù sao em cũng đã ăn no rồi.” Lâm Chiết Hạ buông đũa xuống, “Nếu anh thấy không quen cứ tự mình ăn thêm một chén đi.”
Biểu hiện của cô vẫn như bình thường, nhưng với Trì Diệu, anh vẫn luôn có một loại thần giao cách cảm nào đó với cô.
Trì Diệu dời ánh mắt ra khỏi bát cơm trước mặt cô, hỏi: “Tâm tình của em hôm nay không tốt sao?”
Lâm Chiết Hạ: “…Vẫn rất ổn.”
Trì Diệu lại hỏi: “Em đã viết xong bài hùng biện chưa?”
Lâm Chiết Hạ do dự một giây.
Thật ra cô hoàn toàn có thể nói chuyện mình và người khác chọn đề tài “giống nhau”, nhưng tuổi hai mươi và mười tám không giống nhau ở chỗ, cô cũng biết mình nên trưởng thành hơn.
Từ nhỏ đến lớn, Trì Diệu luôn là người mà cô có thể dựa dẫm vô điều kiện, dù là bất cứ điều gì xảy ra, cô luôn có thể nói với anh.
Không thể nói cho Lâm Hà biết thì vẫn có thể nói cho anh biết, thậm chí không cần quan tâm rốt cuộc chuyện đó cô làm là đúng hay sai.
Nếu là cô của trước kia, chắc sẽ chửi bới cô gái tóc ngắn tên Chu Đồng kia, nhưng trong nháy mắt khi lời vừa nói ra miệng, cô không khỏi nghĩ đến bộ dáng Lam Tiểu Tuyết hôm đó khi gọi điện thoại cho người nhà.
Rõ ràng là rất mệt mỏi, nhưng cũng chỉ nói rằng mình “rất ổn”.
Có lẽ là do mang tâm trạng giống Lam Tiểu Tuyết, trong giây phút ngắn ngủi này, cô đã chọn một lựa chọn khác.
Cuối cùng Lâm Chiết Hạ nói: “Em vừa mới nộp bản thảo đầu tiên xong, lát còn phải tiếp tục viết tiếp, không có vấn đề gì lớn cả. Anh cứ ăn tiếp đi, em về trước đây.”
Bởi vì Lâm Chiết Hạ phải chọn đề tài mới nên lại bận rộn thêm mấy ngày đêm nữa.
Mấy ngày nay, Trì Diệu hẹn cô gặp mặt mấy lần, cô đều nói không rảnh.
Nhắn tin cho cô, cô cũng chỉ trả lời cho có lệ.
Bạn trai: [Bạn đang viết bài hùng biện à?]
Lâm Chiết Hạ: [Vâng.]
Bạn trai: [Lát nữa đợi anh tan học.]
Lâm Chiết Hạ: [Ừm ừm]
Chỉ là mấy từ “ừm ừm”.
Trì Diệu rất nhanh đã nhận ra cái gì đó.
Một lát sau, anh lại gửi tới một câu.
Bạn trai: [Lâm Chiết Hạ là đồ ngốc.]
Lâm Chiết Hạ viết bản thảo đến độ đầu óc mơ hồ, ngay cả Trì Diệu nhắn cái gì cô cũng không nhìn kỹ, lại thuận tay gửi qua mấy chữ “Ừm”.
[……]
Chờ cô phản ứng lại, đã qua hơn mười phút, cuộc trò chuyện nằm lặng lẽ trong hộp thoại.
Cô đang nghĩ xem nên gửi một cái gì đó để cứu vãn, hộp thoại lại nhảy ra hai từ: [Xuống dưới.]
Hai từ này rất quen thuộc, dường như cô đã nhận được vô số lần.
Lâm Chiết Hạ biết là không giấu được, cô lục đục thay áo ngủ, sau đó cầm chìa khóa chạy xuống lầu.
Thời điểm này đang là giờ cao điểm của lớp học buổi tối, trước khu kí túc của nữ sinh có rất nhiều người.
Cô chen ra khỏi dòng người, nhìn thấy người thiếu niên đang chờ ở ngã tư.
Trì Diệu đứng dưới ánh đèn đường, đưa cho cô một túi trái cây vừa mua ban nãy, lại lạnh lùng nói: “Giải thích một chút đi.”
“Để em giải thích” Lâm Chiết Hạ nhận lấy túi hoa quả kia, “Vừa rồi trầm mê vào việc học tập nên không nhìn rõ.”
“Em nghĩ anh sẽ tin sao?”
“…”
Chắc là sẽ không tin, người này còn khó lừa gạt hơn so với Lâm Hà.
Lâm Chiết Hạ cẩn thận nói: “…Em cảm thấy cái cớ này của em coi như có sách mách có chứng, anh không tin một chút sao?”
Một lát sau, Lâm Chiết Hạ chủ động đầu hàng: “Được rồi, em nói thật cho anh biết.”
Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, không có gì không thể nói.
“Chuyện là bản thảo đầu tiên mà em nộp lên bị trùng với người khác, cô bạn đó là người giúp em nộp bản thảo, hơn nữa lúc đưa cho cậu ta rõ ràng em thấy đề tài của cậu ta không giống em.”
Lâm Chiết Hạ tóm tắt lại mọi chuyện, “Cho nên gần đây em phải vội vàng viết lại.”
Khi cô nói chuyện, không tự giác được mà ôm chặt túi trái cây trong tay: “Em nghĩ rằng tất cả mọi người đều đã là người lớn, với lại gần đây anh cũng tương đối bận rộn, em có thể tự giải quyết được.”
Trì Diệu nhìn cô, nửa ngày sau vẫn không nói gì.
Ngay khi Lâm Chiết Hạ nghĩ có phải anh tức giận rồi không thì khuôn mặt Trì Diệu khẽ trùng xuống, anh giơ tay lên, ngón trỏ rất nhẹ chọc lên trán cô một cái, lại mắng cô một câu “Đồ ngốc”.
Lâm Chiết Hạ nhỏ giọng phản kháng: “Em không có ngốc, hơn nữa hôm nay anh đã mắng em hai lần rồi.”
“Em thật là…”
Trì Diệu “chậc” một tiếng, giọng nói của anh cùng tiếng ve sầu xung quanh hoà lẫn vào nhau, trong đêm hè oi bức thổi tới một trận gió, “…Chuyện gì cũng muốn tự giải quyết thì còn cần bạn trai là anh để làm gì?”