Dưới Mái Hiên

Chương 5: 5: Súp Ngọt




Editor: Soda Kem
Thành phố nhỏ phía Nam ngày mùa hè nhiệt độ nhanh chóng tăng cao, trong một đêm lên đến 35 độ.

Đi bộ dưới ánh nắng chói chang giải thích hoàn hảo cái gì gọi là mồ hôi như mưa.

Thể dục giữa giờ sau tiết học thứ 2 đương nhiên là cơn ác mộng của mọi người.

Tiếng nhạc dào dạt thanh xuân vang lên, đám học sinh không tình nguyện đong đưa chân tay dưới ánh mặt trời tàn bạo.

Bài tập gần cuối yêu cầu quay người về phía sau, đây là khoảnh khắc Chu Thanh Dao mong chờ nhất mỗi ngày.

Lớp 6 khối 11 chéo đằng sau lớp cô, các nam sinh đứng thành hàng theo chiều cao, cô gần như dễ dàng tìm thấy bóng dáng thiếu niên ở hàng sau cùng.

Nhiều lần như vậy, chưa từng thấy anh nghiêm túc vung tay đá chân lần nào, đều là qua loa có lệ.

Mà ở một đám nam sinh trông còn rất trẻ con, mái tóc ngắn cạo hai bên của anh đặc biệt nổi bật.

.

Truyện Đông Phương
Anh dường như rất ít mặc đồ màu sắc, cơ bản đều là đen trắng xám, ngẫu nhiên có một lần thấy anh mặc màu cam vẫn là đồng phục của trận đấu bóng đá tháng trước.

Đó là lần đầu tiên Chu Thanh Dao trắng trợn táo bạo nhìn chằm chằm anh, khán đài cách sân cỏ một đoạn khá xa, nhưng ánh mắt cô lại như keo dán trên người anh vậy.

Nhìn từng bước anh chạy trên mặt cỏ, dưới chân rê bóng linh hoạt, trên tay chỉ huy đồng đội, nhẹ nhàng vượt qua đối thủ.

Ngày ấy ánh nắng chói chang, thiếu niên hoạt động mạnh cả người mồ hôi nhễ nhại, anh tùy ý vén lên nửa đoạn dưới đồng phục quạt gió tán nhiệt, làn da màu lúa mạch ẩn hiện hình dáng từng khối cơ bụng.

Mặt Chu Thanh Dao nóng lên, nghiêng đầu nhìn sang nơi khác, khóe miệng không nén được gợi lên biên độ, cười rộ lên đôi mắt cong cong như trăng khuyết.

Âm nhạc trôi đi thật nhanh, mọi người đều đã đổi động tác, chỉ có một mình cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm nơi nào đó.

Cô hoảng loạn thu lại ánh mắt, cứng ngắc quay về vị trí ban đầu.

Tim đập dữ dội như sắp thoát ra khỏi lồ ng ngực.
....!

Tới gần cuối kỳ, lượng bài tập cũng ngày càng nhiều.

Chu Thanh Dao viết xong tờ bài thi cuối cùng, thần kinh căng chặt hoàn toàn thả lỏng lại.

Xoay chuyển cứng đờ cổ tay, cảm giác nhức mỏi như bị kim đâm vào xương cốt.

"Dao Dao."
Bên ngoài có người gọi cô, là ba Chu.

Chu Thanh Dao không nhanh không chậm thu dọn sách vở, lúc ra cửa nhìn thời gian đã 9 giờ.

Cho đến trước khi đi ngủ đều là khoảng thời gian hạnh phúc của cô.

Một mình, cô độc, vui vẻ.

Vừa bước tới phòng khách, hương rượu ngọt thanh xông vào mũi, đôi mắt u ám của cô lập tức sáng lên, nhanh bước chân chạy đến phòng bếp, nhìn thấy ba Chu đang bận rộn ở bệ bếp và một nồi to hầm món đặc sản của Giang Châu, rượu nếp hấp trứng gà.

Rượu nếp còn gọi là Cửu Nương, ở các nơi khác thích thêm bánh gạo hoặc bánh trôi làm món chính, nhưng Giang Châu lại thích dùng làm bữa ăn khuya.

Cách làm rất đơn giản, một nồi nước, mấy muỗng to rượu nếp, lại đánh vào hai ba quả trứng gà khuấy đều, chờ hỗn hợp trứng rượu hoà quyện lại cho thêm chút đường đỏ, hoàn thành một chén rượu hấp trứng thơm nức mũi.

Lý Tuệ đưa Chu Thanh Tiện đến khu vui chơi, đêm nay trong nhà chỉ còn lại hai cha con.

Trên bàn cơm, ba Chu ngồi đối diện Chu Thanh Dao, trước mặt mỗi người có một chén canh nhỏ.

Súp ngọt nóng bỏng phải thổi nguội mới ăn được, đầu lưỡi như bị hoả thiêu phỏng rát, lưng áo lấm tấm mồ hôi.

Ba Chu ngẩng đầu nhìn cô, "Ba để lại cho Trương gia gia một phần, con ăn xong đưa qua đi, cảm tạ ông ấy hàng ngày quan tâm con."
Cô vừa mới uống một ngụm lớn, nhấm nháp vị rượu êm dịu, nhàn nhạt "Vâng".

Một chén lớn đã uống cạn, nếu không phải sức ăn quá kém cô thật sự muốn uống thêm hai chén, cảm giác dạ dày đã no căng nhưng lòng vẫn chưa đã thèm.

Trương gia gia là bạn tốt của bà nội cô, mọi người đều ở cùng một tiểu khu, nhà cô là loại hình hộ nghèo ở dãy phía trước, 10 căn phía sau diện tích gấp đôi, đó là phúc lợi của cán bộ trong truyền thuyết.

Trước khi về hưu Trương gia gia là chủ phó một công xưởng, gia cảnh rất giàu có, nghe nói con trai con gái ông là giáo viên và luật sư, cũng rất hiếu thảo và quan tâm ông ấy.


Nhưng Trương gia gia tính tình cổ quái, sau khi bạn già qua đời mấy năm trước, mặc kệ người trong nhà an ủi khuyên nhủ như thế nào, ông nhất quyết không muốn đến ở cùng con gái mà sống một mình trong căn nhà cũ này.

Chu Thanh Dao nhỏ gầy, nồi niêu thủ công do thế hệ trước để lại là rất nặng, cô cố hết sức bưng nồi súp đi từng bước cẩn thận.

Quãng đường chỉ 200 mét mà như thể đi mấy giờ mới đến nơi, ban đêm tối lửa tắt đèn, đèn đường cũ kỹ của tiểu khu phát ra ánh sáng mờ, có mấy cái còn bị hỏng, cô gần như mò mẫm trong bóng tối suốt quãng đường.

Nhà Trương gia gia ở tầng 4, cô dùng hết lực leo lên, chờ nhìn đến bảng kí hiệu số 4 thì người cũng kiệt sức rã rời.

"Trương gia gia?"
Hai tay cô bưng nồi súp, không thể gõ cửa, chỉ có thể ở bên ngoài lên tiếng gọi, âm thanh vang vọng quanh quẩn khắp hàng hiên.

Nhưng gọi một hồi lâu, bên trong cũng không có chút phản ứng nào.

Trong đầu Chu Thanh Dao thoảng qua dự đoán, không có ai ở nhà sao?
Cô kiên nhẫn đợi một lúc, vừa định rời đi thì đột nhiên phát hiện cửa không đóng chặt, hơi lạnh từ kẹt cửa truyền ra, cô hắng giọng lễ phép nói, "Trương gia gia, con đi vào nha."
Trước mắt chỉ có thể dùng chân, cô nhẹ nhàng đá cánh cửa ra, luồng hơi lạnh sảng khoái như một cơn gió xuân cuốn đi cái nóng ẩm, cảm giác như đi vào thiên đường.

Không gian nhà ở rất lớn với bốn phòng ngủ và hai sảnh, chiếc điều hoà ở góc phòng khách đang phả ra từng đợt khí lạnh chiều lòng người.

Chu Thanh Dao đặt nồi trong tay lên bàn ăn, đứng tại chỗ nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn không thấy ai.

Cô không khỏi thắc mắc, đã trễ thế này trong nhà không có ai, cửa cũng không khoá, một cụ già neo đơn có thể đi nơi đâu?
Đột nhiên, một tiếng "Ầm" lớn vang lên.

Cô gái nhỏ giật mình chậm rãi đi đến WC tìm kiếm âm thanh.

Cửa WC là cánh trượt, qua ánh đèn mờ ảo thấy bóng người mơ hồ đang lay động ở bên trong.

Cô dán tai lên cửa nghiêm túc nghe một lát, bên trong thỉnh thoảng truyền ra âm thanh công cụ va chạm cùng với tiếng nước rầm rầm, Chu Thanh Dao tái mặt hoảng sợ, ngập đầu óc là những tin tức bi3n thái vào nhà cướp bóc giết người diệt khẩu.

Trời ơi!
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Chu Thanh Dao xoay vòng vòng tại chỗ như kiến bò trên chảo nóng, đầu óc loạn thành cuộn chỉ rối.

Nhưng chờ cô bình tĩnh lại, hoài nghi từ từ tiến sát vào hít cái mũi nhỏ, xác định không có mùi máu tươi khó nghe mới yên lòng.


Cô gõ cửa rất nhẹ, "Trương gia gia, ông có trong đó không?"
Không có tiếng phản hồi, chỉ có âm thanh nước chảy cuồn cuộn không ngừng.

Chu Thanh Dao chuẩn bị đẩy cửa tìm tòi đến tận cùng, nhưng theo bản năng phòng vệ, cô chạy đến phòng bếp lấy một con dao nhỏ, lòng bàn tay run rẩy cầm chuôi dao để trước ngực nâng cao trạng thái cảnh giác.

Sau đó, cô hít sâu một hơi từ từ kéo cánh cửa ra, kéo đến một nửa mơ hồ thấy một thanh niên để ngực trần đưa lưng về phía mình đang sửa vòi nước.

Hắn có làn da màu mật và bả vai rộng lớn, khi cánh tay cường tráng dùng lực, cơ bắp phía sau lưng nhô lên đường cong rắn chắc, rất có mỹ cảm.

Toàn thân cô căng thẳng, một tay giơ đao, giọng nói tràn tới cổ họng, "Này."
Tiếng nước quá lớn hoàn toàn bao phủ giọng nói của cô.

Ngay ở lúc đang tiến thoái lưỡng nan (*), cánh cửa phòng sách đột nhiên mở ra, phía sau truyền đến âm thanh già nua của Trương gia gia, "Dao Dao tới à."
(* rơi vào thế khó, không biết làm gì cho phải...)
"Người có tuổi rồi tai thật kém mà, ông còn tưởng rằng là ảo giác."
Giọng ông cụ thuần hậu ồm ồm, người thanh niên trong WC nghe tiếng quay đầu lại.

Chu Thanh Dao thấy rõ người nọ, cả người cứng đờ tại chỗ, trên tay mất lực, dao nhỏ suýt chút nữa rơi xuống.

Thiếu niên nhìn thấy cô gái nhỏ đầy mặt kinh ngạc giơ đao đứng ở cửa, anh nhíu mày sửng sốt một giây.

"—— Cô."
Lời kế tiếp còn chưa nói ra, tay buông lỏng còn chưa sửa xong vòi nước "Bang" một tiếng rơi trên mặt đất, ống nước vỡ ra, một dòng nước mạnh đổ ập xuống người thiếu niên, quần jean hoàn toàn ướt đẫm.

Trình Tiêu hơi khép mắt, kìm nén xúc động muốn mắng người.

Anh ngăn chặn dòng nước đang loạn phun bốn phía, hai tay lưu loát nhanh chóng khoá lại chốt mở.

Anh chậm rãi đứng dậy, tuỳ ý rút khăn lông sạch sẽ quàng lên sau cổ, giọt nước trên đỉnh đầu vẫn đang tí tách rơi xuống.

Chu Thanh Dao còn chưa hết bàng hoàng, thiếu niên đã bước tới gần cô, thân thể gầy gò đứng trước thân thể cao lớn cường tráng yếu ớt như con kiến có thể bị tuỳ tay bóp ch3t.

Cô ngơ ngác ngước mắt nhìn thiếu niên tr@n trụi cơ ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Trình Tiêu đoạt lấy dao nhỏ trên tay cô, lưỡi dao sắc bén phát ra tia sáng lạnh lẽo.

Anh cúi đầu hừ cười, "Cô đúng là có nhiều dũng khí cầm đao."
Chu Thanh Dao: "....."
....!
Trên ghế sô pha trong phòng khách, Trương gia gia bưng chén thưởng thức tế phẩm mỹ vị Chu Thanh Dao trèo đèo lội suối mang đến, cười tủm tỉm đánh giá vị ngọt của súp rất vừa miệng.


Nhưng trong đầu Chu Thanh Dao cứ "Ong ong", có quá nhiều điều không rõ ràng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, hay liệu có nên hỏi hay không?
"Trương gia gia."
Cửa phòng ngủ mở ra, thiếu niên thay đổi quần dài màu đen rộng thùng thình, vừa đi vừa dùng khăn lông lau khô nửa người trên tr@n trụi, "Đèn trong phòng ngài hỏng rồi, lần sau cháu sẽ tới thay."
Chu Thanh Dao chỉ liếc một cái, ánh mắt chạm đến điểm đỏ trước ngực anh, mặt nóng bừng bừng, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn thẳng.

Trương gia gia nhìn cô gái nhỏ đang ngượng ngùng, túm lấy áo ngắn tay trên sô pha ném lên người anh, "Ăn mặc kiểu gì vậy."
Trình Tiêu liếc nhìn thiếu nữ ngồi trên sô pha, nghe lời ông mặc quần áo vào.

"Cháu đi đây."
Anh chào tạm biệt rồi xoay người đi đến cửa.

"Chờ chút."
Trương gia gia gọi anh lại, dù sao cũng làm lãnh đạo nửa đời người, giọng nói của ông vẫn rất có uy lực.

"Ta không uống hết một nồi lớn này, cậu ngồi xuống uống giúp ta hai chén đi."
Thiếu niên nhìn nước súp màu đỏ sậm, anh không có hứng thú với thứ đồ ngọt ngấy này, nhẹ giọng từ chối, "Không uống, cháu còn rất nhiều việc phải làm."
"Cậu làm cái gì ta còn không biết, toàn những thứ đâu đâu, không có việc nào là quan trọng cả."
Trương gia gia không cao, hơi béo, tóc mai hơi trắng, nhìn dáng vẻ ngoài 60 tuổi.

Ông luôn dùng gương mặt hiền từ đối đãi Chu Thanh Dao, nhưng khi ánh mắt sắc bén kia rơi trên người Trình Tiêu, vừa đau lòng vừa bất lực, còn xen lẫn một chút buồn bực hận sắt không thành thép.

Thiếu niên bị ông cụ phóng tới ánh mắt xem thường, muốn cười không dám cười, "Ngài phê bình đều có lý."
Anh chân dài đi hai bước đã tới cửa, tay còn chưa sờ lên then chốt, phía sau Trương gia gia liền treo giọng âm dương quái khí nói: " Cậu đi đi, ngày thường ngay cả bóng người cũng không thấy, vừa tới đã vội vàng rời đi, haiz, lời lão già này nói không có trọng lượng nữa rồi, cũng không biết ông nội cậu trên trời có linh thiêng nhìn thấy cảnh tượng này có thất vọng buồn lòng hay không...!"
Trình Tiêu đứng đối diện cửa phòng, đầu lưỡi lướt qua môi dưới dùng sức đỉnh má phải, ngay sau đó khẽ thở dài thỏa hiệp trở về sô pha.

"Ngài thắng."
Trương gia gia chiêu này lần nào cũng dùng được, khoe khoang nhướng mày.

Sớm biết nhóc con Trình Tiêu này nhìn hung hãn thật ra rất mềm lòng.

Trước kia sau khi ba mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời, anh vẫn luôn ở cạnh ông nội bị bệnh nặng, từ nhỏ đã chịu rất nhiều đau khổ.

Mấy năm trước ông nội anh mất, người thân còn sót lại ngoại trừ người chú không chuyện ác nào không làm thường xuyên phải vào cục cảnh sát chuộc tội kia, cũng chỉ có Trương gia gia là người dõi theo anh từ nhỏ đến lớn.

Một đứa trẻ không có bối cảnh muốn có chỗ đứng ở thành phố này, chỉ có thể sớm dung nhập vào xã hội tiếp thu hiện thực tàn phá, nếu không phải di nguyện của ông nội anh là yêu cầu phải học hết cấp 3, phỏng chừng anh đã sớm bỏ học từ lâu.

...
_____________
[Soda]
Dao Dao: Crush thật mlemm...!
[Ngày mai có chương tiếp theo, các bác vote cho tui điiii ].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.