Dưới Mái Hiên

Chương 55: 55: Bí Mật




Khoảng thời gian này, cô lại bắt đầu chong đèn học thêm đến khuya.

Không chỉ có cô, Trình Tiêu cũng trở về rất khuya.

Có khi cô dựa vào bàn trà để ngủ, anh sẽ ôm cô về giường, trong mơ cô cũng không quên trêu chọc anh, mơ mơ màng màng gặm c ắn người anh, nhưng chờ khi người đàn ông đáp trả lại thì cô lại chẳng có tiền đồ cả người đều mềm đi, cuối cùng ngồi phịch ở trên người anh, nặng nề ngủ mất.

Một đêm kia, cuối cùng cô cũng làm bài tập xong, cô bỏ bút xuống, duỗi lại thắt lưng, ngẩng đầu nhìn lên tường đã một giờ sáng rồi.

… Trình Tiêu vẫn chưa về.

Vừa tính lấy điện thoại ra gọi cho anh thì bên ngoài phòng vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ mở cửa.

Anh mặc một cái áo lông màu đen, tóc cũng dài ra không ít, tóc đen hỗn loạn, hai tròng mắt đỏ lên, hiện đầy tơ máu, cả người đều trông rất mệt mỏi.

“Còn chưa ngủ sao?”
Chu Thanh Dao không lên tiếng, đứng dậy đến gần anh.

Anh vừa mới kéo khóa áo xuống, thì có một đôi tay mềm mềm vuốt v e eo của anh, bên trong là một lớp áo mỏng, cũng rất mềm dẻo, người anh tỏa ra độ nóng rất ấm.

“Làm sao thế?” Trình Tiêu cúi đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn.

“Em không thể hỏi anh, anh làm gì sao?”
Anh kéo ra một nụ cười, “Có thể, nhưng anh sẽ không nói thật.


Sống chung với nhau lâu như thế, hai người đã sớm tạo thành một loại ăn ý chung với nhau.

Trình Tiêu sẽ không nói dối, cho nên một khi đụng phải chuyện anh muốn giấu diếm, anh sẽ trực tiếp nói với cô, anh sẽ lừa cô cho nên không nên hỏi.

Giống như trận đấu quyền anh ngầm hôm đó, anh về nhà với mặt mũi bầm dập, đương nhiên là trốn sự hỏi han, lải nhải của cô.

Anh ngồi phịch trên giường, mặc cho cô phát ti3t cảm xúc của mình, một tay kéo lấy cô để gần với vị trí lồ ng ngực của mình.

“Anh sẽ không lừa gạt em, nhưng có một số chuyện, anh không muốn để em biết, em tin tưởng anh, chỉ tin tưởng anh, được không?”
Cô im lặng một lúc lâu.

“Được.



Về chuyện tin tưởng anh này, cô chưa bao giờ thay đổi.


Hai người ngồi đấy ôm ấp nhau một hồi, anh lại ôm cô lên giường, nhẹ nhàng hôn từ trán cô xuống dưới, cắn vào xương vai xanh mảnh khảnh của cô.

Thân thể cô gái nhỏ mềm như nước, hai tay túm lấy vạt áo anh, hô hấp nhẹ nhàng run lên.

Nhưng vừa mới hài hòa với nhau trong suy nghĩ thì đột nhiên động tác của anh ngừng lại, dừng mất vài giây, anh vô cùng mệt mỏi xoay người nằm xuống, người nằm thẳng trên giường, tay che mắt lại mấy giây sau, hơi thở nhẹ nhàng đều đều vang lên.

… Anh đang ngủ.

Xưa nay anh là người rất thích sạch sẽ, nhưng giờ lại không tắm rửa thay quần áo gì, thậm chí giày cũng không cởi đã nằm xuống ngủ mất.

Chu Thanh Dao ngây ra từ trên giường đứng dậy, nhìn mặt anh, trong lúc vô tình nhìn thấy trên cổ tay anh có chỗ ứ máu, từ hồng đã thành đen.

Trong lòng cô nổi lên một thứ gì đấy, bỗng nhớ đến mấy ngày nay anh đi sớm về trễ, thường luôn bận rộn đến nửa đêm mới trở về, ngủ mấy tiếng lại thức dậy đi làm, sáng sớm đến công trường bán sỉ làm công, quay về làm điểm tâm cho cô, đưa cô đến trường.

Cô nghĩ, anh thật sự rất rất mệt.

Ngoài phòng tiếng gió lớn rít rào, cô ngồi trên giường hết nửa ngày, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường cởi giày cho anh, từ mắt cá chân anh đến lưng đều có dấu vết thương, miệng vết thương xanh xanh tím tím, gan bàn chân bị đọng bọt nước lớn nhỏ không đồng đều, nhìn đã cảm thấy rất đau.

Hơn một giờ sáng, cô lấy một chậu nước ấm, dùng khăn lông thấm nước ấm lau mặt cho anh, lại dùng thuốc tiêu độc bôi loạn trên vết thương anh, trên chân có mấy dấu bọt nước, cô cẩn thận bôi thuốc tiêu độc, lại dán lên từng chỗ một.

Người đàn ông nằm ngủ say như người đẹp ngủ trong rừng, động tác nhẹ nhẹ vẫn chẳng chút lay động gì đến anh.

Sau khi tắt đèn.

Cô đắp chăn cho anh, người vừa mới tiến vào trong chăn, đã bị anh nghiêng người ôm vào lòng.

Hôn lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn/
“Dao Dao, thật ngoan.



Lúc nghỉ trưa.

Lần trước đứng chờ cô ở ngoài cửa đến giờ Hồ Mộng vẫn còn đang vô cùng tức giận vì phải nghe thầy Cao Mật nói nhiều, nhưng Chu Thanh Dao ngồi bên cạnh cửa sổ lại chẳng nghe vào chữ nào.

Đầu óc cô đều là gương mặt đẹp trai nhưng mệt không chịu nổi của chàng thiếu niên kia, ngồi nghĩ một hồi, nghĩ đến tim liền thấy đau.


Cô bỗng nhiên đứng dậy chạy nhanh ra khỏi phòng học.

“Dao Dao, Dao Dao.

” Hồ Mộng đuổi theo phía sau gọi tên cô.

Lớp 12/6, lớp nổi tiếng xấu nhất trong giới giáo viên, được sếp ở cuối hành lang, vừa cô độc lại thần bí.

Chu Thanh Dao vội vàng vọt vào phòng học, bên trong các nam sinh đang quây quần đánh bài với nhau.

Kỳ Hạ đang ngắm cảnh bên ngoài nghe thấy tiếng động thì nhìn sang, đôi mắt sáng lên, đá vào ghế của Tóc Trắng một cái.

Tóc Trắng đang vui vẻ, quay đầu lại vẻ mặt hung thần ác sát muốn mắng chửi người, Kỳ Hạ nhếch cằm lên, cậu ấy đưa mắt nhìn sang, bỏ lá bài trong tay xuống đứng thẳng người dậy, “Chị dâu!”
Trên hành lang, Kỳ Hạ dưa vào lan can hút thuốc, Tóc Trắng lộ ra vẻ mặt chân chó, Chu Thanh Dao muốn nói lại thôi, Hồ Mộng tránh phía sau cô giả chết.

Cô nhỏ giọng hỏi: “… Hôm nay Trình Tiêu có đi học không?”
“Tiêu Gia?”
Tóc Trắng nói: “Đã vài ngày chưa gặp anh ấy rồi.


Lòng Chu Thanh Dao trầm xuống.

Quả nhiên, mỗi ngày đều cũng cô đi học đều chỉ để cô an tâm hơn, một tuần tuyết rơi lớn nên tất cả các hoạt động ngoài trời đều hủy bỏ, mất đi rất nhiều việc làm, cô cũng không xác định được là anh có lên lớp hay không.

“Vậy hai người có biết anh ấy ở bên ngoài làm gì không?”
Tóc Trắng quay đầu lại nhìn Kỳ Hạ, lại quay đầu sang nhìn Chu Thanh Dao, “Tôi cũng tò mò lắm, nhưng tôi cũng không thể liên lạc được với anh ấy.


Cô mím chặt môi, “Ừm, quấy rầy rồi.


Hồ Mộng vẫn rất sợ hãi Tóc Trắng, sợ hãi rụt rè đi phía sau cô, hai người thong thả đi được vài bước, Tóc Trắng không biết nhớ đến cái gì, đột nhiên cất cao giọng gọi cô lại.

“Cậu trở về nói với Tiêu Gia một tiếng, về chuyện cậu tham gia thi đấu cả nước, bố tôi nói trường học có thể giúp cậu chịu hơn phân nửa tiền chi phí, để anh ấy đừng vội đi khắp nơi kiếm tiền.


“!!!”
Chu Thanh Dao hoàn toàn ngây ngốc.


Kỳ Hạ hít sâu một hơi, bất chợt đá lên đùi Tóc Trắng một cái, “Não cậu thật tàn nha.


Tim cô như ngừng đập, tiếng không biết từ chỗ nào vọng đến, “… Trình Tiêu đã biết rồi?”
Tóc Trắng cứng đơ người tìm ra manh mối, “À.


“Cái gì, lúc nào?”
Cô nghe thấy giọng mình run lên.

Lúc này Tóc Trắng mới phản ứng lại, bản thân cậu hình như mới làm một chuyện ngu ngốc rồi.

“Thế… chắc là một tuần trước đi…”
Hai cánh môi cô run lên, hoàn toàn mất luôn tiếng nói.

Mấy ngày nay đều là nghi ngờ hay là những chuyện nghi ngờ nhỏ xâu chuỗi lại với nhau, trong chớp mắt đã hiểu rõ tất cả.

Bắt đầu từ tờ năm ngàn được cất trong túi xác của cô.

Bí mật này, quả nhiên hiểu rồi.


Chu Thanh Dao trốn học, một bên đang gọi điện nhưng không ai bắt máy, một bên chạy như điên từ trường học đến quán bar.

Buổi chiều vẫn chưa mở cửa, nhưng vận khí cô tốt gặp phải Thang Viên và Du Điền chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.

Du Điền nhìn thấy cô trước, chọc chọc vào cánh tay mập mạp của Thang Viên: “Đấy không phải bạn gái của Tiêu Gia sao?”
Thang Viên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cô gái tóc đen rơi rớt ra ngoài đang hổn hển chạy đến, đứng trước mặt mình.

Do vận động mạnh nên gò má trên mặt cô cũng đỏ lên, cố gắng ổn định hô hấp đang dồn dập của mình.

“Xin hỏi… Mọi người có biết Trình Tiêu đang ở đâu không?”
Mặt Thang Viên hơi biến sắc, chột dạ sờ sờ mũi, mất tự nhiên nói tránh sang chuyện khác, “Sau cô lại chạy đến đây, hôm nay không có lớp sao?”
“Anh Thang Viên, anh biết có đúng không?”
Anh do dự một chút, lộ vẻ mặt khó xử, “Không phải anh không nói, nhưng nếu việc này để Tiêu Gia biết, anh ấy chắc chắn sẽ giết anh.


Chu Thanh Dao gấp đến mức muốn khóc lên.

Nước mắt đọng trên khóe mắt cô, “… Cầu xin anh… em… em không tìm thấy anh ấy… em không tìm thấy anh ấy…”
Thang Viên khó xử gãi gãi đầu, nhìn đôi mắt phiếm hồng của cô, lại nhìn thấy trời đầy mây đen, anh ngửa đầu thở dài.

“Ai da, chết thì chết thôi vậy.




Khu bảo tồn thiên nhiên Giang Lăng nằm ngoài vùng ngoại ô Giang Châu.

Núi Thái Lăng là nơi có cảnh du lịch nổi tiếng, ngọn núi cao hơn nghìn mét, trong những đám mây vô tận những ngọn núi hệt như lưng rồng, cả thế giới bị mây mù bao vây, đẹp giống hệt tiên cảnh.

Từng bông tuyết nhỏ xíu rơi xuống, trên không trung như treo thêm một tấm màn che, gió Bắc lạnh thấu xương, sương mù màu xám bạc đang rong ruổi chạy chơi trên bầu trời.

Chân núi, một đám công nhân khuân vác quần áo lôi thôi khiên từng bao cát đá, từng bước từng bước, thật cẩn thận giẫm lên những bật thang đi lên sườn núi.

Cô mặc đồng phục, không che dù, để cho gió tuyết dần bao phủ lấy mình.

Giẫm lên những bông tuyết đã rơi thật dày, ý thức cũng dần mơ hồ, mọi thứ trước mắt hầu như đều biến thành một bức tranh cảnh đẹp
“Trình Tiêu.


Tiếng kêu của một vị lớn tuổi.

“Bên này cậu cũng dọn đi lên đi!”
Tim của cô chớp mắt đã vọt thẳng đến cổ họng, ung dung mà run rẩy xoay người lại, ánh mắt có thể nhìn được, chàng trai của cô, mặc áo khoác màu xám tro che kín người, tóc đen bị gió thổi loạn, làn da ngâm đen bị đông lạnh thành từng khối hồng hồng, môi cũng bị lạnh đến trắng bệch.

Anh cúi người khiêng một bao cát nặng lên, quay người lại, đã thấy cô gái nhỏ đứng trong trời gió tuyết.

“Ba!”
Bao cát rơi xuống đất như lên tiếng trả lời.

Ánh mắt Chu Thanh Dao trống rỗng nhìn anh, c ắn môi dưới cô nén nước mắt lại, bên tai đều là lời nói của Thang Viên.

“Muốn kiếm tiền để sống, mệt cũng rất mệt, anh ấy cố ý muốn đi, nói mau chóng kiếm nhiều tiền một chút, anh khuyên thế nào cũng vô dụng.


“Mỗi ngày trước khi anh ấy về nhà, đều sẽ đến nhà trọ của anh tắm rửa thay quần áo, chắc là không muốn em lo lắng.

“Mỗi lần anh hỏi anh ấy có mệt không, anh ấy đều nói, không sao cả bởi vì đều đáng giá.


Cõi lòng cô đã tan nát hết rồi.

Từng giọt từng giọt nước mắt tràn ra, cô không muốn anh thấy, hai tay che mặt, không dừng lại khóc to lên.

Cuối cùng.

Cô vẫn trở thành gánh nặng cho anh.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.