Dưới Một Bầu Trời

Chương 6



Tiết học đầu tiên kết thúc vào mười một giờ đúng.

Trần Tâm vui vẻ nở nụ cười, cô ôm cặp đứng giữa bục nói: “Cảm ơn các bạn đã giúp cô hoàn thành buổi học thật tốt.”

“Chào cô.” Cả lớp đồng thanh hô lên một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn cô giáo xinh đẹp rời khỏi cùng với thầy chủ nhiệm bọn họ.

“Này này, cô Gabriel đẹp quá mày nhỉ.” Đợi cho bóng dáng hai người biến mất hẳn, một thanh niên mới lon ton chạy vào hét lên.

“Hô hô, nhìn đã mắt!”

“Này, bày ra vẻ mặt biến thái gì vậy hả! Cô Gabriel là hoa có chủ rồi!” Thế Duy gầm lên một câu làm cho cả lớp hết hồn. “Bộ không thấy mặt thầy như nở hoa hả? Ối trời, đúng là một bọn ngu!”

“Ha ha, thầy mê cô rồi!” Một người khác lại hào hứng hô.

“Hây hây, đừng có đoán bừa nữa, vài tháng nữa trường tổ chức du lịch rồi rủ cô đi chung đi.”

“...”

Cả lớp cứ nhao nhao như vậy, thật ra nếu nói cảm tình ban đầu của bọn họ đối với Trần Tâm thì đó là vẻ bề ngoài của cô thôi, chứ tình cảm thân thiết thì cũng không phải là tốt bằng đối với Thái Anh.

Nghe người ta nói phụ nữ Anh quốc vừa đẹp vừa dịu dàng, mang hơi thở mềm mại quyến rũ, quả thật không sai chút nào. Tuy rằng vừa nhìn Trần Tâm đã biết được cô không phải là người gốc Anh, nhưng cái uyển chuyển ngọt ngào của người phụ nữ Anh giống như đã ngấm ngầm thấm vào tận xương tủy của cô vậy, một nụ cười thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy lưu luyến rồi.

Vả lại, mặc dù giọng nói của cô thật sự khó nghe, nhưng bài học cũng rất dễ hiểu, nhất là cô giáo Gabriel này cũng rất dễ thương. Mỗi khi có người nào không hiểu, cô sẽ rất vui vẻ mà giảng lại, lần giảng thứ hai cũng không nhàm chán mà còn thú vị hơn nữa. Suốt gần hai tiếng đồng hồ cũng không gây khó dễ cho bọn họ, nhất là khi bọn họ hỏi chuyện lệch đề tài, Gabriel cô cũng không trách, mà ngược lại còn cười đùa đáp lời.

Có lẽ những yếu tố trên là những thứ mà học sinh thời nay ưa thích, cho nên bọn họ mới mến cô như vậy.

Mà lúc này, Trần Tâm cũng không mấy để ý chuyện đó.

Buổi sáng lịch học của sinh viên chỉ có một tiết, còn chiều thì hai tiết, mỗi tiết sẽ kéo dài hai tiếng đồng hồ. Bởi vì AMA đề cao việc tự học của sinh viên cho nên mới ra lịch học ít như thế, vừa thoải mái cho sinh viên, tạo điều kiện giúp cho sinh viên có hứng thú với bài học hơn, vừa để cho sinh viên có thời gian tự bồi dưỡng mình hơn nữa.

Trên lớp chủ yếu chỉ cho sinh viên những kiến thức bình thường của những khóa kiểm tra, nhiệm vụ của bọn họ chính là tự mình về nhà nghiên cứu thêm để đạt điểm tốt. So ra với các trường đại học hiện thời trong nước thì có vẻ AMA đã làm rất tốt vấn đề này, bởi vì trong các kì kiểm tra cơ bản hay nâng cao, AMA luôn đứng trong số những trường có thành tích cao nhất.

Thái Anh nói, phải có bầu không khí thoải mái thì tinh thần học tập mới tốt được. Trần Tâm vô cùng tán thành.

Đến giờ tan trưa thì Trần Tâm cũng muốn đi ăn, thế là cô được Hoàng Thái Anh tận tình đưa đi tham quan khắp nơi rồi đến phòng ăn của trường dùng bữa.

Phòng ăn của trường nằm sau khu nhà chính, giống như là cách biệt hẳn với ngôi trường này vậy. Bao quanh nó chính là một khoảng sân rộng rãi, được đặt rất nhiều bàn ăn và ghế ngồi, khoảng sân chính là nơi ăn uống nếu như bên trong không còn chỗ ngồi.

Khi vừa nhìn thấy phòng ăn còn có hai tầng trên nữa, trên mặt Trần Tâm cũng đầy dấu chấm hỏi, cô hỏi Thái Anh vì sao không được gọi là “nhà ăn” mà lại gọi là “phòng ăn”.

Anh cười đáp: “Bởi vì lầu trên là nơi nghỉ ngơi của giáo viên, diện tích của phòng ăn bên dưới cũng chỉ bằng một phòng học thôi, cho nên mới không gọi là nhà ăn.”

Đúng là phòng ăn ở dưới chỉ bằng một lớp học bình thường, nhưng bởi vì màu sắc sơn tường và cách bố trí cho nên khi nhìn vào mới thấy nó rộng.

Trần Tâm dạo một vòng với Thái Anh, lúc này sinh viên xuống dùng bữa cũng rất nhiều. Ở đây đa số là những sinh viên lười trở về nhà xa, hoặc là muốn tiết kiệm tiền, hoặc là nhiều lý do khác nhau sao đó mới xuống đây ăn. Phòng ăn của trường mà, bao giờ cũng rẻ hơn rất nhiều so với quán xá bên ngoài.

Khi Thái Anh dẫn cô vào phòng ăn chính để chọn món, Trần Tâm nhìn thực đơn các món ăn có hôm nay, cuối cùng cô chọn một tô mì bò.

Lúc đó, Thái Anh bất chợt nhớ đến ngày gặp được cô khi còn ở Anh, cũng trong một quán mì Ý với một người đàn ông ngoại quốc.

Thái Anh đưa cô đến một bàn ăn tương đối rộng rãi ở góc phòng, anh hỏi: “Em rất thích ăn mì à?” Nói ra ngày xưa anh cũng thường bắt gặp cô ngồi ở sân bóng rổ ăn mì ly, chẳng lẽ cô không ngại mặt mọc mụn?

“Tương đối.” Cô cười đáp: “Tính ra thì trước khi về nước em đều ăn mì qua bữa.”

“Ồ.” Anh gật gù rồi cũng không thêm lời nào nữa.

Trần Tâm nhìn đĩa cơm thịt của anh, cô cũng không nói nhiều nữa, bắt đầu dùng món mì của mình.

Ăn được mấy miếng, lúc này điện thoại cô bỗng nhiên reo lên, nhìn dãy số lạ hoắc, Trần Tâm nhanh chóng lau miệng rồi bắt máy: “Gabriel xin nghe?” Vẫn là âm điệu tiếng Anh ngọt ngào.

“Gabriel, anh là Waldo, em đang ở đâu? Chúng ta cùng dùng cơm trưa nhé?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói êm ấm của Waldo, Trần Tâm hơi giật mình, cô bất giác nhíu mày.

“Em không có ở cơ quan, em đang dùng bữa với đồng nghiệp, khi khác có dịp rồi cùng nhau đi.”

Đầu dây bên kia yên lặng một chút, hiển nhiên đối phương không hiểu vì sao cô lại khó chịu, cả Hoàng Thái Anh đang ăn cũng liếc mắt lên nhìn.

“Gabriel, em đang ở đâu?” Vẫn là câu hỏi đó, lần này giọng của Waldo trầm xuống mấy phần.

“Tối em sẽ gọi lại anh.” Trần Tâm thở dài rồi dứt khoát cúp máy. Cô ghét nhất là bị làm phiền bởi những người như Waldo.

Mặc dù hai người đối với nhau cũng không tệ, nhưng Trần Tâm rất lười khi phải nói chuyện với anh ta khi không cần thiết. Nhất là khi cô đang có công việc như vậy, cô không muốn phải gặp bạn trên giường của mình ngoài phố hay phải đối mặt với anh ta trong khoảng thời gian riêng tư rảnh rỗi tốt lành của mình.

Lúc ban đầu qua lại với nhau, Trần Tâm đã nhắc nhở anh ta đừng nên tìm cô khi cô đang đi làm, hoặc là tỏ vẻ thân thiết lắm khi gặp ngoài phố. Điều đó khiến cô cảm thấy rất kì cục, bởi vì cô và anh ta không có tình cảm gì cả, mối quan hệ chỉ duy trì trên cơ sở tình dục mà thôi.

Ngoài thời gian buổi tối nói qua nói lại đôi câu và trực tiếp đến gặp mặt “hát hò” trên giường ra, cô không muốn có bất kì sự dính líu gì đối với bọn họ. Đây là điều kị nhất của Trần Tâm, vậy mà Waldo lại điên khùng cái quái gì gọi cho cô giờ này chứ.

Nếu như là khi tan ca buổi chiều, anh ta gọi cô nói như thế, cô sẽ không phát bực.

Nghĩ đến là phiền, Trần Tâm nhăn mày nhắn cho Waldo một tin: “Nếu như muốn gặp em, thì đừng làm phiền em vào giờ này.”

Vô cùng trực tiếp, vô cùng thẳng thắn.

Tính tình của Trần Tâm như thế này khiến cho người nhận tin nhắn là Waldo rất giận. Anh ta nới lỏng caravat trên cổ, ngón tay đang kẹp chặt điếu thuốc hơi run lên, từng làn khói mờ ảo phủ đầy trên gương mặt đẹp tựa điêu khắc của Waldo.

Anh ta nhìn dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại, dùng chân hung bạo đạp vào cái bàn trước mặt. Trợ lý riêng của Waldo vừa từ ngoài vào phòng, nhìn thấy anh ta như thế thì vội vàng rót một ly nước lạnh rồi đưa đến anh ta, rối rít bảo anh bình tĩnh lại.

Phải biết, Waldo là người mẫu nổi tiếng, nếu như hệ thần kinh căng thẳng quá mức sẽ ảnh hưởng đến tâm lý, sinh ra rất nhiều vấn đề khi lên sàn diễn.

Trợ lý gấp gáp như thế, nhưng Waldo lại chẳng thèm quan tâm.

Waldo vơ lấy điện thoại toan tính gọi lại cho cô, nhưng nghĩ đến đêm hôm trước, lòng anh ta thoáng nhẹ một chút, nhưng chỉ là một chút thôi, vừa nhấc máy áp lên tai thì anh ta cũng tức đến ném luôn cái điện thoại mới tinh.

Khốn kiếp! Gabriel em được lắm, nếu anh biết em có tên nào khác ngoài anh, anh nhất định sẽ không để em sống yên đâu! Waldo nghiến răng, cuối cùng cũng không có tâm trạng chụp hình nữa, trong lòng quyết định tối nay phải khiến cho cô ngoan ngoãn mới được.

Điện thoại di động đã bị Trần Tâm tắt nguồn, cô đoán chắc cái tên điên Waldo sẽ cố chấp gọi cô cho bằng được, cho nên dứt khoát tắt đi là xong, dù gì thì giờ này cũng chẳng ai gọi cô đâu.

Thái Anh thấy vẻ mặt không vui của Trần Tâm, anh mỉm cười nhẹ nhàng, vươn tay lấy cho cô cốc nước.

“Cảm ơn.” Khuôn mặt anh vẫn dịu dàng như vậy, bất giác tâm tình Trần Tâm thoải mái đi rất nhiều. Hoàng Thái Anh nghĩ rằng lúc này hẳn là cô không muốn nói nhiều, cho nên dù rằng trong lòng anh rất rất muốn hỏi cô có chuyện không, nhưng anh vẫn nuốt xuống, không một tiếng động lo lắng.

Lúc hai người dùng bữa xong, đã là gần mười hai giờ. Thái Anh nói muốn đưa cô đi đến phòng nghỉ ngơi, Trần Tâm đồng ý.

Buổi chiều cô còn có một tiết dạy ở lớp khác nữa, cho nên không thể không nạp thêm năng lượng được.

Anh dắt cô lên lầu của phòng ăn, đến một căn phòng nhỏ nằm gần cuối hành lang tầng một. Đưa chìa khóa phòng, nhắc cô một số điều lưu ý, sau đó Thái Anh cùng Trần Tâm giao cho nhau phương thức liên lạc. Ổn thỏa hết rồi, Thái Anh mới rời khỏi, anh bảo đến giờ học anh sẽ đến tìm cô, Trần Tâm mỉm cười nói cảm ơn.

Trở về phòng làm việc, Thái Anh nhìn chằm chằm mười con số dài trên điện thoại. Hừm, hiện giờ có số điện thoại của cô rồi, sau này hẳn là liên lạc thường xuyên được đúng không.

Bất giác Thái Anh bật cười một tiếng. Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng tràn đầy vẻ mềm mại ôn hòa.

Anh xoay ghế ngồi lại bàn làm việc, mở laptop ra, nhấp khóa ngoài, trên màn hình lập tức hiện ra một cô gái xinh đẹp.

Hình nền máy tính của anh là khung cảnh góc sân bóng rổ của một ngôi trường thôn quê. Ánh chiều vàng nhạt phủ đầy mặt đất, trên hàng rào cũ kĩ có dãy rêu xanh đung đưa, từng khóm hoa phía sau tạo nên cảm giác mờ ảo kỳ lạ. Đây là một góc chụp từ ngoài sân vào, bức hình bị chắn lại bởi tia nắng và lớp rào, nhưng như thế lại không che được cảnh đẹp bên trong.

Cảnh đẹp đó, là nơi hàng ghế đá bên cạnh khóm hoa. Đó là một cô gái nhỏ nhắn đang ngồi nghiêng người trên ghế, dưới chân cô là hai ly mì chồng lên nhau, cô gái cột tóc đuôi ngựa, đôi mắt khẽ híp lại, cánh mũi hểnh lên, nắng chiều phủ lên đôi môi mềm mại nhạt màu. Cô ấy mặc bộ quần áo khá cũ nhưng không dơ bẩn nhếch nhác, trên tay cô cầm cuốn sách dày cộm, chiếc cặp vài chỗ bị rách đang mở toang lộ ra những cuốn vở và sách đã ố vàng.

Thái Anh mê mẩn nhìn màn hình máy tính của mình. Cô gái đó không cười, nhưng khóe mắt lại tràn ngập niềm vui.

Anh mở điện thoại, bấm vào cài đặt thay đổi màn hình chính của điện thoại.

“Em chỉ mới là học sinh khóa một, muốn vào danh sách nhận học bổng thì phải đạt điểm cao trong kì thi cuối cấp.”

“Dạ... vậy hai năm sau em sẽ đến tìm anh. Ha ha, em tên là Trần Tâm, sau khi tốt nghiệp anh nhớ điền tên em vào nha. Cảm ơn tiền bối, chào anh!”

Trần Tâm, em nói tốt nghiệp rồi sẽ đến tìm anh, vậy mà anh phải đợi đến tận mười năm sau, mới có thể gặp được em...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.